Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Cô Vợ Hợp Đồng Của Đỉnh Lưu

CHƯƠNG 16: CẢM THẤY HỨNG THÚ


5 tháng

trướctiếp

 

Sau khi Khương Ngữ và Tần Thời Dư tách ra, cô bắt đầu tìm lối vào toà nhà, mới nãy vì để tránh ngại ngùng, xe vừa đi qua cửa toà nhà thì cô đã lập tức xuống xe, lúc này phải đi đến toà B.

Là "Lão đại chương trình tạp kĩ", Truyền hình và Điện ảnh Quả Cam trước kia chỉ dựa vào truyền hình vệ tinh đã độc chiếm vị trí số một, mấy năm gần đây lại phát triển nền tảng video và livestream, phát triển rất tốt, toà nhà Quả Cam cũng được xây dựng đồ sộ hơn, tổng cộng có ba tòa nhà, mười hai cửa vào, Khương Ngữ đã tìm hơn mười phút mới tìm được nơi này, đi vào từ cửa xoay, phát hiện bên trong có không ít ngôi sao thần tượng ra vào, tâm trạng rất tốt, trai xinh gái đẹp cũng là một trong những niềm yêu thích phong phú của cô.

Đang ngưỡng mộ dáng người nóng bỏng của một cô gái, thì nghe thấy một loạt tiếng ồn ào nho nhỏ, Khương Ngữ quay đầu, thấy một nhóm năm sáu người bước vào từ cửa nhỏ đối diện, hình như là lối đi dành riêng cho ngôi sao thần tượng.

Dù đứng giữa một nhóm trai xinh gái đẹp, Tần Thời Dư vẫn nổi bật như trước, Triệu Xu Nùng đi bên cạnh anh, ngoài ra còn có đạo diễn và hai nhân viên công tác của tổ chương trình <Full Tune>.

Khương Ngữ: “...”

Đây là hiệu ứng phụ nữ mang thai sao? Sao chỗ nào cũng có anh?

Có lẽ bọn họ cũng muốn lên tầng mười một giống như cô.

Nhận ra điều này, Khương Ngữ nhẹ nhàng xoay 90 độ rẽ vào lối đi nhỏ bên cạnh, đi cùng đường với người không quen biết nhưng lại không thể không bắt chuyện với người ta, thật sự là một loại tra tấn.

Nhưng mà cô vừa đi hai bước đã thấy một đám người đang xếp hàng, hóa ra thật trùng hợp, hướng cô đi lại đúng hướng thang máy, chỉ cần rẽ một chút, là vào thang máy, mà nhóm Tần Thời Dư đã ở sau lưng.

Khương Ngữ đi thẳng đến rìa và ngồi xổm xuống rồi bắt đầu buộc dây giày.

Quả nhiên bọn họ không nhìn thấy cô, chỉ là những điều họ thảo luận lại liên quan tới cô.

"Cô gái này dáng dấp thật xinh đẹp, tại sao hôm nay ăn mặc giản dị như vậy, còn đội mũ, từ đầu đến cuối đều không thấy rõ mặt, nếu không chỉ dựa vào giá trị nhan sắc này, đề tài thảo luận ngày hôm nay cũng có thể náo nhiệt hơn chút." Một giọng nữ cười tủm tỉm chắc là đang khen ngợi bức ảnh, hình như là đạo diễn Trương của tổ chương trình: "Tập sau trang điểm cho cô ấy đẹp một chút, dựa vào nhan sắc này, lại cộng thêm chỉ số thông minh, nhất định có thể hot."

Triệu Xu Nùng liếc ảnh chụp kia một cái: "Nếu thật sự trang điểm cho cô ấy, chỉ sợ cư dân mạng sẽ càng nghi ngờ cô ấy hơn." Bộ dạng trà xanh diêm dúa loè loẹt, nhưng gương mặt mộc hôm nay của cô ấy trông còn dễ nhìn hơn một chút, ít nhất là không lộ ra vẻ hư vinh và bốc đồng.

"Chuyện chỉ số thông minh, cô vẫn nên điều tra thật kỹ, tôi đoán tám chín phần là cô ấy gian lận."

Trợ lý của đạo diễn Trương bên cạnh vội vàng phụ họa nói: "Tôi cảm thấy cô Triệu nói rất đúng, loại phụ nữ này tôi gặp nhiều rồi, trong đầu lấy đâu ra chỉ số thông minh, trong đầu chỉ toàn là đàn ông."

"Hôm qua khi chúng ta ở khách sạn bàn bạc việc đổi đề, cô ấy ở phòng đối diện đấy." Anh ta lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa, như thể tất cả mọi người đều ngầm hiểu, còn nói một câu hai nghĩa: "Cô ấy ngủ một giấc, lại khiến cho chúng ta bận rộn rất lâu."

Đạo diễn Trương không khỏi nhíu mày, là phụ nữ, cô ấy vô cùng phản cảm đối với kiểu suy đoán "nhục nhã" này, chẳng qua đối phương là người được nhà đầu tư nhét vào, nên cô ấy chỉ có thể nói: "Đề bài chúng ta vừa đổi, chắc chắn không có khả năng bị lộ, vừa rồi mọi người cũng đều nhìn thấy trên người cô ấy sạch sẽ, cũng không có thiết bị mini gì, khả năng gian lận là không có."

"Chúng ta tập trung làm tốt chương trình là được, chỉ cần không ảnh hưởng đến chương trình, chuyện riêng tư của thí sinh không cần phải quan tâm..."

Khương Ngữ nghe giọng nói của bọn họ dần dần đi xa, mới từ từ đứng dậy, lại đợi khoảng một phút đồng hồ mới đi về phía thang máy.

Nhưng mà khi đi đến chỗ ngoặt thì thấy ở thang máy có bảy tám người đang đứng, ánh mắt nhàm chán của Tần Thời Dư tình cờ quét tới.

Khương Ngữ: “...”

Vẫn may cửa thang máy mở kịp thời, thấy bọn họ lần lượt đi vào, Khương Ngữ giả vờ cúi đầu nhìn điện thoại định đợi bọn họ đi lên trước, lại nghe thấy có người bảo cô: "Cô bé, nhanh lên!"

Khương Ngữ ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ tóc ngắn chừng ba mươi tuổi thò đầu ra nhìn cô cười: "Bước nhanh hai bước đi."

Khương Ngữ vội vàng nói: "Mọi người lên trước đi, không cần chờ tôi."

Đạo diễn Trương lại cười nói: "Không sao, thang máy khác hỏng rồi, nếu cô đợi thêm nữa chắc sẽ lâu lắm, nhanh lên."

Khương Ngữ thật sự không thể từ chối, chỉ có thể bước nhanh vào thang máy, tự giác trốn trong góc.

"Thì ra là Khương Ngữ, thật trùng hợp." Đạo diễn Trương nhận ra cô, cười nói.

"Xin chào cô." Khương Ngữ vội vàng chào hỏi.

Sau đó cảm giác có một ánh mắt dán chặt lại trên người mình, Khương Ngữ nhíu mày ngẩng đầu, thì thấy một người trẻ tuổi có vóc người trung bình đang híp mắt nhìn cô, tỏ vẻ hơn người nói: "Đây là đạo diễn Trương của <Full Tune 3>, làm quen nhé, tôi là trợ lý Lưu Khả Ích, cô gọi tôi là trợ lý Lưu là được."

"Tại sao bây giờ cô mới đến? Ký hợp đồng là bốn giờ chiều." Nói đến đây, giống như anh ta nghĩ đến cái gì đó: "À! Có phải là vì chuyện trên mạng không? Cô có thể tìm tôi."

Giọng nói của anh ta ân cần, nhưng ánh mắt và vẻ mặt đều lộ ra ý khác, làm cho người ta rất không thoải mái, nhưng hết lần này tới lần khác hình như anh ta cũng không nói lời gì quá đáng, cũng không có hành động gì không phù hợp, khiến Khương Ngữ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Trợ lý Lưu." Triệu Xu Nùng lạnh lùng mở miệng: "Tôi nhớ có quy định, nếu không phải trong lúc ghi hình, thì nhân viên tổ chương trình không được phép tiếp xúc với khách mời mà."

Ánh mắt Lưu Khả Ích từ trên người Khương Ngữ dời đi, lúc này nhìn về phía Triệu Xu Nùng, nói với giọng điệu nịnh nọt: "Cô Triệu, cô không biết sao, quy định đó chủ yếu là sợ nhân viên tiết lộ đề cho thí sinh." Anh ta lắc lắc cặp văn kiện trong suốt trên tay: "Đây đều là những câu hỏi mà tiến sĩ Q đặt ra, cho cô ấy xem sợ là cô ấy cũng không hiểu, đúng không." Nói xong quay đầu tìm kiếm sự tán đồng từ Khương Ngữ, ánh mắt lại bị một bóng dáng cao lớn ngăn cản.

Lưu Khả Ích thấy Tần Thời Dư cúi đầu lướt điện thoại, anh đứng chỗ này từ lúc nào?

Tần Thời Dư dường như đã nhận ra ánh mắt của anh ta, cúi đầu nhìn anh ta: "Có việc gì sao?"

Lưu Khả Ích ngượng ngùng nói: "Không có gì." Không biết xảy ra chuyện gì, không hiểu tại sao mỗi khi đối mặt với Tần Thời Dư luôn có áp lực, rõ ràng anh luôn lười biếng, nhìn hoàn toàn vô hại.

Nhưng không ngờ lại có một cái đầu ló ra từ sau lưng Tần Thời Dư, nhìn thẳng về phía anh ta.

Triệu Xu Nồng nhíu mày, Tần Thời Dư cũng lườm Khương Ngữ một cái, rồi lùi lại một bước về vị trí cũ.

Trong khả năng của mình, họ sẽ luôn giúp đỡ, nhưng nếu bản thân đối phương có điều muốn xin họ thì thật không dễ làm phiền.

Lưu Khả Ích lập tức đắc ý, đối phương nếu đã chơi hoa, thích quy tắc ngầm, không có lý gì lại không nịnh bợ anh.

Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt dò xét đánh giá của đối phương kia khiến anh ta vô cùng khó chịu, hai tay vô thức chụp lại che chắn vị trí dưới rốn, ánh mắt của đối phương lại như bóng với hình, anh ta không nhịn được mà thẹn quá hoá giận: "Nhìn cái gì?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Khương Ngữ có vẻ giật mình, nhỏ giọng nói: "Hơi nhỏ một chút, không chứa được trong đầu tôi."

Chữ "Nhỏ" này đối với đàn ông mà nói, tóm lại là tương đối mẫn cảm, vả lại câu nói phía sau của Khương Ngữ làm đám người không hẹn mà cùng nhớ tới câu Lưu Khả Ích vừa mới đánh giá kia: ... Loại phụ nữ trong đầu không có kiến thức này, toàn là đàn ông.

Anh ta không vào được đầu Khương Ngữ, vì vậy anh ta không phải đàn ông.

Những người khác đều liên tưởng đến, huống chi là Lưu Khả Ích, thế nhưng lời nói của cô nghe rất bình thường, nếu anh ta tiếp lời, vậy chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?

Mặt Lưu Khả Ích tối sầm lại, lại nghe Khương Ngữ tiếp tục nói: "Đáp án câu hỏi từ 100 - 105 lần lượt là B, C, A, B, D." Vừa dứt lời, cũng vừa lúc cửa thang máy mở ra, cô trốn sang một bên và lễ phép gật đầu với anh ta: "Xem ra đi chung thang máy với tôi, anh lại phải bận rộn, vất vả rồi."

Đám người không hẹn mà cùng nhớ đến, lời bọn họ nói vừa rồi cô đều nghe được.

Lưu Khả Ích tức giận muốn đuổi theo ra ngoài, lại nhớ tới Triệu Xu Nùng còn đang ở đây, chỉ có thể nén giận mà giữ cửa thang máy giúp.

Khi Triệu Xu Nùng ra khỏi thang máy đột nhiên liếc mắt nhìn phía dưới rốn của anh ta xuống ba phân, cười như không cười nói: "Chữ rất nhỏ."

Sắc mặt Lưu Khả Ích đỏ lên, vội vàng chuyển tay cầm cặp văn kiện ôm vào ngực, đạo diễn Trương thở dài, ôn hòa nói: "Đề bài đã bị lộ, vất vả cho trợ lý Lưu lại phải tìm tiến sĩ Trương nhờ ra thêm mấy đề nữa rồi, chuyện ở đây cũng không cần cậu quan tâm nữa."

