Diễn Đàn Giao Lưu Của Bệnh Nhân Bệnh Viện Số 4

CHƯƠNG 14: THÁNH ELIZABETH 7


6 tháng

trướctiếp

Cánh cửa to lớn cũ kỹ của phòng phẫu thuật im lặng ngăn trước mặt ba người, Triệu Lam nói: “Em cũng đừng kích động, bệnh nhân bị đưa đi kia có lẽ đang ở bên trong.”

 

“Nhưng nếu chúng ta muốn rời khỏi đây thì phải vào trong nhìn qua xem.” Dư Tiếu nói: “Không ai có thể đảm bảo rằng bên trong không phải phòng viện trưởng.”

 

“Em muốn vào như thế nào? Xông vào sao?” Triệu Lam hy vọng cô không nên kích động.

 

“Xông vào ạ?” Chu Tiểu Trân nhanh chóng nghĩ cách đối phó: “Như thế này đi, em xông vào trước, dùng mạt chược khống chế ba con quỷ, nhưng những việc còn lại em không giúp được, các chị phải tự mình cố gắng thôi.”

Triệu Lam nhất thời không biết nên nói cái gì. Là khen em dũng cảm hay nên trách em quá dũng cảm?

 

“Như vậy không được, lỡ may không tìm được phòng viện trưởng thì chúng ta coi như xong.” Dư Tiếu nảy ra một ý nghĩ: “Như vậy đi, hai người dẫn tất cả nhân viên y tế ra ngoài, sau đó hai người quay lại phòng bệnh nằm, em vào một mình.”

“Không được!” Triệu Lam lập tức từ chối: “Nhỡ đâu lúc kiểm tra phòng bọn họ phát hiện em không có mặt thì làm sao?”

 

“Em có cách.” Dư Tiếu dùng ánh mắt trấn an nhìn hai người họ. 

 

Trong hành lang vắng vẻ và yên tĩnh, một người phụ nữ mặc áo sọc bệnh nhân, trên đầu trùm một chiếc túi nhựa màu đen chỉ chừa ra hai cái lỗ để lộ ra đôi mắt, một tay cầm theo một cái hộp nhỏ đứng trước cửa phòng phẫu thuật. Đột nhiên em bước tới, giơ tay lên sau đó bắt đầu đập cửa.

“Mở cửa!!!”

 

Giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang vọng khắp hành lang trống trải, vừa kỳ dị vừa đáng sợ.

 

“Mở cửa!!!” Người phụ nữ tiếp tục đập cửa, quát lên: “Cô có gan cướp đàn ông thì có gan mở cửa ra!!!”

 

Khoảng một phút sau, trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng có động tĩnh. Cánh cửa lớn khẽ chuyển động, phát ra âm thanh nặng nề. Sau đó, cửa phòng phẫu thuật hé ra một khe hở nhỏ, ba cái đầu đội mũ y tá từ bên trong ló ra.

 

Ngay khi ba cái đầu ló ra thì nhìn thấy một người trùm một chiếc túi ni lông trên đầu, chỉ lộ ra hai mắt.

 

Hai bên nhìn nhau, giật mình trong giây lát.

Người trùm đầu nhanh chóng phản ứng lại, hú lên một cách kì dị rồi quay người bỏ chạy. 

 

Ba y tá phía trong cửa ngơ ngác một lúc, sau đó cũng đuổi theo. Một lúc sau, bốn bóng người dần biến mất ở phía trước, chỉ còn lại tiếng chạy trốn rầm rầm vang vọng trong hành lang.

 

Lát sau, lại có một người trùm túi nhựa trên đầu đi ra từ phòng tiện ích bên cạnh, cô ấy cũng đi tới trước cửa phòng phẫu thuật đập cửa rầm rầm. 

 

“Mở cửa!! Cô có gan...” Không biết là vì xấu hổ hay vì lý do gì khác, nói chung cô ấy không thể nói hết câu: “Dù sao thì cô cũng phải mở cửa ra cho tôi!!”

 

Sau đó, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, từ bên trong thò ra đầu của một người đàn ông rất béo.

 

Người trùm đầu lùi lại nửa bước, đấm một đấm vào đầu tên béo khiến gã ngã ngửa ra sau, sau đó cô ấy quay người bỏ chạy. Tên béo hét lên giận dữ, thậm chí còn quên đóng cửa, lắc thân hình mập mạp cầm rìu đuổi theo.

 

Triệu Lam chạy một hồi, nhìn thấy trước mặt có bốn người ngồi dưới đất, một trong số đó đội mũ trùm đầu giống cô ấy, còn ba người còn lại mặc áo khoác trắng và đội mũ y tá. Bốn người ngồi thành vòng tròn, chơi mạt chược một cách nghiêm túc. Lúc này, y tá quay lưng về phía Triệu Lam gãi đầu đẩy ra một quân bài, khàn giọng nói: “Gà.”

 

Nhìn thấy Triệu Lam, Chu Tiểu Trân vui mừng khôn xiết nói: “Cuối cùng thì chị cũng đến rồi, em nghĩ còn lâu mới kết thúc được chứ!” 

 

Triệu Lam vừa sắp xếp đồ đạc trong tay vừa nói: “Nhanh kết thúc đi, phía sau đuổi tới rồi!”

 

Nói xong, cô ấy lao tới, trùm ba cái túi ni lông màu đen đã chuẩn bị sẵn lên đầu ba y tá. Quy tắc chơi mạt chược là người tham gia sẽ được miễn nhiễm với mọi tổn hại từ bên ngoài trong quá trình chơi, nhưng không có nghĩa là không được trùm túi nhựa.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác.

 

Lúc này Chu Tiểu Trân sờ một quân bài, cười ha ha: “Hồ!”

 

Sau đó em vội vàng cất mạt chược, đứng dậy chỉ vào y tá đối diện: “Tôi chọn cô bị trừng phạt!” ( truyện trên app tyt )

 

Nói xong, em và Triệu Lam nắm tay nhau chạy nhanh về phía phòng bệnh.

 

Lúc này, nam bác sĩ béo vừa đuổi kịp, trước mặt anh ta là ba y tá đang loay hoay cởi túi nhựa trên đầu ra. Anh ta rống lên giận giữ, mồm há to vươn đến cổ một cô y tá, hàm răng tinh tế biết thành những chiếc răng nanh đen.

 

Giữa lúc anh ta đang rống lên, một tia sét đột nhiên xuất hiện trên không, đánh thẳng vào đầu cô y tá trước mặt. Bác sĩ béo và hai cô y tá còn lại sợ hãi đến mức run rẩy, hai tay ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.

 

Qua một lúc sau, họ nhận ra không còn sấm sét nữa thì ngay lập tức rối rít đứng dậy. Cô y tá bị sét đánh đứng đó sững sờ, mái tóc biến thành kiểu nổ tung, toàn bộ phần thân trên đen như mực vẫn còn đang bốc khói.

 

Bác sĩ béo không quan tâm đến cô y tá bị đánh bốc khói, anh ta cầm rìu cùng với hai cô y tá khác chạy đuổi theo.

 

Sau khi bác sĩ béo chạy ra ngoài, Dư Tiếu đi ra khỏi phòng tiện ích, cô cẩn thận đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, còn chưa bước vào mà mùi máu nồng nặc bên trong khiến cô phải che kín mũi miệng lại.

Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn mờ mờ như trước, Dư Tiếu bước vào trong. Mặt đất đen sì, trên mặt đất còn có vài vết máu tươi, nhìn giống như là thường xuyên có máu nhỏ xuống, một lớp máu khô sẽ có một lớp máu tươi mới phủ lên, qua thời gian dài nên mới trở thành như vậy. 

 

Bên trong có vài chiếc giường, ga trải giường vô cùng bẩn, xung quanh đặt các loại dao, rìu và cưa điện. Ở trong đó, Dư Tiếu nhìn thấy một người quen nằm trên giường, chính xác là một con ma quen thuộc. Đó là người đàn ông gầy gò lên tiếng đầu tiên lúc ban ngày, tên là Trương Đào.

 

Anh ta được xếp vào chiếc giường đầu tiên cạnh cửa, cũng chính là chiếc giường bị đưa đi tối nay.

 

Lúc này, anh ta vẫn đang nằm bất động trên giường phẫu thuật, đôi mắt trống rỗng, miệng hơi hé mở. Vấn đề là đầu của anh ta bị mở ra, toàn bộ đỉnh đầu bị mở ra như cái nắp. Dư Tiếu nhìn vào bên trong thì thấy bên trong trống rỗng. Sau đó, cô để ý đến chiếc khay bên cạnh, trên đó đặt một bộ não hoàn chỉnh màu hồng nhạt còn đầy tơ máu.

Cô nhíu mày, không để ý lắm đến cái này mà quay người đi kiểm tra trong phòng phẫu thuật, hy vọng có thể có cánh cửa ẩn nào đó dẫn đến phòng viện  trưởng.

 

Lúc này, trong phòng bệnh chỉ có bóng tối và yên tĩnh, đột nhiên cửa phòng bệnh bị một lực mạnh đẩy ra, phát ra một tiếng động lớn.

 

Nhưng không có ai trong phòng bệnh phản ứng lại điều này, mười một bệnh nhân trên mười ba giường đều nằm yên lặng.

 

Một bóng người to lớn từ cửa chen vào, trên tay kéo theo một chiếc rìu, cọ sát với mặt đất làm phát ra âm thanh chói tai.

 

Anh ta đi thẳng qua chiếc giường trống thứ nhất, dừng lại ở cuối chiếc giường thứ hai, đưa tay nắm lấy cái chân trên giường rồi từ từ kéo bệnh nhân ra ngoài. Sau đó, anh ta treo ngược bệnh nhân lên như một con cá rồi lắc lắc vài cái nhưng bệnh nhân vẫn không có chút phản ứng nào.

 

Thế là anh ta hất tay.

 

“Bịch!”

 

Bệnh nhân bị ném nặng nề trở lại giường, nằm trong tư thế vặn vẹo như một con cá chết.

 

Sau đó anh ta bước đến cuối chiếc giường thứ ba, trên giường không có ai. Hơi dừng lại một chút, anh ta tiếp tục bước đi, đi đến cuối chiếc giường thứ tư.

 

Chu Tiểu Trân vẫn nằm bất động trên giường, không khác gì những bệnh nhân khác. Em cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo, thô ráp, nhớp nháp thò vào trong chăn, nắm lấy mắt cá chân em, sau đó em từ từ bị kéo xuống cuối giường. 

 

 

“Bịch!”

 

Lại một bệnh nhân khác bị ném trở lại giường, Triệu Lam im lặng nằm ở giường trong cùng. Cô ấy không dám mở mắt, cũng không biết tình hình của Chu Tiểu Trân hiện giờ ra sao, điều duy nhất cô ấy có thể làm là nhẫn nhịn. Chỉ cần cô ấy có thể làm bộ giống như người đã chết thì cô ấy cũng sẽ không có chuyện gì.

 

Dư Tiếu tìm kiếm hồi lâu trong phòng phẫu thuật, cô gần như lật tung toàn bộ phòng phẫu thuật lên nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì có liên quan đến phòng viện trưởng. Như vậy có nghĩa là phòng viện trưởng thật sự không có ở đây, về phần nó ở đâu thì cô cũng không có manh mối.

 

Nhưng cô đã ở đây quá lâu, bọn họ có thể quay lại bất cứ lúc nào. Dư Tiếu suy nghĩ một lúc, đem bộ não tươi ở ngoài cất vào hộp giữ nhiệt của bệnh viện, sau đó cầm theo hộp giữ nhiệt vội vàng rời khỏi phòng phẫu thuật.

 

"Bịch!”

 

Triệu Lam bị ném mạnh xuống giường, tứ chi không theo tư thế tiêu chuẩn nhưng cô ấy cũng không hề dám cử động, ngay cả hơi thở cũng duy trì tần suất như cũ.

 

Tiếng bước chân nặng nề cuối cùng cũng rời đi, khi bóng dáng to lớn biến mất ngoài cửa phòng bệnh, Triệu Lam mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy run rẩy thở hổn hển, trong lòng lo lắng cho Dư Tiếu. Không biết cô đã rời khỏi phòng phẫu thuật hay chưa, không biết cô có cách nào để trốn thoát không.

 

Lúc này, ở cuối hành lang bên phải, Dư Tiếu đang đứng trước cửa phòng làm việc của bác sĩ.

“Cốc cốc cốc.”

 

Cô gõ cửa.

 

Cửa được mở ra. Trong văn phòng, George ngồi sau bàn làm việc như thường lệ, có vẻ ngạc nhiên nhìn Dư Tiếu.

 

Giọng George lạnh lùng hỏi: “Đến đây làm gì?”

 

 Dư Tiếu: “Tôi nhớ anh.”

 

“...”

 

“Tôi có thứ này muốn tặng cho anh.” Dư Tiếu giơ hộp giữ nhiệt trên tay lên: “Tôi có thể vào trong nói chuyện được không?”

 

Đôi mắt nâu của George nhìn Dư Tiếu chằm chằm, sau đó nhìn chiếc hộp trong tay cô, cuối cùng anh ta nói: “Mời vào, thưa cô.”

 

Dư Tiếu đi vào, cửa sau lưng đóng lại. Nếu như cô chậm một giây thì tên bác sĩ béo đang cầm rìu sẽ chạy tới và nhìn thấy bóng lưng của cô.

 

George nhìn chăm chú về phía Dư Tiếu đang ngồi trước mặt, nói: “Cô muốn tặng cho tôi cái gì?”

 

“Nói trước cho cô biết, tôi rất kén chọn.” George cong khóe miệng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Nếu như không thể làm tôi hài lòng, tôi sẽ đích thân ném cô ra ngoài.”

 

“Nhất định sẽ làm cho anh hài lòng.” Dư Tiếu đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi mở nắp ra.

 

Một bộ não trắng hồng xuất hiện trước mặt George.

 

George thoáng ngạc nhiên, sau đó nuốt nước bọt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp