Diễn Đàn Giao Lưu Của Bệnh Nhân Bệnh Viện Số 4

CHƯƠNG 19: THÁNH ELIZABETH 12


6 tháng

trướctiếp

Chu Tiểu Trân nhảy dựng lên, chỉ vào cô y tá tóc xoăn: "Tôi chọn cô tiếp nhận hình phạt!"

Y tá tóc xoăn: "?"

Y tá tóc xoăn: "!!!"

Cùng lúc đó, ba y tá bị quy tắc mạt chược ràng buộc đã lấy lại được tự do, hai y tá còn lại quay sang trừng mắt nhìn Dư Tiếu, há to hai cái miệng đầy máu, tham lam tiến đến gần đến chỗ Dư Tiếu.

Một tay Dư Tiếu cầm máy cưa, một tay cầm lá bùa, tự nhủ trong lòng: cứ qua đây đi, tôi sẽ cho các cô nếm thử cảm giác bị sét đánh trúng là như thế nào.

Đột nhiên, sắc mặt của hai y tá thay đổi, lộ rõ vẻ mặt sợ hãi, nhanh chóng ngồi xổm trong góc, hai tay ôm chặt đầu, run rẩy.

Dư Tiếu: "?"

Dư Tiếu bối rối trước cảnh tượng này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với bọn họ vậy?

Giây tiếp theo, một tia sét từ không khí xuất hiện trên đầu cô y tá có mái tóc xoăn, đánh đúng vào đầu cô ta.

“Ầm oành oành!”

Phòng bệnh đột nhiên tràn ngập khói đen, Dư Tiếu bịt miệng mũi lại kịp thời để tránh bị sặc.

"Khụ, khụ, khụ... Chị Tiếu, khụ, khụ... chị ở đâu vậy?" Chu Tiểu Trân mò mẫm trong bóng tối: "Em không thấy chị nữa, khụ, khụ..."

Dư Tiếu muốn trả lời em nhưng cô vừa mở miệng, khói đen liền xông vào trong miệng. Cô dứt khoát ngậm miệng, đánh chết cũng không chịu mở.

Sau vài phút sau, làn khói đen tan đi, phòng bệnh quay về dáng vẻ ban đầu. Dư Tiếu vẫn đứng ở vị trí ban đầu, Chu Tiểu Trân đã đi sai hướng, đang run rẩy nắm chặt tay của một bệnh nhân. Em tập trung nhìn Dư Tiếu ở cách em một cái giường, sau đó cúi đầu nhìn thấy em đang nắm tay bác gái mập Lưu Thúy.

"Ôi..." Cả người Chu Tiểu Trân run rẩy, ném bàn tay mập mạp ra, phi như bay về phía Dư Tiếu.

Lúc này Dư Tiếu vẫn đang nhìn cô y tá tóc xoăn đang đứng thẳng bất động trước mặt, kiểu tóc càng thêm bùng nổ còn sắc mặt càng đen hơn. Dư Tiếu cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây cô ta lại có tạo hình như thế này, cô không kìm được hỏi Chu Tiểu Trân: “Tại sao em luôn nhắm vào cô ấy thế?”

Chu Tiểu Trân túm lấy tay áo Dư Tiếu, thản nhiên nói: “Tóc cô ấy dày quá, em ghét cô ấy.”

Dư Tiếu: "..."

“Chị Tiếu à, giờ không phải lúc nói chuyện này.” Chu Tiểu Trân sợ hãi chỉ vào hai y tá ở trong góc phòng: “Bọn họ đứng dậy rồi!”

Lúc này, hai y tá ở trong góc đã đứng dậy, bọn họ dường như biết rằng mạt chược của Chu Hiểu Trân tạm thời không thể sử dụng. Lưng họ thẳng tắp, vẻ mặt càng thêm tham lam cùng hung hăng. Bọn họ nhìn thẳng vào Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân giống như miếng thịt béo dâng đến miệng.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác.

Người đứng bên trái đột nhiên mở miệng một trăm tám mươi độ: "Oa!"

Một cái lưỡi dài màu đỏ tươi thè ra lao về phía mặt của Dư Tiếu như một con rắn linh hoạt. Người đứng bên phải giơ hai tay lên, hai cánh tay duỗi ra, bàn tay khô khốc và sắc bén trong giây lát đã hướng về phía Dư Tiếu.

Chu Tiểu Trân rên rỉ, trốn ở phía sau Dư Tiếu.

Dư Tiếu không hề hoảng sợ, giơ tay trái lên dán một l bá ùa màu vàng ố lên chiếc lưỡi dài.

Y tá lưỡi dài: "?"

"Uỳnh oành oành!"

Tiếng sấm sau vang lên còn lớn hơn tiếng sấm trước, y tá tay dài sợ ngây người, không phải họ nói những người đến lần này đều là người mới sao? Tại sao lại có loại bùa cao cấp thế này?

Giây tiếp theo, cô ta cảm thấy cánh tay mình lạnh buốt, quay đầu lại thì thấy hai cánh tay nhẵn bóng. Cúi đầu nhìn xuống, cô ta thấy hai bàn tay bị đứt lìa đang nhảy nhót trên mặt đất dường như đang cố gắng với lên cánh tay của cô ta.

"Tiểu Trân." Dư Tiếu hét lên: "Mau nhặt tay đi."

"Eo!" Chu Tiểu Trân chán ghét ngồi xổm trên mặt đất, dùng ống tay áo bọc một bàn tay bị đứt lìa, nhặt lên: "Tay của cô ta xấu quá, máu thì đen lại còn bốc mùi khó chịu."

Y tá có đôi tay dài: "..." Nếu cô đã ghét đến thế, sao không trả lại cho tôi?

"Vù vù..."

Tiếng máy cưa vang lên bên tai cô ta, cô y tá tay dài nhìn Dư Tiếu đang cầm máy cưa tiến gần đến chỗ cô ta. Dư Tiếu lạnh lùng nhìn cô ta: “Không muốn chết thì nằm xuống há miệng ra.”

"..."

"Oa." Chu Tiểu Trân kính nể: “Chị Tiếu, khẩu vị của chị nặng quá nha."

Lúc này Triệu Lam đã đẩy giường bệnh đi theo đội ngũ chạy xuống tầng một, trước mặt là phòng làm việc của viện trưởng, bác sĩ lợn trên giường cũng đã hồi phục chút sức, đang giãy giụa yếu ớt.

Triệu Lan đột nhiên tách ra khỏi đội, nhanh chóng đẩy giường bệnh về phía phòng làm việc của viện trưởng.

Bác sĩ lợn vừa bình phục được một chút đang giãy giụa há miệng ra, đột nhiên nhìn thấy giường bệnh chở anh ta đang lao thẳng về phía cửa phòng viện trưởng.

"!!!"

Bác sĩ lợn bắt đầu kịch liệt giãy giụa, chỉ trong nửa phút, tâm trạng của anh ta từ hoảng sợ chuyển sang kinh hoàng, từ kinh hoàng chuyển sang điên cuồng, sau cùng trở thành tuyệt vọng.

Cuối cùng giường bệnh đập vào cửa, phát ra một tiếng động lớn.

"Bụp!"

Triệu Lam lập tức buông tay, xoay người nhanh chóng trốn vào phòng tạp vụ.

Khi đội quân bệnh nhân biến mất, hành lang cũng trở nên im lặng. Bác sĩ lợn nằm một mình cô độc, không dám vùng vẫy, sau đó anh ta nghe thấy âm thanh mà không ai trong bệnh viện này muốn nghe.

“Cộp.”

“Cộp.”

“Cộp.”

Tiếng bước chân ngày càng gần.

“Két.”

Cánh cửa được mở.

Triệu Lam trốn trong phòng tạp vụ thực sự rất tò mò, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, nhìn ra ngoài qua khe cửa. Bác sĩ lợn nằm trên giường vẫn đang giãy giụa, cửa phòng làm việc của viện trưởng đã bị mở ra.

Một bóng người trắng bệch bước ra từ sau cánh cửa, đó là hình dáng của một ông lão, rất giống với hình ảnh viện trưởng trong bức tranh. Nhưng nó càng nhợt nhạt, khô héo hơn, tản ra hơi thở chết chóc khiến Triệu Lam chỉ nhìn thôi cũng thấy run rẩy.

Viện trưởng im lặng từng bước đến gần bác sĩ lợn, tốc độ của ông ta không nhanh, thậm chí còn có phần cứng ngắc. Nhưng bác sĩ lợn lại vô cùng kích động, vùng vẫy dữ dội. Cái miệng bị nổ đến mức mất cả lưỡi và răng, miệng phát ra tiếng “ô a”.

"Lạch cạch!"

Dây trói bị giật đứt, bác sĩ lợn run rẩy, thân hình béo linh hoạt bật dậy trên giường bệnh, lao nhanh ra ngoài. Sau đó Triệu Lam thấy anh ta giống như bị vấp ngã, tốc độ đột nhiên chậm lại. Viện trưởng cứng nhắc, chậm rãi bước từng bước đến gần bắt lấy anh ta.

Triệu Lam không có cách nào để xem cảnh tiếp theo, cô ấy đã xem rất nhiều tác phẩm điện ảnh, truyền hình Trung Quốc và nước ngoài, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, tàn khốc và ghê tởm như vậy.

Tiếng kêu kéo dài rất lâu, Triệu Lam ngồi trên mặt đất, tựa lưng vào tường, hai tay bịt chặt tai lại.

Kế hoạch ban đầu của các cô là Triệu Lam đẩy bác sĩ lợn đến dụ viện trưởng ra ngoài. Sau đó Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân sẽ giữ tất cả nhân viên y tế làm con tin trên tầng để dụ viện trưởng rời khỏi tầng một. Bằng cách này, Triệu Lam đang ở tầng một có thể lẻn vào văn phòng của viện trưởng, đóng dấu vào hồ sơ xuất viện của ba người.

Sắc mặt của Triệu Lam tái nhợt nhìn viện trưởng rời khỏi tầng một, cô ấy biết kế hoạch diễn ra thuận lợi, viện trưởng đã bị dụ đi. Nhưng vừa rồi cô ấy đã tận mắt nhìn thấy, viện trưởng đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, liệu Tiếu Tiếu có thể giữ chân ông ta được không?

Lúc này, âm thanh vù vù vang lên trong hành lang tầng trên cùng. Một bóng người mảnh khảnh một tay cầm máy cưa, tay kia kéo lê một bóng người bước xuống hành lang cũ.

Chu Tiểu Trân đi theo phía sau nhìn cảnh này, trong lòng thầm nghĩ, chị Tiếu ngầu quá, với dáng vẻ này, cô sẽ được tuyển thẳng vào tổ quay phim thảm sát cưa xích Texas, đạo diễn nhất định sẽ xem cô là bảo bối.

Dư Tiếu đang kéo y tá có đôi tay dài, ồ không, giờ là có một y tá không có tay. Cô ta không chỉ mất đi đôi tay mà còn bị mất cả răng. Cô ta bị dọa phải há mồm nằm trên đất, sau đó Dư Tiếu tàn nhẫn dùng máy cưa mài hết răng của cô ta.

Đây là chuyện mà một con người có thể làm đấy à?

Người này không chỉ đối xử tàn nhẫn với cô ta mà còn kéo lê thân thể tàn tạ của cô ta dọc hành lang!

Dư Tiếu đi tới phòng y tá, lúc này phòng y tá cực kỳ yên tĩnh, xung quanh không có ai.

Mấy ngày nay, họ đã đoán ra rằng nhân viên y tế ở đây được chia thành hai nhóm. Có bảy y tá chịu trách nhiệm phân phối thuốc vào ban ngày, ở phòng mổ vào ban đêm chỉ có một bác sĩ và ba y tá.

"Bịch!"

Cánh cửa phòng y tá bị đá tung từ bên ngoài.

Bảy y tá bên trong đều ngạc nhiên, từ trước đến này chỉ có họ là những người duy nhất đi gây rắc rối cho người khác, chưa từng có người dám đến gõ cửa!

"Vù vù..."

Âm thanh gì vậy?

Bảy y tá nhìn về phía cửa, sau đó họ nhìn thấy người cầm máy cưa đứng ở cửa cùng người đồng nghiệp khốn khổ đang bị cô kéo đi.

"..."

Khi người đó nhìn thấy họ, thay vì đầu hàng, người đó lại dám quay lưng lại với họ.

“Bọn họ đều ở đây!” Dư Tiếu quay người gọi Chu Tiểu Trân: “Chặn cửa lại, không để ai chạy hết!”

"..."

Thật sự là không nhẫn nhịn được nữa, bảy y tá mở miệng đầy máu muốn dạy Dư Tiếu cách làm người.

Dư Tiếu đột nhiên quay lại, thả cô y tá cụt tay xuống, vung tay lên.

Cô xòe một xấp bùa thành hình quạt, Dư Tiếu nhe răng nanh nhỏ ra: “Lại đây để tôi xem xem ai không ngoan nào?”

"..."

Trong phòng y tá, Chu Tiểu Trân gọt một quả cam, ân cần đưa vào miệng Dư Tiếu. Lúc này, các y tá vây xung quanh hai người, có hai người xoa bóp chân, một người pha trà, hai người quạt, còn hai người bóp chân cho Chu Tiểu Trân.

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

“Tôi thực sự muốn sống thêm năm trăm năm nữa…”

Dư Tiếu thấy là Triệu Lam gọi, vội vàng nghe máy: "Alo? Chị Lam, sao vậy? Làm xong chưa?"

Ở tầng một trước phòng làm việc của viện trưởng, Triệu Lam môi tái nhợt, trên mặt đổ mồ hôi lạnh nói: “Chạy nhanh đi.”

Dư Tiếu: “Hả?”

“Chị đã cố mở cửa phòng làm việc của viện trưởng, thử nhiều cách vẫn không mở được.” Triệu Lam liếc nhìn bác sĩ lợn, chân tay bị cắt cụt trên mặt đất, vội vàng nói: “Các em nhanh chạy đi, viện trưởng rất đáng sợ, chúng ta không đấu với ông ta được đâu!”

Đặt điện thoại xuống, sắc mặt của Dư Tiếu thay đổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp