Anh kể hay lắm." Cây Phỉ lên tiếng khen ngợi khi Bồ Công Anh kết thúc câu chuyện.
"Anh ấy kể chuyện quá tuyệt, phải không nào?" Xám Bạc lên tiếng "Chúng tôi thật may mắn là có một người như vậy trong đoàn. Tinh thần ai nấy cũng sẽ phấn chấn hơn khi nghe câu chuyện của anh ấy."
"Nhìn kìa lũ thỏ kia đang dỏng hết cả tai lên để nghe kể chuyện." Tóc Giả thì thầm. "Hãy xem bọn họ tìm một người kể chuyện có thể đấu lại Bồ công Anh của chúng ta."
Không ai nghi ngờ rằng Bồ Công Anh đã giành được sự tin tưởng của cả bọn. Kể từ khi đặt chân đến đây, hầu hết bọn Cây Phỉ đều cảm thấy có một hố sâu ngăn cách giữa mình với những người lạ đẹp mã được ăn uống tốt, với phong thái có phần xa cách, cả những hình thù trên tường, với sự thanh lịch, với cung cách khéo léo lảng tránh hầu hết mọi câu hỏi - và trên tất cả là cái dáng điệu lúc nào cũng phảng phất nỗi buồn chẳng giống loài thỏ chút nào. Bây giờ chính Bồ Công Anh chứ không phải ai khác đã chứng tỏ rằng chúng không phải là lũ lang thang quê mùa. Chắc chắn là không có một chú thỏ hiểu biết nào lại có thể cưỡng lại lòng khâm phục. Cả bọn chờ đối phương xác nhận điều đó, nhưng chỉ một lúc sau đã ngạc nhiên hiểu ra rằng phía chủ nhà rõ ràng là có vẻ kém nhiệt tình với câu chuyện này.
"Hay lắm," Anh Thảo Vàng lên tiếng. Hình như chú có ý tìm một cái gì khác để nói, nhưng rồi chỉ lặp lại, "Phải, rất hay. Một câu chuyện thật khác thường."
"Nhưng chắc chắn là hắn phải biết câu chuyện này chứ?" MâmXôi thì thầm với Cây Phỉ.
"Tôi bao giờ cũng nghĩ những câu chuyện truyền thống còn giữ lại nhiều sức hấp dẫn," một chú thỏ khác bình luận "nhất là khi chúng được kể lại với tinh thần chân thực và cổ xưa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play