Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Tôi Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

CHƯƠNG 15: QUYẾT LIỆT VỚI NGƯỜI TRÌNH GIA (1)


5 tháng

trướctiếp

- Đại Sơn, đi cởi dây thừng ra đi! 

Bà Trình lập tức ré lên:

- Không được thả hai thứ súc vật này ra. Phải cho bọn chúng một bài học nhớ đời, để coi sau này bọn chúng còn dám đến Trình gia của ta ăn cắp nữa không!

Triệu Đại Sơn đứng ngây như phỗng, không biết nên nghe lời ai. 

Trình Loan Loan ném cho hắn một ánh nhìn sắc lạnh, nói:

- Sao, lời tôi nói không có tác dụng ư?

Triệu Đại Sơn lập tức đi tới cây hoè cổ thụ, vội vàng cởi bỏ dây trói và dìu hai người đệ đệ ngồi xuống dưới đất. 

- Chiều con là hại con đấy, ngươi nuông chiều bọn chúng như vậy thì thứ súc vật này sớm hay muộn gì cũng gây ra hoạ lớn thôi! - Bà cụ Trình ra vẻ trải đời, nói: - Cứ làm theo lời ta nói, cột chúng vào cây, bỏ đói chúng mấy ngày mấy đêm, là chúng tự nhiên ngoan…

Trình Loan Loan hờ hững nói:

- Con của tôi thì để tôi dạy, không tới lượt người ngoài khoa tay múa chân. 

Nghe được lời này, bà cụ Trình nhíu mày. Sao có cảm giác đứa con gái này hơi khác nhỉ…

Trình đại tẩu đứng ngay cửa nhà, nói:

- Nhị cô của sấp nhỏ à, mẹ là mẹ ruột của tỷ, người ngoài sao được, tỷ nói lời này thật sự làm tổn thương tấm lòng của mẹ quá.  

- Từ ngày hôm qua, khoảnh khắc Đại ca đánh vỡ đầu tôi thì tôi đã không còn là người Trình gia nữa rồi. - Khoé môi Trình Loan Loan lộ ra sự lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi: - Có con gà mái thôi mà đòi bồi thường tận 2 lượng bạc, tôi chưa từng thấy người nhà ai làm chuyện gài hàng con gái gả đi như vậy bao giờ.  

Bà cụ Trình xụ mặt, nói:

- Con gà mái này không tới giá 2 lượng bạc thật, nhưng nó biết đẻ trứng mà. Số trứng đẻ được trong vòng mười năm còn không bán được 2 lượng bạc sao?

- Rồi, cứ cho là nó có giá 2 lượng bạc đi. - Trình Loan Loan nhếch môi, nói: - Mấy khoản vặt vãnh chúng tôi không tính, chỉ tính từ năm ngoái thôi, số bạc hỗ trợ sau khi cha của Đại Sơn chết trận tổng cộng 20 lượng bạc, cho Đại ca mượn hết rồi. Trừ ra 2 lượng bạc bồi thường con gà mái, còn lại 18 lượng bạc ha. Trình gia quý vị tính khi nào trả lại khoản bạc đó cho tôi nhỉ? 

Vừa nghe đến đây, Trình đại tẩu lập tức xù lông:

- 20 lượng bạc đó là tỷ cho Trình gia bọn ta mà, nói phải trả khi nào vậy?

Trình Loan Loan cười nói:

- Thiếu nợ phải trả, là chuyện hết sức thường tình. Tôi thật sự không ngại đi tìm Tri huyện đại nhân chủ trì công đạo đâu à, không biết Trình Chiêu có thể chấp nhận bị mất mặt khi phải lên công đường vì người Trình gia quỵt 20 lượng bạc không?

Trình Chiêu là người duy nhất được đi học ở Trình gia, cũng là người học hành giỏi giang nhất trong cả thôn Trình gia. Hình như bây giờ đang là Đồng sinh, rất có triển vọng thi đỗ tú tài. Cố chủ một lòng tin tưởng đứa cháu này chắc chắn có thể đỗ đạt cao và làm quan to, cho nên không tiếc chu cấp tất cả cho nhà mẹ đẻ. Chỉ mong được thơm lây một chút từ người cháu này, còn chưa thơm lây, đã bị người Trình gia đánh vỡ đầu, đi đời nhà ma.

Bởi vì Trình Chiêu là người có học, cho nên người Trình gia rất sĩ diện. Chỉ vì 20 lượng bạc mà bị thẩm vấn trên công đường sẽ khiến Trình Chiêu chẳng còn mặt mũi nào mà lên học đường trên trấn nữa, bà cụ Trình chắc chắn không để những chuyện tương tự xảy ra.

- Nhị cô sấp nhỏ à, tỷ điên rồi ạ? - Trình đại tẩu lộ vẻ khó tin, nói: - Nếu tỷ dám lên công đường, từ rày về sau Trình Chiêu của bọn ta cũng không nhận người Nhị cô như tỷ nữa!   

Trình Loan Loan cười khẩy, nói:

- Cậu ta có nhận hay không là chuyện của cậu ta. Tôi chỉ hỏi một câu thôi, khi nào chịu trả 18 lượng bạc? 

- Ngươi là thứ hàng lỗ vốn còn không có liêm sỉ, ngươi gan cùng mình rồi mới tới Trình gia đòi tiền. Ai cho ngươi tự tin vậy? - Bà cụ Trình lập tức nổi giận, túm lấy một khúc củi gỗ tính phang qua, mắng: - Coi bà đây có đánh chết thứ hàng lỗ vốn như ngươi không! Thứ đê tiện, thứ đốn mạt, cánh cứng rồi nên cả gan chống đối bà đây… 

Triệu Đại Sơn phẫn nộ tiến lên, chắn ở trước người Trình Loan Loan. Trình Loan Loan né được khúc củi, lạnh nhạt nói:

- Nếu bà đây một mực muốn trở mặt thì chúng ta cứ gặp nhau trên công đường đi. Đại Sơn, Nhị Cẩu, Tam Ngưu, chúng ta lên trấn tố cáo với quan nào!  

Cô xoay người đi ra ngoài sân, bước đi kiên quyết. Bà cụ Trình tức giận suýt chút nữa là xỉu ngang. Đẻ con gái quá nhiên là lỗ vốn mà, lại còn muốn tố cáo nhà mẹ đẻ mình lên công đường nữa. Trên đời có còn công lý hay không! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp