Diễn Đàn Giao Lưu Của Bệnh Nhân Bệnh Viện Số 4

CHƯƠNG 7: MỞ CỬA NHẬN CHUYỂN PHÁT NHANH


6 tháng

trướctiếp

“Ơ chuyện này…” Vẻ mặt Dư Tiếu khó hiểu: “Đây là chuyện gì vậy?”

“Trên diễn đàn đã xuất hiện bảng điểm tích luỹ rồi.” Triệu Lam vẫn đang xem điện thoại: “Chị còn nhận được vài tin nhắn khác, mấy em cũng mau xem đi.”

Dư Tiếu mở diễn đàn bệnh viện số 6 ra, quả thật bảng điểm tích luỹ mới đã được thêm vào. Thứ hạng đầu tiên chính là nickname “Truyền Nhân Điếc” của cô, xếp thứ hai là một nickname tên “Hiến Tặng Trái Tim”, phía sau đều là những nickname trước đây chưa từng thấy qua, mãi đến hạng thứ chín mới xuất hiện nickname “Cô Gái Trứng Kho 438” của Chu Tiểu Trân.

“Em lên bảng rồi! Em được lên bảng rồi!” Chu Tiểu Trân kích động muốn nhảy cẫng lên: “Ơ? Sao không có chị Lam? Điểm tích luỹ của chị Lam không thể thấp hơn em được.”

Sau khi xem xong bảng điểm tích luỹ, Dư Tiếu bắt đầu đọc tin nhắn.

“Chúc mừng bạn thành công trải qua một đêm tuyệt vời ở bệnh viện, bạn đã trở thành thành viên xuất sắc nhất của diễn đàn giao lưu bệnh nhân bệnh viện số 6.”

“Vì bạn thành công sống sót qua buổi tối hôm qua, nên được thưởng 3 điểm tích luỹ cơ bản. Vì bạn thể hiện xuất sắc, nên được thưởng thêm 3 điểm.”

“Chúc mừng bạn đạt được danh hiệu ‘Nỗi oán hận của y tá xinh đẹp’, thưởng 4 điểm tích luỹ. Số điểm tích luỹ hiện tại của bạn là 10 điểm.”

“Chúc mừng bạn đạt được vị trí dẫn đầu của bảng điểm tích luỹ, được thưởng hai tấm thẻ công năng, mời vào diễn đàn để nhận.”

“Chức năng đếm ngược thời gian đã mở khoá, điểm tích luỹ có thể sử dụng để mua sắm ở cửa hàng.”

Dư Tiếu cảm thấy cổ tay có hơi ngứa, cô vén tay áo lên nhìn thử thì thấy trên cổ tay mình xuất hiện dòng thời gian màu đỏ, 30 ngày 08:34:06

Hơn nữa thời gian còn đang không ngừng thay đổi, đây là thời gian đếm ngược.

“Đây là thời gian còn lại của chúng ta.” Sắc mặt Triệu Lam trắng bệch gần như trong suốt: “Sau khi thời gian đếm ngược kết thúc thì cũng là lúc mạng sống của chúng ta kết thúc.”

Dư Tiếu nhìn cổ tay của Triệu Lam, còn lại 21 ngày, không ngờ thời gian còn ngắn hơn cả của cô.

“Không sao đâu.” Dư Tiếu nắm lấy tay cô ấy: “Chúng ta có điểm tích luỹ, có thể mua thời gian.”

“Thẻ công năng này là gì vậy?” Chu Tiểu Trân hào hứng coi điện thoại: “Mấy chị cũng có hả?”

Triệu Lam nén lại nỗi ưu tư, lấy lại tinh thần hỏi: “Chị không có, là loại thẻ gì thế?”

“Là thẻ công cụ.” Chu Tiểu Trân giơ điện thoại lên, là một tấm thẻ màu tím đậm có hình ngôi sao, bên trên viết [Thẻ công cụ, sử dụng hay không?]

Dư Tiếu nói: “Em cũng có hai tấm thẻ.”

Mở diễn đàn ra, quả nhiên thấy hai tấm thẻ xuất hiện trong túi thẻ ở trang cá nhân. Hình vẽ trên tấm thẻ giống hệt với cái của Chu Tiểu Trân, một tấm viết [Thẻ thể lực, sử dụng hay không?], trên tấm thẻ còn lại viết [Thẻ may mắn, sử dụng hay không?]

“Có lẽ đây là phần thưởng mà chỉ người được lên bảng điểm tích luỹ mới có.” Dư Tiếu đưa tin nhắn nhận được thẻ cho Triệu Lam xem: “Không biết có tác dụng gì.”

Triệu Lam suy nghĩ, nói: “Không phải thử rồi sẽ biết hả?”

“Chị Lam nói rất đúng.” Chu Tiểu Trân không còn do dự nữa, muốn sử dụng thử.

Tấm thẻ trên màn hình lật lại, tiếp tục thu nhỏ biến thành bốn sự lựa chọn.

[Vui lòng chọn một món công cụ bạn thích nhất trong những đạo cụ dưới đây. A/ Tăm xỉa răng. B/ Khai Tắc Lộ (thuốc nhuận tràng). C/ Mạt chược. D/ Kem tẩy lông.]

“...”

Tận cùng của sự trầm mặc là chết lặng, Chu Tiểu Trân ngơ ngác nói: “Cái này cũng tính là công cụ? Cho em Khai Tắc Lộ là sợ em ẻ không ra phân hả? Dạ dày và ruột của em vẫn còn tốt lắm, mỗi ngày đi ẻ ít nhất một lần đấy.”

Dư Tiếu an ủi: “Không phải còn có sự lựa chọn khác hở, còn tăm xỉa răng kia.”

Chu Tiểu Trân: “Răng của em rất khoẻ.”

Triệu Lam: “Kem tẩy lông…”

“Chị Lam.” Chu Tiểu Trân mặt không biểu cảm nhìn cô ấy, nói: “Chị cảm thấy lông trên người chúng ta còn chưa đủ ít hả?”

Trông thấy cái đầu bóng loáng của Chu Tiểu Trân, nhớ ra dưới mũ của mình cũng là cảnh đẹp như vậy, Triệu Lam cứng họng không nói gì nữa.

“Chỉ còn lại mạt chược thôi.” Chu Tiểu Trân tự an ủi bản thân: “Tốt xấu gì cũng là công cụ giải trí, có thể làm cuộc sống của chúng ta thêm phong phú.”

Dư Tiếu có hơi do dự: “Nhưng mà chúng ta ba thiếu một.”

“…”

Ngón tay của Chu Tiểu Trân đã nhấn chọn mạt chược rồi, trên màn hình bỗng nhiên bắn ra một tràng pháo hoa, rực rỡ tới mức không cần thiết.

[Chúc mừng bạn đã nhận được một bộ mạt chược đạo cụ vĩnh viễn.]

[Hướng dẫn sử dụng: Khi số lượng người bệnh và nhân viên y tế lớn hơn hoặc bằng bốn, người sở hữu đạo cụ có thể cưỡng chế bắt đầu hoạt động chơi mạt chược. Trong thời gian chơi người tham ra sẽ miễn dịch với tất cả tổn thương, kết thúc một ván, người thắng có thể tuỳ ý chỉ định người chơi chịu bất kỳ hình phạt gì. app t.y.t] ( truyện đăng trên app TᎽT )

“…”

“Vãi!”

“Vãi!”

Dư Tiếu và Triệu Lam nhìn nhau: “Vãi!!!”

“Vãi!” Chu Tiểu Trân đỏ bừng cả mặt: “Hình như em vớ được một món đạo cụ lợi hại!”

“Đúng vậy!” Triệu Lam cũng rất phấn khích, nhưng cô ấy vẫn phát huy trọng trách chị cả của phòng bệnh, giúp mọi người cùng phòng giữ trạng thái bình tĩnh: “Nhưng cũng không nên quá ỷ lại vào đạo cụ, dù sao thua cũng sẽ bị phạt.”

“Chị Lam, chị biết không?” Chu Tiểu Trân cầm cây bút lông từ trên bàn của Dư Tiếu lên, ngậm đuôi bút trong miệng, ra vẻ từng trải: “Ở trong thôn của em, em có biệt danh là Ba Bài.”

Dư Tiếu: “Trùm bài? Bài tây?”

“No no no~” Chu Tiểu Trân cười ngạo nghễ: “Là ba của bài mạt chược!”

“…”

“Bây giờ mấy chị đã hiểu sơ qua kỹ năng đánh bài độc nhất thế giới của em chưa?” Chu Tiểu Trân đầy vẻ đắc ý.

“…”

Triệu Lam hít sâu một hơi, quay đầu qua: “Tiếu Tiếu, chúng ta xem thử thẻ công lực của em đi.”

“Được.” Hai tấm thẻ công năng của Dư Tiếu, một tấm là thẻ may mắn, một tấm là thẻ thể lực.

Thẻ công cụ của Chu Tiểu Trân sau khi sử dụng thì được thưởng một món đạo cụ, thế nên Dư Tiếu đoán rằng hai tấm thẻ của cô chắc là tăng thêm may mắn và thể lực.

Dư Tiếu nghĩ ngợi một lúc, mở thẻ may mắn ra.

[Chỉ số may mắn của bạn tăng thêm 30, chúc mừng bạn đạt được thành tích, khôn ngoan khi vận may đến.]

May mắn chính là thứ mà Dư Tiếu cần, không tính những thứ khác, may mắn hơn thì tỉ lệ thành công của những lá bùa cô vẽ sẽ cao hơn. Thẻ vận may đến quá kịp lúc, Dư Tiếu nhịn không nổi mà mặt mày rạng rỡ hẳn lên.

Lúc chuẩn bị mở tấm thẻ khác, cô đột nhiên dừng lại. Nhìn Triệu Lam đang thật lòng vui mừng cho hai người bọn cô, cô suy nghĩ một chút rồi mở giao diện mua bán ra.

“Chị Lam.” Dư Tiếu nói: “Em rao bán thẻ thể lực trong cửa hàng rồi.”

Triệu Lam ngạc nhiên, Dư Tiếu nói tiếp: “Giá bán 0, nếu như chị chậm tay thì sẽ bị người khác cướp mất đấy.”

Triệu Lam hoàn toàn đứng hình, Dư Tiếu muốn tặng thẻ thể lực cho cô ấy, cô ấy không phải đồ ngu, tất nhiên là hiểu…

“Chị Lam!” Chu Tiểu Trân suốt ruột vỗ vào lưng cô ấy: “Mau, đừng ngây ra đấy nữa, chậm nữa thì bị người khác cướp đi mất, thế thì chúng ta sẽ lãng phí một tấm thẻ.”

Triệu Lam hoàn hồn lại, vội vàng nhấn mở cửa hàng, một tấm thẻ hình ngôi sao đang lặng lẽ đứng ở trang chủ của cửa hàng, giá bán 0.

Xác nhận mua, Triệu Lam nhìn tấm thẻ thể lực đã thuộc về mình trong trang cá nhân, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Cô ấy nhìn có vẻ là người biết ăn nói, nhưng thật ra là người hay ngại và không biết thể hiện bản thân nhất. Cô ấy vất vả kìm nén lắm mới kìm được không rơi nước mắt, giọng khàn khàn nói với Dư Tiếu: “Cảm ơn em.”

“Không cần cảm ơn.” Dư Tiếu cười vui vẻ: “Chúng ta ở chung phòng bệnh, là một tập thể, chỉ có sức mạnh của mọi người cùng nâng cao thì mới vững vàng tiến về phía trước.”

“Chị Lam, đừng ngây người nữa.” Chu Tiểu Trân thúc giục: “Mau mở thẻ đi.”

“Ừm.” Triệu Lam gật mạnh đầu, bỗng nhiên cô ấy giang tay ôm chặt lấy Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân: “Cảm ơn các em… Thật sự rất cảm ơn. Không chỉ bởi vì thẻ thể lực, mà cả từ lúc chị nằm viện đến giờ đều cảm ơn các em. Nếu như không vì có các em ở bên cạnh, chắc là chị đã không chống đỡ nổi… Hu hu các em tốt quá.”

Chu Tiểu Trân cũng khóc: “Chị Lam, thật ra em cũng thế. Chị nói xem, em còn trẻ như vậy mà lại bị ung thư, trong lòng khó chịu chết đi được, em vẫn không dám để lộ ra trước mặt ba mẹ, sợ họ đau lòng. Có những lời trong lòng em chỉ dám nói với các chị…”

Vốn dĩ Dư Tiếu là một người không thích sến sẩm, lần trước cô khóc là lúc bà nội qua đời, kết quả bây giờ bị hai người này làm cho cay cả mắt.

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Dư Tiếu nhẹ nhàng vỗ vai hai người họ: “Nên mở thẻ thôi, em cũng đói rồi, vừa rồi em nghe thấy bên ngoài có tiếng xe đẩy. Mở thẻ xong, chúng ta ăn cơm.”

[Thẻ thể lực, sử dụng hay không?] 

Triệu Lam mở thẻ thể lực.

[Thể lực của bạn tăng thêm 30]

Sau một hồi yên lặng, Chu Tiểu Trân ngơ ngác hỏi: “Như này là hết rồi? Không đạt được cái gì tiếp theo à?”

Dư Tiếu suy tư trong chốc lát, rút ra kết luận: “Có thể vốn dĩ thể lực của chị Lam thật sự quá kém, thế nên cho dù có cộng thêm 30 điểm thể lực cũng không có thay đổi gì.”

Vẻ mặt Triệu Lam bối rối, cũng biết phải làm thế nào. Dư Tiếu hỏi: “Chị có cảm thấy thay đổi không?”

Triệu Lam im lặng, sau đó cô ấy xoay người đi đến giường của mình, hơi ngồi xổm xuống dùng hai tay nắm lấy đầu giường, dùng lực nhấc hơn nửa cái giường lên khỏi mặt đất.

“Ôi vãi, đỉnh đỉnh.” Mặt Chu Tiểu Trân đầy vẻ ngưỡng mộ: “Với sức mạnh này của chị Lam mà ở trong thôn xóm của em thì nhất định sẽ trở thành người trong lòng của tất cả đàn ông chưa cưới vợ đấy.”

Triệu Lam đen mặt, hiển nhiên câu nịnh nót này không vỗ được vào mông* cô ấy. Bỗng nhiên Triệu Lam nhớ tới gì đó: “Tiểu Trân, mạt chược của em đâu?”

(*) “Vỗ mông ngựa” ý là nịnh nọt, ở bên trên chế từ câu "vỗ mông ngựa" hiểu là Triệu Lam được nịnh nhưng không vui.

Chu Tiểu Trân sững sờ: “Đúng vậy, mạt chược của em đâu? Đạo cụ mạt chược siêu cấp lợi hại của em đâu?”

Trong lúc ba người họ đang ngơ ngác, phía sau vang lên tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc cốc.”

Ba người xoay lại cảnh giác nhìn cánh cửa, lại là bán cơm?

“Mở cửa! Chuyển phát nhanh!”

“…” Cả ba đều chết lặng, ở trong đây còn có thể nhận chuyển phát nhanh? Triệu Lam nhìn hai người còn lại: “Trong hai đứa, ai mua đồ chuyển phát nhanh?”

Dư Tiếu cau mày: “Em… Mua khá nhiều.”

Chu Tiểu Trân: “Em cũng mua không ít.”

Mặc dù nhận chuyển phát nhanh là một chuyện vui, nhưng không ai dám đi mở cửa, có quỷ mới biết sau khi mở cửa sẽ nhìn thấy cái quỷ gì chứ?

Người giao hàng suốt ruột: “Có muốn nhận hàng không? Không muốn thì tôi đi!”

Triệu Lam cất cao giọng hỏi một câu: “Giao hàng cho ai?”

“Cô Gái Trứng Kho 438 có ở đây không? Đơn hàng là mạt chược, không nhận thì tôi đi đây!”

Cơ thể dũng mãnh của Chu Tiểu Trân chấn động, xông lên như bay: “Ở đây, ở đây, tôi chính là Cô Gái Trứng Kho 438…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp