Gả Cho Vai Ác Trọng Sinh

Chương 3: Thân thế thật sự?


6 tháng

trướctiếp

 

Cô ở trong phòng suy nghĩ một lúc, quyết định ra ngoài đi dạo, khi xuống tầng lại nhìn thấy trong phòng khách có mấy tấm ảnh của người nhà họ Đỗ, hai vợ chồng Đỗ Trọng và một người già, một cái khác là hình ảnh người con trai trẻ tuổi, chắc là Đỗ Hạo Vũ mà Tưởng Yên Nhiên nhắc tới, đẹp trai rạng rỡ, nhà lại có tiền, người con trai như vậy yêu một người con gái không cùng tầng lớp đúng là có vẻ không bình thường, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?

Xem hết các tấm hình cũng không phát hiện ra nguyên chủ có chút dấu vết tồn tại nào ở nhà họ Đỗ, Chu Nặc thở dài, muốn đi ra ngoài nhưng dì Lâm lại đột nhiên xuất hiện.

“Cô Chu muốn ra ngoài sao?”

Chu Nặc gật đầu, nhà họ Đỗ sẽ không hạn chế hoạt động của cô chứ?

Dì Lâm cười: “Vừa nãy bà chủ gọi về bảo cô đến bệnh viện một chuyến, ông cụ nghe nói cô trở về nên muốn gặp cô, tôi đã bảo tài xế chuẩn bị xong rồi, cô có cần chuẩn bị chút không?”

Chu Nặc thầm nói trong lòng dì nói hết rồi thì cô còn gì để nói chứ? Cũng may đồ cô đang mặc cũng có thể ra ngoài, lập tức ngồi lên xe để tài xế đưa đến bệnh viện, cũng xem như là mau chóng làm quen môi trường.

Ông cụ dưỡng bệnh ở bệnh viện tư nhân, ngồi ở trong xe nhìn từ xa đã thấy tòa nhà bệnh viện to lớn đẹp đẽ, rất có cảm giác thiết kế, cũng có thể chứng minh bệnh viện này rất giàu có và uy nghiêm, hình như cô ở bên nước ngoài cũng từng nghe qua tên của bệnh viện này.

Sau khi cùng tài xế đi vào bệnh viện, Chu Nặc vô duyên vô cớ thấy lạnh cả người, không lẽ nhiệt độ điều hòa ở bệnh viện quá thấp sao? Nhìn kỹ thì ra là cửa sổ hành lang thang máy đang mở nên gió lạnh lùa vào, cô vô thức xoa cánh tay.

Bước vào thang máy, tài xế đã ấn nút bấm số tầng sau đó đứng sang bên cạnh, cô nhìn chằm chằm biển báo số tầng đang nhảy không ngừng, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng cứ có cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Trong phòng bệnh VIP chỉ có ba bố con nhà họ Đỗ, Đỗ Chấn Quốc đã già, tóc bạc phơ, nở nụ cười nhìn Chu Nặc, vừa hài lòng vừa yêu thương.

“Chào ông nội, cháu xin lỗi vì trở về mà không đến thăm ông trước.”

Giọng Đỗ Chấn Đông vang vọng, cho dù bệnh tật yếu ớt vẫn tràn đầy sức sống: “Nặc Nặc trở về là tốt rồi, mới đó mà đã lớn như thế này rồi.”

Chu Nặc cười mỉm, lễ phép hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông ấy, nói sơ qua về cuộc sống của mình ở nước ngoài, giữ khoảng cách nhưng không làm mất đi sự nhiệt tình và lòng kính trọng. Đỗ Chấn Quốc và Đỗ Trọng nhìn nhau, trong mắt hai người xoẹt qua vẻ đáng tiếc và ngạc nhiên.

Vốn dĩ, bọn họ đặc biệt mời Chu Nặc đến bệnh viện là vì có việc muốn nói, sau khi nói chuyện sơ qua, cuối cùng Đỗ Chấn Quốc cũng mở miệng, nghiêm túc và từ tốn nói một chuyện: “Nặc Nặc, có một việc ông vẫn luôn không nói cho cháu biết, bây giờ nghĩ lại là chúng ta vì lợi ích riêng mà hại cháu phải rời xa người thân, là lỗi của chúng ta.”

Vẻ mặt Chu Nặc mù mịt: “Ông nội, ông nói gì vậy?” Thật sự cô nghe không hiểu.

Dáng vẻ hoang mang bơ vơ của cô vô cùng đáng thương, Tưởng Yên Nhiên bước tới vỗ vào vai cô, đó là sự ấm áp yêu thương mà trước giờ chưa từng có.

Đỗ Trọng hắng giọng mở miệng giải thích đầu đuôi câu chuyện: “Nặc Nặc, là thế này, nhà chúng ta vẫn luôn yêu thương cháu như con cháu trong nhà, bởi vì việc năm đó cháu là người vô tội nhất. Bây giờ, trong lòng chúng ta bất an, ông nội cháu vì chuyện này mà suy nghĩ rất nhiều, ảnh hưởng đến sức khỏe, cháu phải tin chúng ta thật sự không có ý hại cháu.”

“Ông nội, chú, hai người đang nói gì vậy, cháu nghe đến mức mơ hồ luôn rồi.” Chu Nặc hoàn toàn nghĩ sao nói vậy.

“Nặc Nặc, thật ra cháu có bố mẹ ruột, trước kia cháu cũng đã từng gặp họ nhưng chúng ta vẫn luôn giấu cháu.” Tưởng Yên Nhiên thấy bố chồng và chồng không đành lòng nên chủ động nói tiếp, nói sự thật về chuyện năm đó.

“Cháu nhớ chứ, cháu còn có một người cô là con gái út của nhà họ Đỗ chúng ta, được ông bà nội cháu xem như hòn ngọc quý trên tay, là người đẹp nổi tiếng ở Đế Đô năm đó. Khi còn trẻ cô ấy thích một người, hoàn cảnh gia đình của người đó không bằng nhà họ Đỗ, nhà ta không muốn gả cô ấy đến đó để chịu khổ nhưng cô ấy bỏ mặc tất cả để thích người đó. Ông bà nội con miễn cưỡng chấp nhận nhưng sau khi người đàn ông đó cưới được cô ấy đã không biết trân trọng, ngoại tình trong khi cô của cháu có thai, vì vậy cô của cháu ra đi một xác hai mạng, người đàn ông đó còn muốn cưới người tình, ông bà cháu muốn hắn trả lại của hồi môn của cô cháu nhưng nhà hắn nợ nần không trả nổi, ông cháu muốn hắn nếm thử cảm giác đau đớn mất con nên đã nói sẽ mang đứa trẻ mà người tình của hắn sinh ra đi…” ( truyện trên app T𝕪T )

Chu Nặc không tin hỏi: “Đứa trẻ đó là cháu sao?”

Đỗ Chấn Quốc hổ thẹn gật đầu: “Nặc Nặc, xin lỗi cháu, khi đó ta chỉ một lòng muốn báo thù, ai biết hắn thà mang cháu đến đây chứ không chịu trả lại của hồi môn của cô cháu, những năm qua đã để cháu phải chịu ấm ức rồi.”

Đỗ Trọng đứng dậy, đến chỗ cách Chu Nặc một bước, cúi mình: “Nặc Nặc, sức khỏe ông nội con không tốt, chú là con trai ông ấy, chú thay mặt ông ấy xin lỗi cháu, xin cháu tha thứ.”

Tưởng Yên Nhiên nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Nhiều năm qua, chúng ta không quan tâm cháu, trong lòng rất áy náy, nhưng dì và cô của cháu là bạn thân, nghĩ đến cô ấy chết thảm như vậy thật sự không biết đối diện với cháu thế nào…”

“Cháu… Dì à, bây giờ trong đầu cháu rất hỗn loạn…” Chu Nặc quay người lại nhìn ra cửa sổ, cau mày, tình huống cẩu huyết như thế này vượt qua cả dự tính của cô, hơn nữa tình huống như bây giờ hình như cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi nhưng cục diện đảo ngược, không cần phải hạ thấp bản thân, dè dặt nghĩ cách trả ơn cho nhà hà Đỗ, đây là niềm vui bất ngờ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Sau lưng cô, ba người nhà họ Đỗ trao đổi qua ánh mắt, Đỗ Trọng nháy mắt với Tưởng Yên Nhiên, ra hiệu cho bà ấy tiến đến khuyên nhủ.

Nhưng Tưởng Yên Nhiên vẫn chưa đi đến thì Chu Nặc đã quay người lại, vẻ mặt vẫn bối rối như cũ nhưng ánh mắt đã trở nên kiên định, cắn môi nhẹ giọng hỏi: “Ông nội, bây giờ ông nói chuyện này là… Muốn đuổi cháu đi sao? Bọn họ là ai chứ?”

“Ông không hề muốn đuổi cháu đi, lần này ông bị bệnh, nghĩ tới việc này nên trong lòng không yên, thiết nghĩ nếu không nói chuyện này cho cháu biết thì sẽ chết không nhắm mắt.” Đầu tóc bạc trắng của Đỗ Chấn Quốc dường như áy náy không yên, hối hận không thôi, khiến người khác không thể căm ghét.

Tưởng Yên Nhiên để Chu Nặc ngồi xuống lần nữa, nói cho Chu Nặc biết tin tức về gia đình kia: “Bố cháu họ Tần, tên là Tần Chí Hào, cũng đang ở Đế Đô, bệnh viện tư nhân ông nội cháu đang ở là anh cả bên ngoại của cháu xây dựng, bây giờ anh cả của cháu đang quản lý.”

Bà ấy nói xong câu cuối cùng, cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên dừng lại, nắm vai Chu Nặc, nhẹ nhàng hỏi: “Nặc Nặc, bây giờ ông nội muốn bù đắp cho cháu, cháu xem cháu muốn lựa chọn thế nào.”

Chu Nặc bình tĩnh quan sát phản ứng của ba người nhưng vẫn giữ dáng vẻ mờ mịt hỏi dựa theo câu nói của Tưởng Yên Nhiên: “Sao ạ?”

“Nhà họ Tần vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của cháu, muốn đón cháu về, nếu cháu muốn thì về đó, nhưng nhà họ Đỗ vẫn mãi là nhà của cháu, hơn nữa không phải là cháu thích anh Hạo Vũ sao? Nhà chúng ta có thể cho hai đứa đính hôn, đợi thêm vài năm nữa tình cảm của hai đứa ổn định thì sẽ tổ chức hôn lễ.”

Chu Nặc bình tĩnh đợi lựa chọn thứ hai.

Tưởng Yên Nhiên cho rằng cô ngại ngùng, nở nụ cười hiểu lòng người: “Nếu cháu không đồng ý đính hôn với Hạo Vũ, nhà chúng ta sẽ bù đắp cho cháu một khoản tiền, đảm bảo vô cháu lo vô nghĩ sống hết nửa đời còn lại, nói trắng ra thì là do sự ích kỷ của chúng ta đã khiến cháu phải chịu ấm ức trong nhiều năm qua.”

Hai sự lựa chọn đều vô cùng hoàn hảo, nhà họ Đỗ chưa từng bạc đãi Chu Nặc, bây giờ lại bồi thường rất hào phóng, con trai duy nhất và một khối tài sản khổng lồ, dù lựa chọn cái nào cũng sẽ không chịu thiệt.

Ba người nhà họ Đỗ cùng nhìn chằm chằm Chu Nặc, chờ câu trả lời của cô.

Chu Nặc mím môi, bất an nói: “Ông nội, chú dì, hiện tại anh Hạo Vũ đã có người mình thích, chuyện năm đó con đã buông xuống rồi, con cũng không dám đính hôn với anh ấy, sợ sẽ gây ra nhiều phiền hà, huống chi chúng con đã rất lâu không gặp, bây giờ đầu con đang rối tung rối mù rồi, về phần có về nhà hay không, con không thân quen với Tần gia, năm đó bọn họ còn muốn đuổi con ra ngoài, con cảm thấy bọn họ căn bản là không thích con…”

Cô không muốn đi đâu cả, tốt nhất là rời khỏi nhà họ Đỗ, nhưng trước khi làm rõ mọi chuyện thì tốt nhất đừng nên đắc tội với nhà họ Đỗ, hơn nữa Đỗ Hạo Vũ cũng đã có người mình thích, không cần biết trước đây nguyên chủ có thích anh ta hay không, bây giờ Chu Nặc không muốn dính dáng đến Đỗ Hạo Vũ một chút nào cả.

“Nặc Nặc, con đừng sợ, đây là người trong nhà muốn bồi thường cho con, Hạo Vũ nhìn trúng cô gái kia đúng là không chấp nhận nổi, còn không chịu ra mắt, dì và bà nội quá cố của con đều dựa theo tiêu chuẩn tiểu thư khuê các mà nuôi dạy con, đây cũng coi như là một phần khổ tâm của chúng ta.” Tưởng Yên Nhiên tận tình khuyên nhủ.

Chu Nặc nhíu mày cắn môi, tỏ vẻ do dự, Đỗ Chấn Quốc cũng không ép cô đưa ra quyết định ngay.

Đỗ Trọng nhìn Tưởng Yên Nhiên một cái, bà ấy tiếp tục ôm bả vai Chu Nặc, hai dì cháu thủ thỉ: “Nặc Nặc, con từ từ suy nghĩ, con và Hạo Vũ đều còn trẻ, chúng ta không vội.”

Cuối cùng cũng kết thúc, Chu Nặc bày ra vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn dì.”

Một lát sau, bác sĩ tới kiểm tra cho Đỗ Chấn Quốc, người nhà phải tránh đi, Chu Nặc, Tưởng Yên Nhiên và Đỗ Trọng đến phòng khách nhỏ ngồi xuống, chẳng qua còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ, Chu Nặc cách cửa gần nhất, cô đứng lên mở cửa cho khách, đôi thanh niên nam nữ ngoài cửa nhìn thấy cô thì đều sửng sốt.

“Chu Nặc? Em về rồi ư?” Người đàn ông mày kiếm tinh mắt kinh ngạc hỏi, cô gái mi thanh mục tú đứng phía sau anh ta giương mắt quan sát Chu Nặc, lại rất nhanh đã cụp mắt che giấu cảm xúc.

Chu Nặc rất nhạy cảm với tâm tình dao động của phụ nữ, vừa mở cửa phòng bệnh đã cảm nhận được địch ý của người phụ nữ xa lạ kia, cô lặng lẽ cúi đầu trước người đàn ông: “Ừ, hôm qua em mới về.”

Đỗ Hạo Vũ gật đầu, dắt Lương Gia Ý vào cửa, đi thẳng đến trước mặt bố mẹ: “Ba, mẹ, trùng hợp thế, con đến thăm ông nội, hai người cũng ở đây à.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp