Cái tĩnh lặng của bữa ăn chiều tối, khi mặt trời phía Tây chiếu thẳng lên vách núi, những búi cỏ hắt bóng dài gấp hai lần bản thân mình, nghe trong không khí hơi se lạnh thoảng cái mùi ngất ngây của cỏ xạ hương và hoa tầm xuân, tất cả hòa vào nhau là những thứ mà bầy thỏ tán thưởng hơn những buổi chiều hôm xa xưa chúng từng có được nơi quê nhà ở Sandleford. Mặc dù chúng không biết điều này, nhưng vùng núi đồi này đã trở nên vắng vẻ hơn cách đây hàng trăm năm. Không còn bầy cừu nữa và những người dân làng ở Kingsclere và Sydmonton không có dịp lên núi nữa dù là vì công việc làm ăn hay đơn thuần vì thú vui. Trên những cánh đồng vùng Sandleford bọn thỏ hầu như ngày nào cũng nhìn thấy con người. Ở đây. từ lúc đặt chân đến chúng mới chỉ nhìn thấy một người và người này đang cười ngựa. Nhìn qua cái nhóm nhỏ đang tụ tập trên bãi cỏ, Cây Phỉ có thể thấy tất cả bọn chúng - thậm chí kể cả Nhựa Ruồi - đều khỏe mạnh hơn, béo mượt hơn và có vóc dáng đẹp đẽ hơn hồi mới đến. Dù có bất cứ chuyện gì chờ ở phía trước, ít nhất thì Cây Phỉ cũng có thể yên dạ rằng cho đến giờ chú đã không phụ lòng trông đợi của mọi người.
"Chúng ta đã làm mọi việc rất tốt ở đây," chú bắt đầu "hoặc ít nhất thì cũng có vẻ như vậy đối với tôi. Chắc chắn chúng ta không phải là một bầy thỏ lang thang nữa. Nhưng dẫu vậy, vẫn có một việc làm tôi phải lo nghĩ. Sự thật là tôi đã rất ngạc nhiên khi mình là người đầu tiên nghĩ đến chuyện này. Trừ khi chúng ta tìm ra giải pháp, thì cánh đồng thỏ này cuối cùng cũng sẽ bị hủy diệt, bất chấp những gì chúng ta đã làm."
"Sao lại như vậy được, sao chuyện đó có thể xảy ra, Cây Phỉ?" Tóc Giả hỏi.
"Các anh có nhớ Nildro-hain không?" Cây Phỉ hỏi.
"Cô nàng đã chết. Dâu Tây đáng thương."
"Tôi biết, và bọn chúng ta đây toàn là một lũ đực rựa. Không có thỏ cái - không có một cô nào - và không có các cô thỏ cái thì có nghĩa là không có thỏ con và chỉ một vài năm sau sẽ chẳng còn cánh đồng thỏ nào hết."
Thật không thể tin được là cả bọn không ai nghĩ đến vấn đề vô cùng quan trọng như thế này. Nhưng mà con người cũng đã phạm những sai lầm tương tự hơn một lần - bỏ mặc vấn đề không quan tâm đến, hoặc hài lòng với việc trông cậy vào vận đỏ và sự may rủi của chiến tranh. Cuộc sống của loài thỏ luôn cận kề cái chết và khi cái chết đến gần hơn thường lệ thì suy nghĩ về sinh tồn đã chiếm chỗ của những vấn đề khác. Nhưng bây giờ trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp của một vùng núi cô quạnh, thân thiện, với một cái hang ấm cúng sau lưng và những cọng cỏ ngon đang tiêu hóa trong bụng, Cây Phỉ nhận ra rằng cái mình thiếu là cuộc sống lứa đôi. Bầy thỏ im lặng và Cây Phỉ biết rằng lời chú nói đang ngấm vào đầu óc những chú còn lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT