Gả Cho Vai Ác Trọng Sinh

Chương 9: Loại bỏ rắc rối


6 tháng

trướctiếp

 

Vương Manh Manh sợ ngây người: “Sao cô vô lý quá vậy? Hôm trước tôi đã nhìn thấy cô rồi, cô còn không thừa nhận nữa à?”

“Thật xin lỗi, tiểu thư, nếu như cô còn phun ra những lời lăng mạ tôi thì đừng trách tôi không nương tay đấy!”

Chu Nặc vẫy vẫy điện thoại, cô đã mở chức năng ghi âm của điện thoại, tất cả những lời Vương Manh Manh nói đều ghi lại trong bản ghi âm rồi.

Vương Manh Manh bắt đầu hốt hoảng, cô ta chỉ giúp bạn tốt điều tra thân phận của người này, thuận tiện đi hóng chuyện luôn, nếu quả thật chọc đến cảnh sát rồi để cho người nhà biết thì sao mà được? Nhưng dù có chột dạ cô ta cũng không dám để Chu Nặc nhìn ra, chỉ có thể cố gắng giả vờ mà thôi.

Gần tiểu khu có đồn công an, chẳng bao lâu sau đã có hai cảnh sát trẻ tuổi tới tòa chung cư của họ, nhìn thấy tư thế giằng co của hai cô gái trẻ tuổi thì cũng khá bất ngờ, nhưng may là không cào tới cào lui ẩu đả nên bọn họ cũng giải quyết dễ dàng hơn.

Chu Nặc tố cáo Vương Manh Manh có ý đồ gây rối, theo dõi quanh nhà mình, mà Vương Manh Manh chỉ nói là thay bạn bè đi theo dõi tiểu tam, hai cảnh sát nhỏ tuổi rất bất đắc dĩ đành phải đi kiểm tra camera thang máy, quả nhiên thấy trong ba ngày nay Vương Manh Manh thường xuyên đi lại từ lầu hai đến lầu mười bảy chỗ Chu Nặc ở , bằng chứng bày ra trước mắt, cảnh sát yêu cầu dẫn cô ta về thẩm vấn.

Chu Nặc là người báo án cũng phải đến đồn công an một chuyến, các cô đi theo cảnh sát đến đồn công an ghi chép lại sự việc. Vương Manh Manh vừa nghe cô ta bị quy vào tội gây hấn thì trong lòng cũng bắt đầu lẩm bẩm, hai mắt đẫm lệ gọi điện thoại cho Lương Gia Ý: “Nhất Nhất, tớ bị tạm giam ở đồn cảnh sát rồi.”

Cảnh sát nhíu mày: “Này này này, cô đừng nói bậy, còn chưa tạm giam cô đâu!”

“Tại vì người phụ nữ kia nên tớ mới bị giam giữ, cậu mau tới giúp tớ đi, nếu để mẹ tớ biết tớ bị giam giữ, chắc chắn tớ sẽ chết luôn đấy!”

Tuy rằng Lương Gia Ý Cảm thấy rất khó xử, nhưng cũng không thể bỏ mặc bạn thân được, đành phải ra ngoài gọi một chiếc xe chuẩn bị đến đồn công an, nhưng vừa ra ngoài đã gặp phải Đỗ Hạo Vũ tới tìm cô ta: “Nhất Nhất, em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

Cô ta nhìn Đỗ Hạo Vũ đang mỉm cười, đành phải gật đầu, dọc đường đều nghĩ xe phải giải quyết chuyện này thế nào, Chu Nặc ra vẻ hào phóng rời khỏi nhà họ Đỗ, nhưng lúc này Đỗ Hạo Vũ căn bản không nhận ra bộ mặt thật của cô, kiếp trước không có chuyện Vương Manh Manh bị đưa đến đồn cảnh sát, đến lúc đó cô ta chỉ có thể khăng khăng nói chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi.

“Nhất Nhất, sao sắc mặt em lại khó coi dữ vậy?”

Lương Gia Ý lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút bất an thôi.”

Đỗ Hạo Vũ cười với cô ta nói: “Không sao đâu, có anh ở đây mà.”

Những lời này phảng phất cho Lương Gia Ý một niềm tin vững chắc, nhưng sau khi tới đồn công an, nhìn thấy Chu Nặc cũng ở đây, trong nháy mắt Đỗ Hạo Vũ trở nên hoang mang: “Nặc Nặc, chuyện gì xảy ra vậy?”

Vương Manh Manh thấy anh ta xưng hô thân mật như vậy thì như được tiêm máu gà, chỉ thẳng vào mũi Đỗ Hạo Vũ: “Anh xem, còn nói anh không liên quan gì đến người phụ nữ này à, gọi thân mật như vậy, Nhất Nhất, anh ta đội nón xanh cho cậu rồi đấy!”

Lương Gia Ý còn chưa kịp cản lại thì Chu Nặc đã gọi sau khi ngây người một lúc khi thấy Đỗ Hạo Vũ: “Anh trai, sao anh lại tới đây?”

Câu nói tiếp theo của Vương Manh Manh đã bị nghẹn lại ở cổ họng, cảnh sát xung quanh cũng hiểu được, vẻ mặt nín cười xem kịch vui.

“Nhất Nhất, cô gái này là bạn của em à?” Đỗ Hạo Vũ nén đi sự bất mãn, chôn vùi sự chán ghét xuống đáy mắt, Vương Manh Manh gào to như vậy thật sự là khiến người ta chán ghét, huống hồ trước đó không lâu anh ta mới vừa bắt tay giảng hòa với Chu Nặc, nếu so sánh Vương Manh Manh với Chu Nặc thì tất nhiên anh ta sẽ tự giác nghiêng về phía Chu Nặc rồi.

Lương Gia Ý vừa mới gật đầu muốn nói đây là hiểu lầm, nhưng một lần nữa cô ta lại bị Chu Nặc chặn họng: “"Anh, cô gái này nói em làm tiểu tam, mấy ngày nay cứ theo dõi em suốt, em cảm thấy cô ấy rất đáng sợ nên lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, em cũng không biết phải thuê nhà ở đâu mới ổn đây, còn chẳng biết mình đã làm tiểu tam nhà ai nữa?”

Cảnh sát cũng vô thức gật đầu, từ lúc báo cảnh sát đến khi vào đồn cảnh sát cử chỉ hành động của Chu Nặc rất nhã nhặn, ăn nói lễ phép lịch sự vừa nhìn đã biết là một cô gái được dạy dỗ tốt, sao có thể trơ tráo mà làm tiểu tam chứ? Chưa gọi người ta là nữ thần đã là rất khách khí rồi.

“Chu tiểu thư, đây thật sự là hiểu lầm, Manh Manh không cố ý đâu.” Lương Gia Ý nén giận giải thích.

Đỗ Hạo Vũ vẫn chưa hiểu: “Vương Manh Manh, cô bị sao vậy? Sao lại cho rằng Nặc Nặc là tiểu tam?”

Vương Manh Manh không dám lớn tiếng nói chuyện với Đỗ Hạo Vũ, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, lúc này cũng thấp giọng nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi nghe Nhất Nhất Nhất nói anh giúp cô ấy chuyển nhà, không phải hôm đó anh nhắn với Nhất Nhất là đến giúp cậu ấy chuyển nhà sao, nếu bận chuyển nhà cho em gái sao không nói với Nhất Nhất?”

Đỗ Hạo Vũ nhíu mày: “Chuyện của hai chúng tôi tại sao phải nói cho cô biết, cô thích xem vào việc của người khác lắm nhỉ?”

Lương Gia Ý lại cảm thấy không thể xuống nước được nữa, nói thế nào thì Vương Manh Manh cũng là bạn cô ta, ở trước mặt nhiều người như vậy Đỗ Hạo Vũ nói thế thì chẳng phải là không nể mặt cô ta sao? Cô ta cụp mắt nói với Chu Nặc một tiếng xin lỗi rồi xoay người rời khỏi đồn công an.

“Nhất Nhất, cậu đừng đi, cậu đi rồi thì tới làm sao bây giờ?” Vương Manh Manh nôn nóng không thôi.

Chu Nặc lẳng lặng đứng một bên xem kịch vui, xem như cô đã biết, không ngờ Lương Gia Ý biết Đỗ Hạo Vũ giúp cô chuyển nhà rồi mượn chuyện này để trút giận.

Đỗ Hạo Vũ không đi theo, đứng bên cạnh Chu Nặc hỏi cảnh sát: “Đồng chí, chuyện này phải xử lý thế nào?”

Cảnh sát xử lý chuyện này vốn muốn nói các anh tự xử lý cho tốt, nhưng ngay sau đó có một đồng nghiệp đi tới ám chỉ đừng nói gì với anh ta, anh ta hắng giọng nói:

“Âm thầm theo dõi người khác là hành vi vô đạo đức, tuy rằng tạm thời không vi phạm pháp luật, nhưng còn phải xem cô Chu có muốn truy cứu hành vi của người kia hay không.”

Chu Nặc tưởng rằng cảnh sát quá lắm thì giáo dục tư tưởng một hồi là xong, bây giờ sao lại thành ra thế này rồi. Cô liếc mắt nhìn Đỗ Hạo Vũ, đối phương nghiễm nhiên còn đang tức giận với Lương Gia Ý, căn bản không chú ý tới chút trò vặt này giữa hai cảnh sát.

Vương Manh Manh trông mong nhìn về phía Chu Nặc, Chu Nặc nhíu mày, cảm thấy rất sốt ruột, mới vừa chuyển đến nhà mới ở chưa được mấy ngày đã gặp phải chuyện như vậy. Nếu sau này Vương Manh Manh trả thù cô, cô muốn thoải mái làm gì cũng chẳng được. Nếu tiếp tục truy cứu chắc chắn sẽ đắc tội với Lương Gia Ý, mặc dù không truy cứu cũng sẽ không khiến đối phương có thiện cảm với mình. Chu Nặc đảo mắt giao vấn đề khó khăn này cho Đỗ Hạo Vũ.

“Anh, anh cảm thấy phải xử lý như thế nào? Em không hiểu rõ pháp luật trong nước lắm.”

Đỗ Hạo Vũ mạnh miệng mềm lòng, vẫn muốn lấy lòng người mình thích, Chu Nặc chịu lui một bước thì anh ta cũng rất cảm kích: “Nặc Nặc, hay là thôi đi, tạm giam vài ngày cũng không có tác dụng gì, không thì để Manh Manh xin lỗi em có được không?”

Chu Nặc đồng ý, vẻ mặt Vương Manh Manh cảm kích nói lời cảm ơn với cô.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì đã không thấy bóng dáng Lương Gia Ý đâu, Chu Nặc thúc giục Đỗ Hạo Vũ đi tìm cô ta, cô định đi bộ về tiểu khu. Vương Manh Manh và cô một trước một sau đi về, còn chưa đi tới cửa tiểu khu thì ven đường đã có một chiếc xe dừng lại trước mặt Chu Nặc. Đó là một chiếc xe sang trọng sạch sẽ gọn gàng, không giống với những gì Vương Manh Manh thường thấy, ngay cả nhãn hiệu cũng chưa từng thấy qua, thoạt nhìn cũng rất đắt.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

“Chu tiểu thư, Tần tổng của chúng tôi muốn gặp cô, phiền cô theo chúng tôi đến bệnh viện một chuyến được không?” Đường Tư mặc âu phục chính trang từ trên xe bước xuống, cung kính đi tới trước mặt Chu Nặc hỏi.

Chu Nặc không hiểu: “Là người hôm đó tôi cứu sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh ấy tìm tôi làm gì?”

Đường Tư mỉm cười: “Tần tổng muốn trực tiếp nói cảm ơn Chu tiểu thư.”

Chu Nặc không hiểu ra sao: Không phải Thạch lão tiên sinh đã cảm ơn rồi sao?" cô hỏi xong lại cảm thấy những lời này có chút ngốc, rối rắm một chút rồi vẫn ngồi lên xe, Tần Kiền sẽ không lấy oán trả ơn chứ?

*

Đường Tư dẫn Chu Nặc đi đến một bệnh viện khác nhưng trùng hợp thay bệnh viện này lại chính là nơi mà Đỗ Chấn Quốc đang dưỡng bệnh, Thạch Thành An cũng đang điều trị tại đây và phòng bệnh của Tần Kiền còn gần cạnh phòng bệnh của Đỗ Chấn Quốc, cũng tức là nếu như đi vào bệnh viện này có khả năng sẽ gặp phải người nhà họ Đỗ, Đỗ gia nuôi dưỡng Chu Nặc trưởng thành, trước kia thì nói sẽ để cô nhận lại nhà họ Tần nhưng cô vẫn luôn từ chối, bây giờ lại nói chuyện với người anh cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa, hiển nhiên có chút lòng lang dạ sói mà?

Nhưng việc Tần Kiền chuyển đến dưỡng bệnh ở đây cũng xem như là hợp tình hợp lý, Chu Nặc chỉ đành lặng im cùng với Đường Tư đi lên lầu.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp