Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Tôi Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

CHƯƠNG 12: NẾM THỬ CHO BIẾT HƯƠNG VỊ TRỨNG GÀ (2)


6 tháng

trướctiếp

Bà cụ Triệu không phải là người thích ăn trên đầu trên cổ người khác, 1 văn tiền có thể mua được ít nhất 3 cân củ cải. Bà cụ mới đưa 3 củ thì đâu có đủ, vả lại bà cụ luôn có linh tính thê tử Lão Đại đang giấu chiêu ác gì đó phía sau.  

Bà cụ trả lại 4 văn tiền, Triệu Tứ Đản có chết cũng không chịu nhận:

- Mẹ mà biết con không trả tiền sẽ đánh chết con mất. 

Bà cụ Triệu biết thê tử của Lão Đại rất hay đánh con, bà cụ bèn xoay người đi vào trong sân hái một bó đậu que và lục ổ gà lấy một quả trứng đưa cho Triệu Tứ Đản:

- Được rồi. Mau chạy về đi, dòm hồi lại thấy chướng mắt! 

Triệu Tứ Đản thấy có trứng gà, tròng mắt trợn lên tròn vo. Trước kia trong nhà mà có trứng gà là chui tọt vô bụng mẹ hết, hắn thường nhân lúc mẹ không để ý nhặt vỏ trứng trên mặt đất lên liếm thử một cái. Vỏ trứng có mùi thơm thơm, hắn cứ liếm lấy liếm để… Bây giờ mẹ tốt hơn rồi, không biết có thể cho hắn ăn một chút xíu trong quả trứng gà này không…

Triệu Tứ Đản ôm một đống đủ thứ đồ về. Trình Loan Loan nhìn thấy có rất nhiều món, bèn nhanh chân chạy tới nhận:

- Bà nội cho hả?

- Bà nội bảo không thể để mẹ bị lỗ ạ. - Triệu Tứ Đản cười hề hề, lấy trong túi áo ra một quả trứng gà tròn vo: - Mẹ ơi, trứng gà này. 

Thời này trứng gà là thứ tốt nhất, người trong thôn đều không nỡ ăn mà để dành chờ tới lúc họp chợ đổi ít gia vị. Trình Loan Loan lục lọi ký ức của cố chủ, sắc mặt lập tức sa sầm. Nửa tháng trước hồi trong nhà vẫn còn gà, mỗi ngày có một quả trứng vào bụng cố chủ hết. Trong nhà vừa có thai phụ vừa có trẻ con, cô không hiểu sao cố chủ có thể yên lòng ăn cái trứng gà…

- Mẹ ơi… - Triệu Tứ Đản lấy hết can đảm lên tiếng: - Con có được ăn một miếng trứng gà nhỏ xíu thôi không, chỉ một tí tẹo thôi ạ…

Thật sự không phải hắn tham ăn đâu, hắn chỉ muốn nếm thử cho biết hương vị trứng gà thôi.    

- Đương nhiên là được. - Trình Loan Loan gật đầu, nói: - Cậu đi ra ngoài chơi đi, đợi lát nữa xong xuôi hết sẽ gọi cậu vào. 

Ngô Tuệ Nương vội vàng xẻ thịt con thỏ, không hiểu vì sao thị cứ có cảm giác con thỏ to hơn. Lúc ở trên núi chỉ là một con thỏ nho nhỏ, bây giờ lột da ra rồi mà còn có vẻ nặng ít nhất là năm sáu cân. Thị cắt thịt thỏ xong đặt lên bệ bếp, cẩn thận hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, thịt thỏ này tính nấu món gì ạ?

Khả năng nấu nướng của Trình Loan Loan chỉ giới hạn trong món cơm chiên trứng, nhưng không có nghĩa là cô không biết ăn. Vả lại kiến thức lý thuyết của cô tương đối phong phú. Có điều trong nhà không có gia vị, đến cả dầu muối cũng không. Con thỏ rất béo, có thể thắng lấy mỡ. Muối thì đành phải mua một bịch ở cửa hàng, sau đó len lén đổ một ít vào vại muối có sẵn. Kế tiếp, cô nhanh chóng mua ít vỏ quế - hồi hương - lá thơm từ cửa hàng rồi tiện tay đặt lên bệ bếp. 

Trình Loan Loan đứng bên cạnh chỉ huy: 

- Thắng lấy mỡ trước, sau đó bỏ mớ lá này vào xào cho thơm lên… Tôi nhặt được chúng trên núi lúc nãy, ngửi khá là thơm, chắc chắn dùng để nấu ăn sẽ ăn rất ngon. Đừng hỏi gì nữa, cứ làm theo lời tôi nói đi!  

Ngô Tuệ Nương nào dám hỏi nhiều. 

Chẳng mấy chốc, trong bếp nhanh chóng toả ra mùi thịt…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp