Một số người nghĩ rằng thỏ dành phần lớn thời gian để chạy trốn khỏi bọn cáo. Sự thật là bất cứ thỏ nào cũng đều sợ cáo và sẽ chạy lồng lên nếu ngửi thấy mùi cáo. Nhưng nhiều chú thỏ sống hết cả đời mình mà không hề gặp một con cáo nào và chắc chắn là chỉ có rất ít chú trở thành nạn nhân của một kẻ thù tỏa mùi rất mạnh và không thể chạy nhanh bằng chúng. Một con cáo cố bắt một chú thỏ thường trườn theo chiều gió dưới những bụi rậm - có lẽ thường là một vạt rừng ở phía ngoài. Sau đó, nếu tiến được đến gần chỗ thỏ đang ăn cỏ trên một cồn đất hay một cánh đồng, thì nó sẽ nằm phục chờ cơ hội chộp nhanh con mồi. Người ta nói rằng đôi khi nó thôi miên con mồi giống như chồn vẫn làm, bằng cách lăn lộn và vui đùa trên trảng cỏ trống trải, mỗi lúc một tiến tới gần con mồi hơn cho đến khi nó có thể bằng một cú tóm được mồi. Tuy nhiên, dù điều đó có xảy ra trong thực tế hay không thì một điều chắc chắn là không có con cáo nào săn thỏ bằng cách lồ lộ chạy lên thung lũng trong ánh hoàng hôn cả.
Cả Cây Phỉ lẫn các chú thỏ đang say mê nghe câu chuyện của Bồ Công Anh đều chưa một lần nhìn thấy cáo. Tuy nhiên chúng biết rằng một con cáo xuất hiện ở chỗ trống, để cho người khác nhìn thấy thì sẽ không nguy hiểm, miễn là nó được phát hiện kịp thời. Cây Phỉ nhận ra rằng mình đã quá cẩu thả khi cho phép mọi người tụ tập quanh Bồ Công Anh mà thậm chí còn không cắt một người làm nhiệm vụ canh gác. Ngọn gió thổi từ Đông Bắc xuống và con cáo đến thung lũng từ phía Tây có thể nhảy xổ vào bọn chúng mà không có gì cảnh báo trước. Mối nguy hiểm này chỉ được cứu vãn bởi Thứ Năm và Nồi Đất vì sợ câu chuyện mà bỏ đi chỗ khác. Thậm chí trong ý nghĩ chợt lóe lên từ câu cảnh báo của Nồi Đất, Cây Phỉ cũng thoáng nhận ra rằng Thứ Năm rõ ràng không muốn khuyên bảo thủ lĩnh trước mặt mọi người nên đã lấy cớ vì Nồi Đất sợ hãi mà ra ngoài cùng làm công tác cảnh giới.
Cây Phỉ suy nghĩ rất nhanh. Nếu con cáo không ở quá gần, họ chỉ việc bỏ chạy. Có một cánh rừng gần đấy và họ có thể biến mất vào trong đó, giữ nguyên đội hình và cứ thế tiếp tục lộ trình. Chú rẽ qua bụi ngưu bàng.
"Nó có ở gần đây không?" Cây Phỉ hỏi "Thế Thứ Năm đâu?"
"Em đây." Thứ Năm đáp, từ một khoảng cách vài mét. Chú ngồi chồm hổm dưới những cành lá lòa xòa của một bụi tầm xuân và không ngoái đầu lại khi Cây Phỉ đến gần chú từ phía sau. "Có một con cáo." chú nói thêm. Cây Phỉ nhìn theo ánh mắt chú.
Dải thung lũng hẹp, gồ ghề phủ đầy cỏ dại thoai thoải chạy thấp xuống đần ngay phía dưới họ, như một đường võng dài bọc lấy mạn Bắc Thắt lưng Caesar. Những ánh hoàng hôn cuối cùng rọi thẳng vào nó qua một khoảng trống giữa những tán lá. Con cáo đang ở phía dưới họ và vẫn còn cách một đoạn khá xa. Mặc dầu rõ ràng nó ở hướng ngược chiều gió và chắc chắn là ngửi thấy mùi thỏ, nó vẫn không có vẻ gì đặc biệt quan tâm đến bọn thỏ. Nó chạy túc tắc với những bước đều đặn ngược lên thung lũng như con chó, kéo lê cái đuôi có đầu mút trăng trắng. Nói về màu, con cáo này có lông màu nâu cát, chân và tai màu đen. Thậm chí vào lúc này, rõ ràng không phải lúc săn mồi. nó vẫn có một vẻ giảo hoạt đầy tà ý khiến cho những kẻ đang nín thở quan sát nó ở chỗ bụi tầm xuân phải rùng mình sợ hãi. Khi nó đi qua một đám cây kế um tùm và biến khỏi tầm nhìn, Cây Phỉ và Thứ Năm quay về phía những người còn lại.
"Đi thôi." Cây Phỉ ra lệnh "Nếu có ai chưa từng nhìn thấy cáo thì đừng bận tâm đến chuyện nhìn ngó làm gì. Chỉ cần đi theo tôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play