Lưu Khả Ích cũng không muốn, tiến sĩ Trương ra đề vừa lạ vừa xảo trá, rất thích lôi kéo người khác cùng nghiên cứu, nếu bạn không thích, ông ấy còn thích lên lớp với bạn, anh ta trải qua một lần đã khó chịu muốn chết, lúc này, chỉ cần anh ta ở trước mặt Triệu Xu Nùng cho cô ta quen mặt là được rồi.

Vội vàng nói: "Chắc chắn là cô ấy nói bừa."

Tần Thời Dư lại lười biếng nói: "Đáp án chính xác, trợ lý Lưu vất vả rồi." Nói xong liền bước ra khỏi thang máy.

Lưu Khả Ích nín thở, rất muốn mắng chửi người.

Bên này khi một đoàn người ra khỏi thang máy rẽ đến cửa phòng hội nghị, đã thấy Khương Ngữ đang chờ ở đó, cô đang tựa vào tường, che mắt im lặng suy sụp, như thể đôi mắt bị hành hạ không phải của mình.

Đạo diễn Trương không khỏi bật cười, cô gái này còn rất đáng yêu.

Hơn nữa... Nhìn ngoan ngoãn lanh lợi, lại rất có lực sát thương, nghĩ đến hiệu quả chương trình hôm nay, đạo diễn Trương đột nhiên có ý tưởng mới, cô ấy liếc mắt nhìn Tần Thời Dư một cái, sau khi xác minh xong rồi mới nói.

Khương Ngữ quả thực rất suy sụp, đến mức chỉ ước được trở về lấy rượu rửa mắt, hơn nữa đối diện với kiểu người xa lạ tràn ngập ác ý này, thần kinh của cô luôn căng cứng khó chịu, vừa nãy đáng ra nên chờ thêm mấy phút nữa, thật xui xẻo.

Cô vẫn nên nhanh chóng xử lý xong chuyện ở đây, rồi quay về cuộc sống trạch nữ an ổn thoải mái dễ chịu của mình.

...

Trong phòng họp, đạo diễn Trương chỉ vào một cô bé ít nói bên cạnh cô rồi nói: "Là tôi nhờ Tiểu Tô thông báo cho cô. Trợ lý Lưu phụ trách một số vấn đề bên hậu cần kia, không có nhiều liên quan với khách mời."

Khương Ngữ tiếp nhận lời nhắc nhở thiện chí của cô ấy: "Tôi biết, cảm ơn."

Đạo diễn Trương thấy cô đã hiểu, gật đầu đi vào chủ đề chính: "Tôi tìm cô đúng là muốn nói chuyện hotsearch."

Khương Ngữ nói: "Tôi hiểu rồi, các chương trình sau tôi đều sẽ không tham gia nữa."

Đạo diễn Trương cười nói: "Ý tôi không phải như vậy."

Khương Ngữ sững sờ, đạo diễn Trương cười nói: "Chúng tôi cũng không có chứng cứ chứng minh cô gian lận, đương nhiên sẽ không quy chụp tội danh vô căn cứ này cho cô."

"Chẳng qua vẫn cần phải xác thực với cô một chút" Đạo diễn Trương nói: "Cô có thể cam đoan rằng mình không gian lận chứ?"

Khương Ngữ không chần chừ mà gật đầu, nhưng không biết cô ấy nói như vậy là có ý gì.

Nếu là trước đây, đạo diễn Trương chắc chắn không tin, nhưng chuyện vừa rồi ở trong thang máy khiến cô ấy biết cô gái này có chút bản lĩnh, nên không còn nghi ngờ.

Cô ấy nói: "Nhưng giới giải trí lại luôn bị định tội trên mạng, cho dù tự chứng minh cũng sợ sẽ bị xuyên tạc, hơn nữa hiện tại cô quả thực đã được gắn với tổ chương trình và nó gây ra những ảnh hưởng tiêu cực nhất định đến chương trình."

Triệu Xu Nùng bên cạnh bỗng nhiên cười chế giễu: "Trong hợp đồng chắc là phải có thỏa thuận bồi thường vi phạm hợp đồng đối với loại tình huống này chứ nhỉ, vì hành vi cá nhân mà gây tổn thất cho tổ chương trình, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?"

Khương Ngữ: “...”

Vậy là cô không thể tránh được phí bồi thường vi phạm hợp đồng sao?

Đạo diễn Trương nhìn khóe miệng trễ xuống tủi thân của cô, không khỏi muốn cười: "Cô Triệu đùa cô thôi."

"Chúng tôi nghĩ như này, mấy cái phí bồi thường vi phạm hợp đồng kia của cô cũng không bù đắp được chuyện gì, không bằng cùng nhau vả mặt bọn họ, cô cảm thấy thế nào?"

Khương Ngữ thầm nghĩ, cô cảm thấy không tốt, nguyên chủ lúc đầu cũng không gọi là nổi tiếng, hôm nay cho dù cô có được nhận ra hai lần thì cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chuyện như vậy trong giới giải trí cũng không hiếm thấy, có lẽ chưa cần đến nửa năm là cư dân mạng đã hoàn toàn quên cô rồi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô.

Đối với tổ chương trình mà nói thật ra cũng giống như vậy, nhìn biểu cảm thoải mái của họ là biết họ đã quen với mấy cái gọi là hotsearch và dư luận, không hề cảm thấy đây là chuyện to tát gì, bỏ mặc cô, cư xử lạnh lùng chính là cách an toàn nhất.

Triệu Xu Nùng không đồng tình nói: "Nếu để tôi nói, vẫn là cứ để cô ấy bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, sau đó cũng đừng hợp tác luôn."

Đạo diễn Trương bật cười, rõ ràng cô Triệu cũng đồng ý muốn kiểm chứng rồi mới đưa ra quyết định, lúc này lại cứ muốn hù dọa người ta. Đạo diễn Trương nhìn về phía Tần Thời Dư: "Hay là để tôi kiểm tra cô ấy một chút?"

Lúc này Khương Ngữ mới hiểu được vì sao Tần Thời Dư lại xuất hiện ở đây, thì ra bọn họ cần xác nhận cô có phải thật sự không gian lận không.

Nếu như gian lận, vậy thì bồi thường phí vi phạm hợp đồng, nếu như là thành tích thật, vậy thì sẽ tiếp tục tham gia ghi hình cho tập tiếp theo. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cô không khỏi nhìn về phía Triệu Xu Nùng, có vẻ Triệu Xu Nùng dường như rất chắc chắn rằng cô gian lận, nên hoàn toàn không lo lắng.

Chỉ có thể nói rằng cô không hổ là tù trưởng châu Phi, thậm chí đôi lúc bàn tay vàng còn có thể phát huy tác dụng.

Biết chuyện đã được định sẵn, Khương Ngữ cũng không còn đấu tranh vô nghĩa nữa.

Tần Thời Dư ngồi ở đối diện trực tiếp lấy ra một quyển sách <Rèn luyện tư duy mà học sinh ưu tú trên toàn thế giới đều đang làm> rất tùy ý, lật đến một trang rồi đẩy ra trước mặt Khương Ngữ.

Khương Ngữ cúi đầu bắt đầu nhìn đề, Triệu Xu Nùng cũng thò đầu tới, không biết là tò mò hay muốn làm giám thị, cô ta ngẩng đầu ra hiệu cho trợ lý, trợ lý vội vàng tìm giấy bút và đưa tới, kết quả Triệu Xu Nùng vừa mới lấy giấy và bút ra chép đề, Khương Ngữ đã mở miệng nói: "Đề số 54, mật mã là 1610."

Triệu Xu Nùng: ???

Cô ta cúi đầu nhìn một đống chữ cái vừa viết xuống, nghi ngờ Khương Ngữ đang nói bừa.

Khương Ngữ dường như biết cô ta đang suy nghĩ gì, giải thích nói: "A=Q, B=W, C=E, D=R, cũng chính là ABCD=QWER, QWER là thứ tự trên bàn phím, cho nên ABCD chính là thứ tự 1234." Cô cụp mắt xuống, như thể dưới mắt là một tờ giấy nháp: "Từ đó suy ra, IYC=ONE LHV=SIX ECY=TEN, dịch ra được mật mã 1610."

Triệu Xu Nùng: “...”

Đừng nói là nhìn ra, đến cả nghe cô ta cũng không hiểu.

Còn Tần Thời Dư lại trông có vẻ rất hứng thú, đưa tay chống cằm, chăm chú nhìn Khương Ngữ.

Khương Ngữ không để ý, kết hợp giữa tình cảm trong sách và cảm nhận tiếp xúc cá nhân của cô thì thấy, cảm xúc của Tần Thời Dư không phải là mờ nhạt bình thường, mặc dù thích trêu chọc người khác, nhưng thật ra sẽ không thật sự để tâm đến ai, cô hoàn toàn có thể yên tâm là chính mình.

Suy cho cùng, các nhân vật chính ưu tú như vậy trong sách đều phải đến cuối cốt truyện khi nhà họ Tần bị hủy hoại, mới thật sự tiến gần được đến trái tim anh, hơn nữa nếu thật sự tò mò, còn có Triệu Xu Nùng ở phía trước chống đỡ, nhân vật của cô ta còn thảm hại hơn nhân vật của cô rất nhiều.

Lại phát hiện công dụng mới √ của bàn tay vàng.

Mặc dù vẫn không có tác dụng lớn gì.

Khương Ngữ dành ra khoảng hơn nửa giờ giải liên tiếp 5 đề, không ai có thể nghi ngờ cô nữa.

Cách tư duy của mấy đề này đều có sự khác biệt, cho dù biết quy luật giải trong đó không khó, nhưng giống đề thứ nhất, ABCD chuyển thành QWER, người bình thường chắc chắn không thể nhanh được như vậy, đây chắc chắn không phải học bằng cách ghi nhớ mà có thể đưa ra được đáp án.

Triệu Xu Nùng bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Lực ma sát bằng..."

Khương Ngữ theo bản năng tiếp lời: "Hệ số ma sát nhân với áp lực dương."

Triệu Xu Nùng: “...”

Đạo diễn Trương cảm thấy cô Triệu này cũng có chút đáng yêu: "Chả trách giữa trưa thấy cô giở sách vật lý cấp ba, thì ra cũng chuẩn bị đề."

Triệu Xu Nùng bị đạo diễn Trương vạch trần trước mặt, trên mặt có chút chột dạ, hỏi Khương Ngữ: "Cô vẫn còn nhớ rõ kiến thức cấp ba sao?" Sau khi cô ta học đại học xong, tất cả những công thức này đều quên dần đi.

Khương Ngữ nói: "Loại công thức thường dùng này thì nhớ rõ."

Triệu Xu Nùng bỗng nhiên có chút nghi ngờ nhân sinh, loại công thức này thường ngày thường dùng sao?

Khương Ngữ như thể biết cô ta đang nghĩ gì, nêu ví dụ nói: "Ví dụ như khi lau bàn."

Triệu Xu Nùng: ???

Thế này không phải đang đùa tôi sao, lau bàn và công thức lực ma sát thì có liên quan gì?

Nên nghe Khương Ngữ nói tiếp: "Nếu lau không sạch tức là lực không đủ, vậy chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là được rồi."

Triệu Xu Nùng: “...”

Quả nhiên là cô đang giễu cợt cô ta, Triệu Xu Nùng cười khẩy một tiếng: "Cái này thực tế tôi không thường dùng, ở nhà tôi việc lau bàn đều do các dì giúp việc làm."

Khương Ngữ: “...”

Thật là đau lòng.

Nhìn hai người cà khịa lẫn nhau, đạo diễn Trương không khỏi bật cười, lại hỏi Khương Ngữ: "Cô giỏi như vậy, chắc hẳn cũng là người nổi tiếng ở trong trường nhỉ."

Cô ấy hỏi uyển chuyển, Khương Ngữ lại nghe ra ý tứ của cô ấy, đã thông minh như vậy vì sao lại vào Học viện Điện ảnh.

Đương nhiên cũng không phải nói Học viện Điện ảnh không tốt, chỉ là bình thường nếu người có thành tích học tập xuất sắc, nhất định sẽ lựa chọn ngay những trường đại học hàng đầu, học trường đại học hàng đầu thì cho dù đổi nghề cũng dễ dàng hơn, giống như Tần Thời Dư, học sinh xuất sắc Đại học Q bất ngờ tiến vào giới giải trí, trình độ học vấn của anh lại là ánh hào quang không thể bắt chước nhất.

Mà trình độ hiện tại của cô lại trở thành nguyên nhân chính khiến cư dân mạng nghi ngờ cô.

Tất nhiên Khương Ngữ không thể dùng chiêu lừa gạt nhóm Hạng Thần để lừa gạt đạo diễn, Tần Thời Dư hình như cũng rất tò mò cô sẽ trả lời thế nào, nhìn chằm chằm cô với vẻ rất hứng thú.

Khương Ngữ nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: "Ba mẹ tôi đã qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ, bọn họ vẫn luôn hi vọng tôi có thể làm ngôi sao lớn, cho nên..."

Tần Thời Dư nhíu mày.

Triệu Xu Nùng cũng nhíu mày, đây không phải nói nhảm sao? Ba Khương mẹ Khương qua đời lúc Khương Ngữ mới ba bốn tuổi, sao có thể nhớ rõ lời trăng trối được?

Nhưng mà cô lấy cái cớ này thật sự tốt, liên quan đến người đã mất, cho dù người khác nghi ngờ thì cũng không tiện nói cái gì.

Đạo diễn Trương không có góc nhìn của Thượng Đế nên tin, khẽ nói: "Thật sự xin lỗi."

Khương Ngữ lắc đầu: "Không sao, đã qua rất lâu rồi, trước đó là tôi không hiểu chuyện, rất nhiều chuyện đều nghĩ không đúng, thật ra tôi căn bản không hợp làm ngôi sao, tôi dự định sẽ học thật giỏi rồi thi lên cao học, làm những thứ tôi thích." Khi cô nói lời này thì nhìn về phía Tần Thời Dư và Triệu Xu Nùng.

— Tôi định thay đổi hoàn toàn, sẽ không quấy rầy các người, xin hãy yên tâm, từ đây chúng ta nhất biệt lưỡng khoan*, mỗi người đều bình an.

(*) Nhất biệt lưỡng khoan: khi chia tay đôi bên đều hạnh phúc và tự mình bắt đầu cuộc sống mới.

Triệu Xu Nùng lạnh lùng nhìn cô, không biết là tin hay là không tin, biểu cảm và tư thế của Tần Thời Dư cũng không thay đổi, mà cảm thấy thú vị hơn.

Đạo diễn Trương nhẹ nhàng nói: "Mỗi giai đoạn trong cuộc đời đều có những lý tưởng khác nhau, có thể thi lên cao học, chỉ là chuyện trở thành ngôi sao lớn, nếu vẫn còn dư sức thì nên cố gắng theo đuổi thử xem, tôi thấy cô rất có tố chất." Cô ấy cười híp mắt nói: "Hôm nay cô thể hiện rất tuyệt vời, trông lại xinh đẹp như vậy." Trong mắt của cô ấy đều là tán thưởng, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Lúc này Khương Ngữ đã lấy mũ lưỡi trai xuống, để lộ ra một gương mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay, ngũ quan xinh đẹp, khác hẳn vẻ tươi sáng và dễ thương trên tấm ảnh vừa rồi của cô, cô chưa trang điểm trông không có chút tính công kích nào, trong sáng và thuần khiết, là dáng vẻ của một cô gái ngoan ngoãn mà giáo viên và người lớn vô cùng thích, có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ của người khác.

— Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại rất mạnh mẽ, ừm, còn có chút xấu tính.

Trong một chương trình tạp kỹ giàu năng lượng như <Full Tune>, sự tương phản này nhất định sẽ tạo ra phản ứng hoá học rất tuyệt vời...

Đạo diễn Trương nhìn Tần Thời Dư một lúc rồi cười nói: "Từ trước đến nay, ở <Full Tune> ai cũng đều có cặp, chỉ có nhóm người hâm mộ Tần Thời Dư luôn cảm thấy không ai xứng với cậu ấy, tôi thấy cô rất thích hợp."

Khương Ngữ trợn tròn mắt: Tại sao cô ấy có thể có ý nghĩ nguy hiểm như vậy!!!!

Bây giờ tôi nói tôi gian lận còn kịp không?

Lúc đầu Tần Thời Dư không muốn nói chuyện, mặc dù anh thích xem náo nhiệt, nhưng luôn không quan tâm chuyện có liên quan đến mình, thế nhưng bộ dạng mắt hạnh trợn to lên của cô không biết vì sao lại khiến anh cảm thấy đặc biệt có hứng thú, thế là cười híp mắt nói: "Được thôi."

Cuối cùng Khương Ngữ không nhịn được trừng mắt về phía anh, anh có muốn nghe xem anh đang nói linh tinh cái gì không?

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp