Gả Cho Vai Ác Trọng Sinh

Chương 13: Nhà họ tần


6 tháng

trướctiếp

 

Cơm tối cô chỉ làm đơn giản hai món ăn cơm và một món canh, đều là phần nhỏ cho một người, món chay là măng tây xào, món mặn là thịt xào ớt, một chén canh táo đỏ ngân nhĩ, lúc chuẩn bị ăn cơm, Chu Nặc bỗng nhiên nhớ tới việc kiểm tra tin nhắn điện thoại di động.

Nửa giờ trước, Tần Kiền gửi cho cô hai tin nhắn: “Tôi là Tần Kiền.”

“Khi nào về?”

Hai tin nhắn này đủ khiến Chu Nặc có một loại cảm giác khó tả, cô không nhớ rõ trong nguyên tác Tần Kiền đã làm gì, nhưng bây giờ anh ấy lại mang đến cho cô một loại cảm giác mơ hồ không giống với lần đầu gặp tại bệnh viện, lúc đó anh lạnh lùng quá đi mất!

Chu Nặc vắt óc nghĩ một lát mới nghĩ ra cách trả lời anh, ngoan ngoãn gọi một tiếng anh trai.

“Lúc nãy em đang nấu cơm tối, không thấy tin nhắn.”

Tần Kiền nằm trên giường, nhíu mày thật chặt, cơn đau đầu liên hoàn không dứt khiến anh mất hết cả kiên nhẫn, nhưng khi nghe được âm thanh thông báo tin nhắn đến thì đôi mày đang nhíu chặt mới dần dần nới lỏng ra, trong trí nhớ có hạn của anh đối với Chu Nặc, cô chưa bao giờ vào bếp vì nó sẽ ảnh hưởng đến ngoại hình của cô, mà sau khi bọn họ kết hôn, hai bảo mẫu làm việc ở nhà năm năm trở lên lại muốn từ chức.

Nhưng bây giờ tự dưng người này lại bắt đầu nấu cơm.

Cơn đau trên đầu như một đợt thủy triều vọt tới, Tần Kiền để điện thoại xuống không trả lời tin nhắn của cô.

Trong mắt Chu Nặc, Tần Kiền lạnh lùng lãnh đạm mới phù hợp với hình tượng của anh ta trong lòng cô nên cô an tâm để điện thoại di động xuống tiếp tục ăn cơm, cho đến khi cô rửa bát đĩa xong cũng không có tin nhắn mới.

Ngày mai phải đến nhà họ Tần nên ban đêm Chu Nặc ngủ không ngon giấc, nhưng cô lại mơ thấy hình ảnh Tần Kiền, vậy mà cô lại mơ thấy hai người tay trong tay đứng trong biển hoa, cô mặc một chiếc váy cưới đuôi dài, lãng mạn đến khó tin, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Tần Kiền thì Chu Nặc chợt tỉnh lại.

Lúc này phòng ngủ tối om, Chu Nặc bật đèn đầu giường lên, cũng không dám ngủ nữa.

Trên danh nghĩa thì Tần Kiền chính là anh trai của cô đấy! Sao trong mộng cô lại vô duyên vô cớ mơ thấy mình nhúng chàm với anh chứ!

Đồng hồ trên điện thoại di động hiện lên chỉ mới năm giờ sáng, Chu Nặc không buồn ngủ nên dứt khoát rời giường đi rửa mặt, thuận tiện đến phòng bếp lấy nguyên liệu ngày hôm qua ra, pha một chút rượu mà trên thế giới này chỉ có mình cô biết công thức, cũng là bí quyết giúp cô trở thành tiểu phú bà trước khi xuyên qua — Vân Xuân Hàn.

Gia đình Chu Nặc có truyền thống ủ rượu gần trăm năm, có thể nói từ nhỏ cô đã lớn lên trong mùi rượu, trời sinh Chu Nặc có được tửu lượng ngàn chén không say, nhưng cô cũng không hay uống rượu, chỉ thích nghiên cứu kỹ thuật ủ rượu với ông nội mà thôi, nhưng sau đó ông nội qua đời, ba thì chưa từng tham gia vào nghiệp nấu rượu này, sau khi bán nhà máy rượu trong nhà đi, Chu Nặc xốc lại tinh thần ủ các loại rượu khác nhau, và Vân Xuân Hàn là một loại cô ngẫu nhiên ủ được, uống vào miệng có hơi the mát, như cái se lạnh của đầu xuân ùa vào tim nhưng lại có vị ngọt ở cổ họng, đặc điểm lớn nhất của loại rượu này là hương thơm dịu nhẹ, không giống cồn làm gay mũi say lòng người, nhưng mùi hương rất khó quên. Chu Nặc thường xuyên ủ rượu nên dần dà trên người cũng có mùi thơm kia.

Thời gian buổi sáng có hạn, Chu Nặc chỉ kịp bỏ nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào trong bình rượu, sau khi đậy kín để vào trong góc, hơn sáu năm cô chưa từng làm Vân Xuân Hàn, lúc ở nước ngoài thì phải cẩn thận, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành rồi, dù sao cũng phải lấy cái bản lĩnh vốn đã yên phận trước kia ra.

Cái hũ rượu nhỏ này cũng không ủ được nhiều Vân Xuân Hàn lắm, Chu Nặc định thử một lần xem có phải mùi vị ban đầu hay không, kỳ thật đáy lòng cô có dự cảm đây chính là rượu của mình.

Khi Chu Nặc đi rửa tay trang điểm chuẩn bị ra ngoài, cô lại ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ quen thuộc kia, lúc trước không ủ rượu thì trên cánh mũi luôn quanh quẩn mùi vị này, giống như ảo giác, bây giờ lại ngửi thấy mùi thơm này thì hoài niệm lưu luyến không thôi, đây là ấn ký duy nhất cho thấy Chu Nặc lớn lên trong gia đình có truyền thống ủ rượu.

*

Nhà họ Tần.

Vợ chồng Tần Chí Hào và Tần Thư Hàn đều ở trong phòng khách chờ Chu Nặc đến, nhưng biệt thự này vô thức yên tĩnh hơn trước, Tần Thư Hàn nhìn chung quanh một lát rồi do dự hỏi: “Ba, mẹ, con đi thăm anh trai có được không?”

Biệt thự nhà họ Tần chia thành hai khu, một nhà Tần Chí Hào ở một khu, còn khu kia là lãnh địa của Tần Kiền, anh rất ít khi trở về ở, lần này gãy xương xuất viện lại về đây quả thực đã làm cho Hà Linh Lợi rớt mắt luôn rồi, bình thường Tần Thư Hàn với anh trai cũng là nước sông không phạm nước giếng, nhưng lần này anh trai trở về, anh ta không đi thăm thì cũng có chút bất thường.

Tần Chí Hào cũng sợ đứa con lớn này, lúc Tần Kiền trở về bọn họ đã đi thăm, nhưng người ta thì cứ như không thấy bọn họ vậy.

“Tâm tình anh trai con không tốt, con đừng đi chọc nó.” Tần Chí Hào nói ra miệng rồi lại cảm thấy mình không giống người làm cha chút nào.

Tần Thư Hàn nhíu mày muốn nói gì đó lại bị ánh mắt sắc sảo của Hà Linh Lợi nguýt một cái, cho đến khi Chu Nặc lái xe tới, cô mang theo một chút quà tặng, vẫn tao nhã đoan trang như cũ.

Hà Linh Lợi nhịn không được mà chua xót trong lòng, nghiêm túc mà nói thì so với con gái ruột Lương Gia Ý, Chu Nặc còn có phong thái của một tiểu thư khuê các hơn, nếu không phải năm đó không muốn con gái đến nhà họ Đỗ kiếm sống thì con gái bà mới là người được hưởng thụ những điều này, Chu Nặc chẳng qua cũng chỉ là con gái của đầu bếp mà bây giờ lại được hưởng thụ cuộc sống xã hội thượng lưu, thật sự là hời cho cô mà!

Chu Nặc rất nhạy cảm với cảm xúc của phụ nữ nên đương nhiên cô có thể cảm nhận được sự thân thiện giả tạo mà Hà Linh Lợi dành cho mình, phòng trường hợp sau này không thể giải thích rõ ràng, cô sẽ không động đến quà cáp và tiền bạc đã nhận được, đến lúc đó trả lại cũng dễ.

“Nặc Nặc, nơi này chính là nhà của con, con muốn về lúc nào thì về, chúng ta chọn cho con một gian phòng có ban công lớn, bây giờ đang sửa sang lại, chờ sửa sang xong sẽ để con trở về ở.” Tần Chí Hào tranh công nói với con gái.

Mà Chu Nặc cũng chán ngán khi phải đối mặt với những lời nói thế này, ai bảo cô đã biết cô là giả từ lâu rồi.

Cô còn chưa mở miệng trả lời thì một ông lão gầy gò đi từ bên ngoài phòng khách vào, ông ta vừa đến, trong phút chốc phòng khách đã trở nên yên lặng: “Chào ông, chào bà, cậu Tần muốn mời cô Nặc Nặc qua nói vài lời, cô Nặc Nặc, xin hỏi có được không ạ?”

Chu Nặc đang nghĩ xem đây là Tần tiên sinh nào thì Tần Chí Hào đã chủ động giải thích: “Là anh trai con, thằng bé là con của ba với vợ trước, chính là con của dì Thạch con đó, lớn hơn con và Thư Hàn vài tuổi, sau này con gọi Thư Hàn là anh cả là được rồi, nếu anh trai đã gọi thì Nặc Nặc, con qua đó đi.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

“…Vâng.” Dù thế nào đi chăng nữa thì Chu Nặc cũng cảm thấy người cha Tần Chí Hào này đặc biệt chột dạ khi đối mặt với Tần Kiền, ngay cả Hà Linh Lợi cũng không dám nói gì.

Chu Nặc đứng dậy đi theo ông cụ đến một biệt thự khác, ông cụ giới thiệu đơn giản: “Cô Nặc Nặc, tôi là quản gia của cậu Tần, tôi họ Phương, cô có thể gọi tôi là chú Phương.”

“Vâng, chú Phương.”

Phong cách trang hoàng của hai khu biệt thự khác nhau rất nhiều, vợ chồng Tần Chí Hào ở xa hoa phách lối nhưng căn biệt thự lại tối giản đơn điệu, chú Phương trực tiếp đưa Chu Nặc tới phòng ngủ của Tần Kiền, anh đang gãy xương nằm trên giường tĩnh dưỡng nên tạm thời không thể xuống giường.

Giường trong phòng ngủ hẳn là đã được cải tiến nên giường Tần Kiền ngủ cũng giống như giường bệnh của bệnh viện, lúc này anh đang tựa vào gối nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân mới chậm rãi quay đầu lại.

Tần Kiền lại ngửi thấy mùi thơm dịu dàng kia, từ nhỏ anh đã ghét hương liệu, nhất là mùi nước hoa trên người phụ nữ, nhưng mùi hương trên người Chu Nặc lại khiến anh cảm thấy rất thoải mái, khiến cơn đau đầu liên tục của anh có thể dịu đi rất nhiều, từ khi biết được chuyện sống lại, Tần Kiền thường xuyên đau đầu, nhưng bác sĩ kiểm tra lại không phát hiện được điều gì bất thường nên tất nhiên đơn thuốc kê ra cũng không có tác dụng gì.

Thạch Thành An từng nói muốn mời bác sĩ tâm lý đến trị liệu cho anh, nhưng Tần Kiền có chuyện khó nói, không muốn để bác sĩ tâm lý phát hiện, càng không tin tưởng một người xa lạ.

Sự xuất hiện của Chu Nặc khiến anh rất ngạc nhiên, đồng thời, kiếp trước anh vô cùng chán ghét cô, người phụ nữ này là một kẻ mất trí, anh cưới cô chỉ vì mục đích riêng của mình mà thôi, nhưng bây giờ, sau khi phát hiện ra sự bất thường của cô, anh thừa nhận mình bắt đầu có chút hứng thú với cô rồi.

“Nặc Nặc, mời ngồi.”

Chu Nặc vẫn không quen lắm, sau khi ngồi xuống thì lắp bắp nói: “Cám ơn anh trai.” Miệng ngọt một chút cũng không thừa.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp