Mặt trời đã mọc khi lũ thỏ vẫn nằm dựa lưng vào bụi cây gai. Một vài chú đã ngủ, cuộn tròn một cách không hề thoải mái giữa những cái rễ thô dày, hiểu rằng vẫn còn nguy hiểm nhưng lại mệt quá không thể làm gì khác ngoài tin vào may mắn. Cây Phỉ nhìn đồng đôi, cảm thấy tình thế cũng ngặt nghèo hệt như lúc chú đứng ở bờ sông. Một hàng rào cây trên cánh đồng trống trải không phải là nơi có thể nán lại cả ngày. Nhưng biết đi đâu bây giờ? Chú cần phải biết rõ hơn về miền đất chung quanh. Chú đi dọc theo hàng rào, cảm nhận ngọn gió từ hướng Nam thổi đến, và tìm kiếm một chỗ có thể ngồi xuống đánh hơi mà không gặp nguy hiểm nào. Những mùi vị do ngọn gió từ miền đất cao hơn mang đến có thể mách bảo cho chú nhiều điều.
Cây Phỉ đi đến một lỗ hổng lớn trên hàng rào, xung quanh vẫn còn những vết bùn do dấu chân bò để lại. Chú có thể thấy đàn bò đang gặm cỏ ở cánh đồng bên cạnh, xa xa phía con dốc. Chú thận trọng đi vào cánh đồng, nằm bẹp xuống bên một bụi cây kế và bắt đầu cảm nhận các mùi hương trong gió. Bây giờ thì chú xác định được mùi thơm là từ cây táo gai ở hàng rào, còn mùi phân bò hôi nồng đích thị là cái mùi đã xộ vào mũi khi chú còn nằm trong bụi cây gai đằng kia. Chỉ có một thứ mùi duy nhất trong gió là hoàn toàn mới mẻ đối với chú: một mùi hương ngọt ngào, tươi mát và nồng nàn tràn ngập trong không trung. Một mùi hương trong lành. Chẳng có hại gì cả. Nhưng mùi gì vậy và tạo sao nó lại mạnh như vậy? Sao nó có thể át cả những mùi khác ở nơi đồng trống với ngọn gió từ phương Nam thổi tới? Nơi phát ra mùi chắc chắn chỉ quanh đâu đây. Cây Phỉ băn khoăn tự hỏi không biết có nên phái một chú thỏ đi tìm hiểu việc này không. Bồ Công Anh có thể lên đỉnh dốc và quay lại nhanh như một ngọn gió. Nhưng rồi máu phiêu lưu và tính tinh nghịch sẽ xúi bẩy chú đi xa hơn. Chú nên đích thân đi và mang tin tức về trước khi cả bọn biết chú đã đi. Việc này có thể sẽ khiến Tóc Giả kiếm cớ gây chuyện với chú đây.
Chú nhẹ nhàng chạy qua cánh đồng cỏ về phía những con bò đang tản đi gặm cỏ. Khi chú đến gần, lũ bò đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm chú một lúc rồi lại cúi xuống gặm cỏ. Một con chim lớn màu đen đang vừa đập cánh vừa nhảy nhót phía sau đàn bò một chút. Nó trông giống như một con quạ lớn, nhưng khác với quạ nó chỉ có một mình. Cây Phỉ nhìn cái mỏ xanh biếc rất khỏe của nó mổ mổ xuống đất mà không hình dung nổi nó đang làm gì. Chả là trong đời, Cây Phỉ chưa từng trông thấy quạ, nên chú ta cũng không biết là con vật kia đang lần theo dấu vết của một con chuột chũi, với hy vọng chỉ một cú mồ sẽ lôi được con mồi ra khỏi lối đi nông choèn ngay mặt đất. Nếu nhận ra như vậy, chú đã không hồ đồ xếp con chim kia vào loại không-có-họ-hàng-gì-với-chim-ưng (từ chỉ bất cứ con gì có cánh từ chim hồng tước đến giống gà lôi) và tiếp tục đi lên dốc.
Mùi thơm lạ lùng kia trở nên mạnh hơn nữa, làm hương bốc lên cao như một đợt sóng hương đập mạnh vào chú giống như mùi hương của những bông hoa cam ở vùng Địa Trung Hải vẫn làm du khách ngất ngây khi lần đầu tiên ngửi thấy. Bị quyến rũ hoàn toàn bởi mùi hương ấy, chú chạy lên đỉnh dốc. Gần đấy lại có một hàng rào cây khác và bên kia hàng rào, khẽ đung đưa trong ngọn gió ban mai là một cánh đồng đậu đang mùa ra hoa.
Cây Phỉ ngồi xuống hai chân sau, mở to mắt ngắm nhìn một khu rừng toàn những cây thân nhỏ màu xanh xám trồng đều tăm tắp với những nụ hoa trắng đen đang nở rộ. Cây Phỉ chưa bao giờ được chiêm ngưỡng một cảnh tượng nào tương tự như thế. Chú biết cây lúa mì, lúa mạch và cũng từng có lần lọt vào một cánh đồng trồng củ cải. Nhưng những gì mà chú đang chứng kiến trước mắt thật sự khác biệt và ở một khía cạnh nào đó mới thật quyến rũ, tốt lành và đúng lúc làm sao. Trong thực tế, thỏ không ăn được loại cây này: Cây Phỉ chỉ ngửi thôi cũng biết rõ điều đó. Nhưng chúng có thể nằm an toàn giữa những luống cây kia bao lâu cũng được, vả lại chúng cũng có thể dễ dàng di chuyển giữa các luống mà không bị phát hiện. Bây giờ thì Cây Phỉ đã đi đến một quyết định, chú sẽ dẫn các bạn đến đây, dùng cánh đồng đậu này làm nơi trú ẩn và nghỉ ngơi cho đến chiều tối. Chú quay trở lại bờ sông và thấy những chú thỏ khác vẫn ở nơi mà chú đã bỏ họ lại. Tóc Giả và Xám Bạc vẫn còn thức, còn các chú khác đều đang chợp mắt với tư thế không lấy gì làm thoải mái lắm.
"Anh không ngủ ư, Xám Bạc?" chú hỏi.
"Nơi này quá nguy hiểm, Cây Phỉ ạ." Xám Bạc đáp "Tôi cũng muốn được ngủ như mọi người lắm chứ, nhưng nếu tất cả đều ngủ mà có gì xảy ra thì ai sẽ là người cảnh báo đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT