Diễn Đàn Giao Lưu Của Bệnh Nhân Bệnh Viện Số 4

CHƯƠNG 9: THÁNH ELIZABETH 2


6 tháng

trướctiếp

Rõ ràng, ba chiếc ghế trống thuộc về Dư Tiếu và ba người còn lại.

George dẫn ba người đi tới, nhẹ nhàng nói: "Thưa quý vị, hôm nay có thêm ba thành viên nữa. Chúng ta hãy chào đón họ."

Tuy nhiên, không ai đáp lại theo lời anh ta, Dư Tiếu bí mật đếm được mười ba chiếc ghế trong vòng tròn này, mười chiếc trong số đó đã có người ngồi. Trong số mười người, có nam có nữ, có già có trẻ, sắc mặt đều tái nhợt, vẻ mặt đờ đẫn. Họ bất động, như thể họ không hề nghe thấy tiếng George.

George không để ý đến sự thờ ơ của họ, nhiệt tình chào đón ba người đến ngồi: "Mau ngồi xuống, đây là chỗ ngồi được đặc biệt chuẩn bị cho các cô."


Sau khi đợi ba người ngồi xuống, George đứng sang một bên mỉm cười nhìn mười ba người.

"Bài kiểm tra ngày hôm nay bắt đầu." Giọng nói của George rất nhàn nhã: "Mọi người ở đây đều đã được điều trị một thời gian, để kiểm tra hiệu quả của việc điều trị trong khoảng thời gian này, tôi đã cố tình chọn nó cho mọi người. Một phương pháp xét nghiệm hiệu quả đã được phát triển. Kết quả của xét nghiệm này có liên quan đến kế hoạch điều trị và lựa chọn giường bệnh trong tương lai của mọi người, vì vậy mọi người phải nghiêm túc thực hiện."

Không biết tại sao những lời này được nói xong, những bệnh nhân đều có vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt mỗi người đều có sự sợ hãi.

George duyên dáng thong thả bước vòng quanh các bệnh nhân, cuối cùng anh ta dừng lại ở phía sau Dư Tiếu, đặt hai tay lên trên phía sau ghế của Dư Tiếu.

"Nội dung bài kiểm tra hôm nay là, nói cho tôi biết tại sao cô lại đến đây." Giọng George hơi cao lên, dường như đang có tâm trạng không tệ: "Ai có thể nói trước? Không bằng từ người mới tới của chúng ta bắt đầu trước đi.”

“Quý cô, Truyền nhân điếc, cô có thể nói trước không?”

Rõ ràng đó là một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng Dư Tiếu cảm thấy tràn ngập ác ý. Trực giác của cô cảm thấy nơi này có một cái hố, dù có chết cũng không thể nhảy vào.

"Bác sĩ George." Dư Tiếu cúi đầu, giọng nói yếu ớt: "Lý do tôi đến đây rất phức tạp, một hai câu cũng không thể giải thích được. Hay là, để những người khác nói trước đi, tôi sẽ sắp xếp lại suy nghĩ của mình."

Nụ cười trên miệng bác sĩ George tươi hơn, ngay khi anh ta định nói, người trước mặt đột nhiên ngẩng đầu rồi chỉ vào người đàn ông gầy gò có đôi mắt nhỏ đối diện: "Tôi thấy hình như chú này có chuyện muốn nói, không bằng chúng ta bắt đầu từ chú đi."

Người đàn ông gầy gò có đôi mắt nhỏ: "..."

Trông tôi tuy già nhưng thực ra tôi mới ba mươi mốt tuổi, sao có thể gọi tôi là chú? Người đàn ông gầy gò lúng túng, sau đó nói: "Được rồi, vậy bắt đầu từ tôi đi."

Triệu Lam và Chu Tiểu Chân ở bên cạnh đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Dư Tiếu từ chối, hai người lo rằng George sẽ để hai người họ nói trước. Cả hai không nghĩ ra lý do gì dùng để từ chối, dù sao cả hai cũng không thể dùng lý do giống như Dư Tiếu.

"Tôi tên là Trương Đào, năm nay tôi ba mươi mốt tuổi." Trương Đào, một người đàn ông gầy gò, cao giọng khi nói rằng mình ba mươi mốt tuổi, còn liếc nhìn Dư Tiếu một cái: "Tôi làm việc trong chính phủ, người thân và bạn bè đều khen tôi là thanh niên có triển vọng." Con Cua team t=y=t

"Tôi kết hôn vào năm ngoái, vợ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình cô ấy rất tốt, bố chồng là một doanh nhân nổi tiếng ở địa phương. Sau khi kết hôn, chúng tôi sống rất hạnh phúc. Vợ tôi vì không muốn làm phiền giấc ngủ của tôi nên thường ép mình ngủ ở phòng khách. Chẳng bao lâu sau, cô ấy có thai, tôi thực sự rất mừng rỡ." Trương Đào lại liếc nhìn Dư Tiếu: "Tôi còn trẻ đã thành đạt trong sự nghiệp, có một gia đình hạnh phúc và còn sắp được làm ba."


Dư Tiếu không hiểu khi bị nhìn, sao ông chú này lúc nào cũng nhìn mình vậy?

"Không ngờ con trai tôi mới bảy tháng chào đời…" Trương Đào đột nhiên kích động, anh ta khom lưng cúi đầu ngồi trên ghế, hai nắm chặt mấy sợi tóc trên cái đầu vốn chẳng có mấy tóc: "... Bác sĩ lại nói là sinh đủ tháng, nhưng làm sao có thể chứ? Chúng tôi mới kết hôn được bảy tháng..."

Dư Tiếu hơi ngả người về phía sau. Hóa ra anh ta muốn làm ba, nhưng không chịu nổi đả kích này nên mới vào bệnh viện Thánh Elizabeth này?

"Nó hoàn toàn không phải là con trai tôi, tôi đã rất đau lòng. Tôi đến tra hỏi cô ấy. Nhưng cô ấy nói rằng cô ấy đã mang thai đứa trẻ này trước khi gặp tôi. Điều này chỉ có thể tượng trưng cho quá khứ của cô ấy chứ không phải là cô ấy không chung thuỷ." Trương Đào nói tới đây thì đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ngay lúc Dư Tiếu tưởng anh ta sắp bạo phát thì đột nhiên anh ta nói: “Cô ấy nói có lý, nếu yêu cô ấy thì không nên quan tâm đến quá khứ của cô ấy. Cô ấy đã khổ quá nhiều rồi, tôi hẳn là nên chăm sóc cô ấy thật tốt mới phải."

Dư Tiếu: "..."

Đây là loại logic thần kỳ gì vậy? Dư Tiếu bị sốc nặng. Cô đang ngờ vực và khó hiểu, tại sao người đàn ông này có sức chịu đựng cao như vậy lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Trương Đào đột nhiên đứng dậy và hét lên với giọng the thé: “Nhưng một tuần sau, khi tôi tan làm sớm thì cô ấy đang nằm trên giường của tôi với một thằng đàn ông khác. Tôi đến kéo cô ấy thì cô ấy và gã đàn ông đó lại còn đánh tôi rồi chửi tôi là một con chó! Tôi sẽ không tha thứ cho cô ấy dễ dàng như vậy. Tôi đi tìm ba vợ, ông ấy sẽ cho tôi giải pháp..."

"Hahahahaha... Ba vợ thực sự đã giúp đỡ tôi. Ông ấy hứa sẽ mắng người phụ nữ đó, còn tặng cho tôi chiếc xe sang trọng của ông ấy để tôi lái về nhà."

Mọi người lặng lẽ nhìn anh ta, thầm nghĩ, tiếp theo thì thế nào?

"Sau đó trên đường đi về nhà thì xe bị mất phanh rồi xảy ra tai nạn." Trương Đào ngồi xuống, vẻ mặt lại đờ đẫn: "Rồi tôi tới đây."

Dư Tiếu: "?"

Là sao? Cô có chút không hiểu, người tên Trương Đào này vào đây là do điều này? Chẳng phải anh đã được bố vợ an ủi và cũng không bị sụp đổ sao? Chẳng lẽ do tai nạn xe cộ, não hỏng nên mới vào đây?

"Anh ấy nói xong rồi, kế tiếp là tôi nói đi." Một phụ nữ trung niên đối diện với Trương Đào lên tiếng.

Dư Tiếu nhìn sang thì thấy một người phụ nữ rất béo nhưng lại tiều tụy. Chất béo tích tụ trên người, da có màu vàng thô ráp. Mái tóc hoa râm được buộc vội vàng, nhìn vô cùng luộm thuộm. Các đường nét trên khuôn mặt không có gì nổi bật, chỉ có đôi mắt xinh đẹp, tiếc là chúng cũng u ám tối tăm, không chút ánh sáng.

"Tôi tên Lưu Thúy, năm nay tôi đã bốn mươi lăm." Lưu Thúy không hiểu tại sao phải báo tuổi, nhưng vì người trước đã nói nên dì ấy cũng nói: "Tôi là nội trợ gia đình, con trai tôi làm việc trong nhà máy, còn chồng tôi thì ở sòng bạc… làm bảo vệ.” 

Lưu Thúy đưa tay vén mái tóc rối bù ra sau tai, đôi mắt hơi chuyển động quét qua đám đông một vòng, rồi nói: “Mọi người đừng nhìn tôi của bây giờ tàn tạ, khi tôi còn trẻ, tôi là một bông hoa trong nhà máy, những gã đàn ông hôi hám đó ngày nào cũng đi theo tôi khắp nơi. Sau này tôi lấy chồng, chồng tôi sửa xe đạp và là một thợ thủ công. Tuy anh ấy vừa lùn vừa xấu, nhưng mẹ tôi nói rằng đàn ông không cần đẹp trai, miễn là có thể kiếm tiền và đối xử tốt với tôi là được. Hơn nữa đàn ông xấu thì thành thật, sẽ không ra ngoài quậy phá."

"Lúc vừa mới kết hôn rất ổn, không lâu sau tôi đã có thai. Sau khi mang thai tôi tăng cân rất nhiều. Anh ấy nói không sao, còn nói ôm người mập rất thoải mái." Đôi mắt mờ mịt của Lưu Thúy lộ ra một ít ánh sáng yếu ớt: "Chín tháng sau, tôi sinh ra một cậu bé to béo nhưng sức khỏe không tốt, tôi chỉ có thể ở nhà chăm sóc thằng bé và không thể đến nhà máy làm việc. Một thời gian dài gian trôi qua, nhóm bạn bè của tôi không còn liên lạc với tôi nữa. Sau khi nhà máy đóng cửa, họ đều đang tìm việc làm và kinh doanh. Tôi cũng muốn đi, nhưng con trai tôi lúc đó mới học lên tiểu học..."

Không cần phải nói, Dư Tiếu có thể đoán được sơ sơ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Bi kịch như vậy thực sự quá nhiều.

Quả nhiên, Lưu Thúy bắt đầu khóc, nước mắt ở khóe mắt chảy giàn giụa trên khuôn mặt: "Nhưng cái đau đớn chính là chồng tôi lại có người ở bên ngoài. Anh ta dựa vào cái gì?! Anh ta xấu như vậy, lại còn không có nhiều tiền, dựa vào cái gì mà anh ta có thể tìm được phụ nữ ở bên ngoài? Hơn nữa, người phụ nữ đó còn không đẹp bằng một nửa tôi!”

“Tôi đã tranh cãi với anh ta, nhưng anh ta lại còn đánh tôi, bắt tôi nhìn vào gương, nói rằng tôi trông giống hệt một con lợn." Trong mắt Lưu Thúy tràn đầy oán giận: "Không phải vì anh ta mà tôi mới thành như vậy sao? Đã có rất nhiều người đàn ông thích tôi, anh ta lấy được tôi là anh ta trèo cao! Nhưng may mắn thay, tôi vẫn còn một đứa con trai, chỉ cần con trai tôi hướng về tôi là đủ rồi. Tôi dốc hết lòng lên con trai mình, tôi hy vọng nó sẽ thành công, mua một ngôi nhà ở thành phố lớn rồi đưa tôi đến hưởng một cuộc sống tốt đẹp."

"Nhưng..."

"Nhưng thằng bé giống hệt ba mình, không có chí tiến thủ. Thành tích thì không tốt, chỉ thích chơi bời, cấp 3 học chưa xong đã bỏ ngang. Tuổi còn trẻ mà đã lêu lổng với người phụ nữ không đàng hoàng, còn làm cô ta có thai. Thằng bé mang cô ta về nhà rồi đòi kết hôn, nhưng người nhà của cô ta lại đòi tiền sính lệ 40.000 nhân dân tệ. Thế này thì có khác gì lấy mạng sống của cả gia đình tôi đâu?

"Thứ phụ nữ chưa kết hôn mà đã mang thai đúng là không đáng một đồng. Con trai tôi bằng lòng cưới cô ta đã là tốt lắm rồi, nhưng tôi sẽ không cho nó đồng nào đâu. Ai có thể ngờ rằng cô ta lại dám đi phá thai rồi còn nói sẽ không bao giờ gặp lại con trai tôi nữa. Con trai tôi đã bị người phụ nữ xấu xa đó dạy hư, ngày nào ở nhà cũng cãi nhau với tôi.” 

Lưu Thúy nói xong thì che mặt khóc, sau đó nghẹn ngào nói: “Hôm đó thằng bé đang chơi game trong phòng, tôi vào nói với thằng bé, bảo thằng bé đi ngủ sớm một chút, thằng bé chơi game nhiều nữa thì cũng vô dụng, thằng bé bất ngờ hét vào mặt tôi rồi dùng dao gọt hoa quả đâm tôi. Tôi đau đớn ngã xuống đất, thằng bé không chịu đưa tôi đến bệnh viện, còn đâm tôi nhiều nhát… Sau đó thì tôi ở đây.”

“…” Khóe mắt Dư Tiếu co giật, có lẽ cô đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Và cô cũng thấy rất may mắn khi không phải là người lên tiếng đầu tiên, nếu không cô đã chết rất thảm. Khi nhìn thấy tên bệnh viện là Thánh Elizabeth, cô tưởng đây là nơi dành cho người mắc bệnh tâm thần. Đến bây giờ cô mới biết điều kiện vào bệnh viện này không phải là bị bệnh tâm thần mà là tử vong. Trong những bệnh nhân đang ngồi ở đây, ngoại trừ ba người họ thì tất cả đều đã chết.

Bệnh nhân xung quanh sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đờ đẫn, có người đờ đẫn, có người đầy oán hận, có người chất phác, có người lại tràn ngập oán khí, thậm chí còn có thể nói chuyện phiếm, nhìn qua trông có vẻ rất vô hại. Nhưng ai có thể đảm bảo họ sẽ trông như thế nào nếu biết xung quanh mình có người còn sống?

"Trải nghiệm của cô Lưu thực sự đáng thương." George chỉnh lại kính của mình một cách đạo đức giả: "Vậy kế tiếp là ai nói đây?"

"Tôi nói đi." Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Chu Tiểu Chân, Dư Tiếu giơ tay lên. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp