Chỉ Cần Em

CHƯƠNG 8: PHÁT SỐT


7 tháng

trướctiếp

Đây là lần thứ hai Chu Phù ngồi lên xe của anh.

Tốc độ lái xe của anh rõ ràng đã chậm lại hơn nhiều so với trước đây.

Thỉnh thoảng cô chỉ lo lắng quần áo ướt của mình sẽ làm bẩn áo sơ mi của anh cho nên không dám dựa vào người anh quá gần, chỉ có thể túm chặt một phần nhỏ của góc áo. Không hiểu sao xe đột nhiên tăng tốc, cho đến khi hai tay của cô vòng quanh eo anh, cả người tựa vào tấm lưng rộng lớn và ôm thật chặt.

Đầu xe máy xuyên qua những con hẻm chằng chịt, chỉ vài phút sau đã đi ra khỏi khu vực tấp nập, chẳng mấy chốc xung quanh đã không còn tiếng ồn ào.

Nếu là trước đây, đi đến một nơi như vậy với một chàng trai phản nghịch, đây là chuyện mà Chu Phù có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng hôm nay, trong lòng của cô thậm chí không có một phần lo sợ nào, mà chỉ còn lại tò mò và mong đợi.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở bãi đá ngầm bên bờ biển, Trần Kỵ có đôi chân dài nên dễ dàng bước xuống xe trước, Chu Phù vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở phía sau.

Ngay sau đó, một tay của chàng trai ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, cánh tay rất mạnh mẽ và rất có lực, chỉ cần sử dụng một chút sức lực là đã có thể bế cô xuống xe.

Tiếp đo, bàn tay to lớn hiện rõ khớp xương nâng kính chắn gió trên chiếc mũ bảo hiểm lên, anh rũ hai mắt xuống nhìn vào bên trong, nhếch môi cười nhẹ rồi thản nhiên nói: "Giỏi lắm, trưởng thành rồi."

Không có rơi nước mắt.

Chu Phù: "..."

Anh đưa tay cởi mũ bảo hiểm cho cô rồi nói: "Đi theo tôi."

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Chu Phù tò mò hỏi.

"Đi rồi sẽ biết."

Hai người đi xuống bậc thang ở bên ngoài bãi đá ngầm, mới đi được một nửa đường, Chu Phù nhìn thấy một chiếc ca nô màu trắng đang trôi nổi ở cuối bậc thềm đá.

Nó có thể chứa được ba đến năm người, giống với loại mà cô đã từng nhìn thấy ở các địa điểm tham quan bãi biển trước đây.

Dường như Trần Kỵ thường xuyên tới nơi này, anh tháo sợi dây thừng đang buộc trên bờ, thuần thục kéo chiếc ca nô đến nơi gần nhất rồi thản nhiên bước lên đó.

Chu Phù đi theo phía sau, chờ khi cô ngước mặt lên, chàng trai đã đưa bàn tay to lớn về phía cô.

Cô có chút do dự nói: "Làm như vậy có phải không được tốt lắm không?"

Trần Kỵ không hiểu: "?"

Cô gái nhỏ chỉ vào chiếc ca nô dưới chân của anh.

Chàng trai lười biếng mở miệng nói: "Là của tôi."

Chu Phù há miệng thở dốc, cuối cùng trong sự ngạc nhiên bị anh đưa đến một căn nhà cổ kính ở bên kia bờ biển.

Ngôi nhà này trông giống như đã được xây từ lâu, cột nhà và mái vòm có kết cấu rất phức tạp.

Bồn hoa ở hai bên phía bên ngoài ngôi nhà dường như được chăm sóc rất cẩn thận rất quanh năm, những đóa hoa vô cùng tươi tốt, những chú cá nhỏ bơi lội phía dưới con đường bằng đá, trông vô cùng thong dong tự tại.

Nhìn bằng mắt có thể thấy, nơi đây vô cùng yên tĩnh và nhàn nhã, nó không hợp với khí chất bướng bỉnh trên người của Trần Kỵ.

Đi xuyên qua hành lang ở bên ngoài, khi tiến vào phía trong, cảnh tượng trước mắt khiến Chu Phù không nói nên lời.

Phần lớn của ngôi nhà chính đã bị thiêu rụi, cột nhà không còn tinh xảo nữa, một phần ba trong số chúng đều đã biến thành tro bụi.

Cô vô thức nhìn về phía Trần Kỵ, mà ánh mắt của chàng trai đứng bên cạnh rất lạnh lẽo, dường như không có ý định giải thích. Anh vẫn như thường lệ nhấc phần áo trên vai của cô lên, bước lên cầu thang làm bằng gỗ rồi xách cô tới trước cửa phòng tắm trên tầng hai: "Đừng nhìn nữa, đi tắm trước đi."

Chu Phù đã quen với việc nghe lời anh nói, cô thuận miệng đáp một tiếng: "Vâng."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Đồ dùng trong phòng tắm nhiều hơn so với nhà bà nội Tô không ít, dường như cũng giống với nhà của cô ở Bắc Lâm cho nên cô sử dụng rất thoải mái.

Một lát sau, tấm cửa gỗ bị gõ, bên ngoài vang lên tiếng nói của Trần Kỵ: "Mở cửa ra."

"..." Chu Phù cắn môi dưới rồi nói: "Em chưa tắm xong."

"..." Cổ họng của chàng trai giật giật: "Mở hé ra thôi, ở đây không có quần áo của con gái, trước tiên mặc của tôi đã."

"À, vâng..."

Chu Phù cẩn thận nhận lấy áo quần mà anh đưa tới từ khe cửa, chất liệu rất mềm mại, sạch sẽ và ngăn nắp, phía trên còn có mùi hương gỗ thoang thoảng thuộc về anh.

Hai gò má cô hơi nóng lên, cô lại nghe anh nói: "Tôi trở về một chuyến để lấy một ít đồ."

"Hả?"

"Chỗ này người ngoài không vào được." Trần Kỵ lại bổ sung thêm: "Đi rất nhanh rồi sẽ về."

Lúc này cô mới thấy yên tâm, đáp: "Vâng."

Sau khi cô sấy tóc một cách qua loa rồi đi ra ngoài, Trần Kỵ vẫn chưa trở về.

Cô mang đôi dép lê cỡ lớn của anh rồi đi dạo một vòng quanh nhà.

Mặc dù cô không biết đây rốt cuộc là nơi nào nhưng có vẻ như Trần Kỵ thường xuyên đến đây.

Tầng một dường như được anh dùng làm phòng làm việc, mấy cái bàn dài ghép lại với nhau, ở trên bàn đặt mấy cuốn sách cũ về kiến trúc và sách hướng dẫn phòng cháy chữa cháy, bản phác thảo trải đầy cả mặt bàn, nội dung cũng tương tự như những gì anh vẽ ở trên lớp.

Hai bên chiếc bàn dài là một vài cái kệ gỗ, phía trên trưng bày đủ các loại mộng gỗ* với các kiểu dáng khác nhau, có cái đã được dựng lên, có cái làm được một nửa.

*Mộng gỗ là việc sử dụng các công cụ làm mộc không giống nhau gia công lên thanh gỗ để tạo 2 loại mộng: Mộng âm và mộng dương.

Chu Phù bỗng nhiên biết được mũi gồ độc đáo trên người anh là đến từ đâu.

Sau khi thăm quan trong chốc lát, Trần Kỵ xách theo đồ đạc từ bên ngoài đi vào.

"Anh về rồi." Chu Phù vô thức đi về phía anh để tiếp đón.

"...Ừm."

Mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ xõa lung tung trên vai, trên người mặc một chiếc áo rộng lớn của anh, bởi vì vóc dáng của hai người chênh lệch quá lớn nên tà áo buông xuống đầu gối, cô giống như đang mặc một chiếc váy vậy.

Cổ họng của Trần Kỵ giật giật, đột nhiên anh lại không muốn đưa bộ áo quần vừa mới mang từ nhà tới để cô thay.

Anh thuận tay đưa cho cô sữa và bánh ngọt vừa mua ở trên đường: "Ăn lót bụng trước đã."

Sau đó anh đi vào bếp, bật lửa xào rau.

Lúc này Chu Phù đúng là rất đói bụng, loại bánh ngọt này trùng hợp là loại bánh ngọt cô thích nhất. Sau khi gặm hai miếng, cô giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Trần Kỵ vào phòng bếp.

Khi nhìn thấy những hành động nhanh nhẹn của anh, cô có chút ngạc nhiên: "Anh cũng biết nấu ăn sao?"

Chàng trai không quay đầu lại, lực chú ý vẫn đặt ở trên tay, nhỏ giọng mỉa mai cô: "Nếu không cô nghĩ mỗi bữa sáng của cô là ai làm?"

"Là anh làm sao?" Chu Phù kinh ngạc đến nỗi giọng nói cũng cao hơn một chút: "Em tưởng bà nội Tô làm."

Cô nhìn anh, trong mắt có thêm phần ngưỡng mộ, chẳng trách anh vẫn luôn chê cô không biết làm gì cả, bởi vì anh thật sự cái gì cũng có thể làm được.

Chu Phù ăn xong một cái bánh ngọt, trên tay không có việc gì làm nên bắt đầu không ngồi yên, cứ đi theo phía sau Trần Kỵ: "Hay là anh dạy cho em đi? Em cũng có thể giúp anh."

Trần Kỵ không cần nghĩ ngợi nhiều đã lạnh lùng từ chối: "Chuyện chăm sóc người khác, cô học làm cái gì?"

"Em cũng có thể chăm sóc..." Cô còn chưa nói hết câu, ánh mắt của Trần Kỵ lười biếng nhìn qua.

Chu Phù đột nhiên ngẩn người, dời tầm mắt đi, giọng nói tự nhiên nhỏ lại: "Cho chính mình mà..."

Chàng trai nhếch khóe môi dưới lên, bình thản nói: "Đi ra ngoài đi, bớt góp vui lại."

Cô gái nhỏ phồng má lên, khi cô chuẩn bị đi ra ngoài thì khẽ nhìn thấy trên chân mày bên trái của anh có một vết thương mới mẻ, lúc này vết máu hình như đã đông lại, màu sắc thậm chí còn chưa tối đi.

Cô nhớ rõ ràng lúc tan học và trở về nhà, vết thương này chưa có.

Chu Phù nhíu mày, tiến lại gần anh: "Chỗ này của anh bị sao vậy?"

Nhưng không đợi cô nhìn kỹ thì Trần Kỵ đã lấy tay chặn cô lại: "Đừng tới đây, dầu sẽ bắn ra ngoài."

"Vết thương này của anh..."

Anh không thèm để ý, chỉ nói qua loa: "Lúc nãy lái xe trở về thì vướng phải cành cây ven đường."

Chu Phù chớp chớp mắt, cảm thấy cũng rất hợp lý: "Ừm."

Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Chỗ này của anh có hộp thuốc không? Em đi tìm thuốc tới bôi cho anh nhé?"

Trần Kỵ căn bản không để ý đến vết thương nhỏ này, anh thản nhiên cười nhạo cô: "Cô nghĩ rằng tôi yếu ớt giống như cô vậy sao? Chờ cô tìm được hộp thuốc thì miệng vết thương đã khép lại rồi."

"..."

Ăn cơm xong, Trần Kỵ ngồi vào bàn làm việc trong phòng, anh vừa sửa đổi bản phác thảo trên giấy vừa nhìn bản vẽ rồi dùng dao gọt thanh gỗ không ngừng nghỉ.

Chu Phù không dám lên tầng hai một mình, vì vậy cô mang bàn ghế đến ngồi bên cạnh anh làm bài thi.

Xung quanh vô cùng im lặng, cô viết được một lúc thì lại nghiêng đầu lặng lẽ nhìn anh.

Từ trước đến nay, người này luôn là một dáng vẻ lười biếng và không đứng đắn, Chu Phù hiếm khi nhìn thấy anh chuyên tâm làm việc như vậy.

Cho nên cô nhìn anh đến mất hồn.

"Làm bài thi hay là nhìn tôi?" Ánh mắt của chàng trai vẫn không rời khỏi thanh gỗ ở trong tay.

Chu Phù nghe anh nói vậy thì quay mặt sang chỗ khác.

Khi cô quay đầu lại, ngón tay thon dài của Trần Kỵ đang lật tập tài liệu dày cộp về kiến trúc.

Chu Phù liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên mở miệng nói với anh: "Trần Kỵ."

"Ừm..." Anh lười biếng đáp lại.

"Anh phải học tập cho thật tốt đấy, sau này mới có thể rời khỏi nơi này."

Anh làm việc gì cũng lợi hại, nếu như cố gắng học tập thì học lực cũng chắc chắn không kém.

Bàn tay đang lật sách của chàng trai dừng lại, gương mặt ngoài ý muốn trầm xuống, quai hàm sắc bén, giọng nói lạnh lùng chế nhạo cô: "Rời khỏi đây?" ( truyện trên app tyt )

Chu Phù vẫn chưa phát hiện ra anh có gì đó không ổn: "Vâng… đi đến một nơi lớn hơn."

Có lẽ anh nên trở thành một người tuyệt vời chứ không nên chỉ giới hạn ở đó.

Gương mặt Trần Kỵ không chút nào thay đổi: "Đi đâu?"

"Ừm..." Chu Phù mím môi, cô nhớ lại dáng vẻ chuyên chú khi anh vẽ phác thảo: "Ví dụ như nếu anh thích kiến trúc thì khoa Kiến Trúc ở đại học Bắc Lâm cũng không tồi."

Nhưng mà khi cô vừa dứt lời, chỉ thấy chàng trai nhíu mày lại, không kiên nhẫn thốt lên: "Cút, đừng làm phiền ông đây."

Chu Phù vô thức ngẩn người, bình thường mặc dù anh không phải là một người có tính cách tốt nhưng giọng điệu xa cách như vậy, đúng là hiếm thấy.

Dường như mỗi lần sau khi nhắc đến Bắc Lâm.

Chu Phù mơ hồ cảm thấy, Trần Kỳ có vẻ như khá ghét bỏ Bắc Lâm.

Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được thở dài: "Chủ nhiệm lớp nói sau kỳ thi giữa kỳ sẽ căn cứ vào thành tích để sắp xếp lại chỗ ngồi một lần nữa..."

Trần Kỵ vô thức ngước mắt nhìn về phía cô, miệng không nói gì.

Chu Phù cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Trần Kỵ, anh thật là hung dữ."

Anh thực sự suýt chút nữa bị những lời nói của cô làm mất bình tĩnh, theo thói quen đưa tay ra nhéo má cô: "Chu Phù, cô thật mềm mại."

"..."

Hơn ba giờ sáng, cơn sốt cao đến muộn khiến cho cả người của Chu Phù nóng hổi, toàn thân cô mềm nhũn không có tí sức lực nào.

Cơ thể cô vốn đã không khỏe, trong thời kỳ kinh nguyệt lại càng dễ đổ bệnh, hơn nữa buổi tối không hiểu sao bị tạt nước lạnh cho nên cô sốt cao dữ dội.

Lúc Trần Kỵ đi tiểu đêm, anh thấy cách vách vẫn còn sáng đèn, anh do dự một lát rồi cuối cùng vẫn lo lắng.

Sau khi gõ cửa đi vào, chỉ thấy cả người Chu Phù vùi vào trong chăn, trong cơn mơ hồ còn chảy cả nước mắt.

Gương mặt của chàng trai bỗng nhiên trầm xuống, rất ít khi thấy anh mất đi sự bình tĩnh của thường ngày.

Cũng may anh phản ứng nhanh xoay người xuống lầu, vài phút sau, anh cầm khăn lông ướt và thuốc trở lại bên giường của Chu Phù.

"Ngồi dậy."

Ở trên giường, cô gái nhỏ đã không còn sức để mở miệng nói chuyện.

Anh cau mày lại, nhẹ nhàng đỡ cô ra khỏi chăn, nửa người tựa vào đầu giường, lại lấy một cái gối mềm để cho cô dựa. Trong lòng bàn tay có một gói thuốc, anh đưa đến bên môi cô, trầm giọng nói: "Mở miệng."

Chu Phù vừa khó chịu đến rơi cả nước mắt vừa ngoan ngoãn làm theo lời anh nói.

Vừa mới uống thuốc xong, anh lại đút cho cô một muỗng nữa.

Thật đắng, cô uống xong, mỗi ngày cô đều phải uống thuốc Đông Y, cứ tưởng rằng đêm này có thể thoát được, ai mà đoán được anh lại lấy từ trong nhà đem tới đây.

Trần Kỵ ngồi bên cạnh giường cô, kiên nhẫn đút từng muỗng cho cô.

Nhưng đêm nay có lẽ là vì cơn sốt ảnh hưởng, cô còn yếu ớt hơn những lúc bình thường, chỉ uống hai ngụm đã bắt đầu trốn: "Rất đắng."

"Uống hết đi." Anh kiên nhẫn nói.

Chu Phù bĩu môi, cô quay mặt sang một bên, không nhìn anh nữa.

"Thêm hai muỗng nữa." Chàng trai khẽ thở dài, lần đầu tiên dỗ dành cô: "Cô nghe lời đi."

Sáng sớm hôm sau, lúc hai người đi đến trường học, trong lớp chỉ có vài người.

Tối hôm qua bởi vì Trần Kỵ phải nhìn chằm chằm tình hình của cô nên thức cả đêm, anh vừa tới chỗ ngồi đã nằm sấp xuống bàn ngủ bù.

Chu Phù được anh chăm sóc, ngược lại rất có tinh thần, cô nghiêng đầu nhìn anh đang đối mặt với mình đang gối đầu vào cánh tay ngủ. Không hiểu sao cô lại nhớ đến buổi tối ngày hôm qua, cô lại vô tình vẽ hình ảnh đó.

Cô lặng lẽ lục lọi trong cặp sách của mình và lén lút vẽ thêm vài đường nét cho anh.

Một lát sau, mấy chị em của Chu Chi Tình gọi cô ra ngoài.

Kể cả những người có tính cách tốt đến đâu nhưng khi bị bắt nạt hết lần này đến lần khác cũng không khỏi nhíu mày.

Nhưng mà cô không ngờ rằng một vài người lần này đến là để xin lỗi cô về chuyện cửa sổ và tạt nước.

Thái độ vô cùng dè dặt.

Thật ra Chu Phù cũng đã nghĩ tới có thể là do các cô gái này làm nhưng cô không ngờ rằng chỉ sau một đêm, đối phương lại chủ động thừa nhận và xin lỗi cô.

Cô đột nhiên nhớ tới tối hôm qua, lúc Trần Kỵ trở về, trên lông mày của anh có thêm một vết thương nhỏ.

Cô cứ cảm thấy nó không hề đơn giản như anh thuận miệng nói.

Ngày hôm sau là thi giữa kỳ, Trần Kỵ lần đầu tiên không vắng mặt.

Ngay cả Lục Minh Bạc khi nhìn thấy anh ở trong phòng thi, cậu ta không nhịn được trêu chọc anh: "Khách quý đến."

Vào đêm kết thúc thi, ban cán sự trong lớp tổ chức một buổi ăn tối để tất cả mọi người được thư giãn.

Hứa Tư Điềm quay lại nói với cô: "Cậu chờ tớ một chút, một chút nữa tớ và cậu ngồi cùng nhau."

"Hả?" Chu Phù còn chưa kịp hiểu cô ấy nói gì.

"Buổi liên hoan đó."

"À, được..."

Hứa Tư Điềm nói xong thì chạy vào phòng vệ sinh.

Chu Phù theo bản năng nhìn về phía Trần Kỵ: "Anh có đi không?"

"Đi cái rắm." Anh lười biếng đáp.

Anh và nhóm học sinh ngoan ngoãn này hoàn toàn không quen thuộc, cách chơi cũng không giống nhau, cũng chưa bao giờ tham gia những hoạt động tập thể như thế này.

Chu Phù à một tiếng.

Trần Kỵ nhướng mày rồi nói: "Cũng không cần phải tiếc nuối như vậy."

"..."

Buổi liên hoan không quá khác so với tưởng tượng của Chu Phù, mọi người trong lớp chia thành hai bàn tròn ngồi xuống, cùng nhau ăn uống và nói chuyện phiếm, có người còn thảo luận về đáp án của bài kiểm tra lúc sáng. Hình như đây thật sự không hợp với một người ngang ngược như Trần Kỵ.

Chu Phù không nhịn được nở một nụ cười.

Ăn một bữa cơm gần đến chín giờ, đây cũng gần như là thời gian để về nhà. Trong lúc đó không biết ai đã đề cập đến việc đi KTV, một đám người lập tức hùa theo.

"Có thể có thể, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần không cần đi học."

"Đúng vậy, cùng đi đi, tất cả đều thi xong rồi."

Hứa Tư Điềm không hiểu sao cảm thấy hưng phấn, cô ấy nắm tay Chu Phù đuổi theo mọi người.

Nhưng mà không có Trần Kỵ ở bên, Chu Phù không dám về nhà quá muộn. Cô vốn định từ chối nhưng Hứa Tư Điềm lại bắt đầu quấn lấy cô: "Ơ kìa, đều đã đến đây rồi mà."

"Hơn nữa tớ nghe nói Lục Minh Bạc, à, còn có cả Trần Kỵ hình như đều đang ở KTV chỗ đó, chỗ mà bọn họ chơi, chắc chắn sẽ rất vui."

Chu Phù không chịu nổi sự nhõng nhẽo của cô ấy, cuối cùng vẫn đi cùng mọi người.

Sau khi đến nơi, mấy nam sinh trong lớp bắt đầu cầm micro gào rú và hú hét.

Chu Phù và Hứa Tư Điềm ngồi trong một góc, cả một lúc lâu cũng không thấy được Lục Minh Bạc.

Hứa Tư Điềm có chút thất vọng, cô ấy lặng lẽ mở nắp lon bia, uống từng ngụm từng ngụm không dừng lại.

Uống được một nửa lon, lời nói đã bắt đầu mơ hồ: "Chúc Chúc, tớ nghe nói, đêm nay Lục Minh Bạc còn gọi Chu Chi Tình và mấy cô gái… Đều là bạn cùng bàn, sao Trần Kỳ lại nhìn chằm chằm cậu cả ngày, che chở cho cậu, còn Lục Minh Bạc lại xem tớ như không khí?"

Chu Phù giật mình, Trần Kỵ… cũng không nhìn chằm chằm cô cả ngày mà… đúng không?

Hứa Tư Điềm nói xong, cô ấy lại mở thêm một lon nữa.

Chu Phù vội ngăn cô ấy uống rượu lại: "Đừng uống nữa, tớ đưa cậu về nhà nhé?"

Vừa nghe thấy hai chữ về nhà, Hứa Tư Điềm dùng sức lắc đầu, chết cũng không muốn đi, cuối cùng lắc đến nỗi muốn nôn mửa. Cô ấy ôm Chu Phù rồi nói: "Chúc Chúc à, cậu có mang theo giấy không? Tớ buồn nôn quá..."

"..."

Chu Phù tìm trong cặp sách một lúc lâu, cuối cùng không tìm nữa, cô đứng lên: "Tớ đi ra quầy lễ tân mua cho cậu."

Ra khỏi phòng riêng, cô dựa theo trí nhớ đi về phía bên trái.

Chỉ là mới đi được hai bước, trước mắt cô xuất hiện một tên say rượu, mùi rượu cực nồng, trên tay còn xách theo một cái bình, đi đường thì lắc lư còn cố ý cọ vào người Chu Phù.

Cô gái nhỏ nhíu mày lại, cô theo bản năng tránh sang một bên.

Nào ngờ tên say rượu này cũng lập tức đi theo cô, thoáng cái đã nhốt cô lại giữa cơ thể tên đó và bức tường rồi giở trò lưu manh: "Em đẹp quá, một đêm bao nhiêu tiền? Anh đây..."

"Á..."

"Mẹ nó, ông đây cho mày chạm vào cô ấy sao!" Tiếng thét của cô gái vang lên, cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai cô,

Chờ sau khi cô phản ứng lại, gã đàn ông say rượu vừa rồi đã nằm trên mặt đất ôm bụng lăn qua lăn lại.

Cơ thể cao lớn của chàng trai đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, có chút hung dữ: "Nơi này là chỗ mà cô có thể tới sao?"

Nhìn thấy đó là anh, một cảm giác uất ức nào đó bắt đầu dâng lên, cô gái nhỏ cố gắng nhịn nước mắt xuống, cứng miệng đáp: "Anh có thể đến, chẳng lẽ em không thể đến sao?"

Trần Kỵ nhướng mày lên, cười nhạo cô: "Cô cũng biết gây sự với tôi!"

Anh nói xong, giọng điệu lại mềm mại hơn một ít, nắm lấy cổ tay của cô, rũ mắt xuống kiểm tra: "Tên khốn đó đụng vào chỗ nào trên người cô rồi?"

Chu Phù bĩu môi đáp: "Tên khốn đó đụng vào tay em."

Trần Kỵ nghe thấy vậy, gương mặt bỗng chốc đen lại, anh đang định xoay người đánh tên khốn đang nằm trên mặt đất kia một trận nữa. Nhưng giây tiếp theo, anh nhìn thấy tay mình đang nắm tay cô, anh chợt nhận ra tên khốn mà cô nói đó chính là anh...

Đầu lưỡi của chàng trai đẩy xuống hàm dưới một cách lưu manh, cười cười mắng một câu: "Mẹ nó, ông đây che chở cho cô."

"Đi thôi." Anh thản nhiên nói.

"Hả?"

"Về nhà." 

Chu Phù cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Đi được vài bước, cô bỗng nhiên nhớ lại mục đích lúc nãy mình ra ngoài, cô vội kéo Trần Kỵ lại: "Có việc, em còn phải đưa Hứa Tư Điềm về nhà nữa, cậu ấy say rồi."

Chàng trai dừng bước chân, quay đầu lại nhéo má cô: "Cô cũng có bản lĩnh thật đấy, còn có bản lĩnh đưa người khác về nhà nữa." 

"..."

"Chờ, tôi gọi điện thoại cho Lục Minh Bạc."

Có lẽ là âm lượng trong phòng riêng quá to, Lục Minh Bạc ở bên kia chậm chạp không nghe máy, Trần Kỵ chậc một tiếng: "Đi với tôi một chuyến."

Chu Phù gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh.

Khi đến phòng riêng, Trần Kỵ đẩy cửa đi vào, Chu Phù im lặng đứng chờ ở ngoài cửa.

Bên trong nhanh chóng vang lên một giọng nói: "Anh Kỵ, bên ngoài là chị dâu sao?"

Chu Phù vô thức ngừng thở.

Nhưng mà Trần Kỵ cũng không trực tiếp phủ nhận, anh chỉ cười mắng một câu: "Mẹ nó đừng xen vào việc của người khác."

Cô lặng lẽ nhìn vào bên trong, chỉ thấy Trần Kỵ tiện tay cầm chai rượu ở trên bàn, một tay mở nắp ra, ngửa đầu uống vài ngụm, cổ họng nhấp nhô. Cho dù chỉ là một bóng người cũng đã đủ ngang tàng: "Đi trước."

Mấy anh em ồn ào: "Đừng để chị dâu đứng bên ngoài chờ đợi, đồ ăn mới vừa được bưng lên rất nhiều, hay là cùng nhau ăn?"

Một lát sau, chỉ thấy anh lười biếng đi ra, hỏi cô: "Có đói bụng không, có muốn ăn gì không?"

Chu Phù lắc đầu, anh cũng không kiên trì nữa.

Anh chỉ quay người lại chào một tiếng: "Cô gái nhỏ đi ngủ sớm, đi trước đây."

Sau khi ra ngoài, gương mặt của chàng trai không thay đổi, giống như tất cả những chuyện ở bên trong chưa từng xảy ra, anh bình tĩnh nói: "Lục Minh Bạc sẽ lập tức qua đó."

"..."

Giống như biết Chu Phù đang suy nghĩ cái gì, anh nói nói thêm: "Cậu ta sẽ không làm bậy."

Sau khi đi ra khỏi KTV, xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Chu Phù đi bên cạnh Trần Kỵ, cô theo thói quen rũ mắt nhìn mũi chân.

"Nhìn đường."

"À..."

"Cô lớn lên như vậy sao?" Chàng trai thản nhiên châm chọc cô.

"..." Chu Phù coi nhu là đương nhiên: "Không phải có anh ở đây sao?"

"..."

Hai người im lặng đi được một đoạn, Trần Kỵ lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Lúc nãy, có sợ không?"

"Ừm?" Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, làm sao mà không sợ được, chuyện xảy ra đột ngột, lúc đó cô vẫn còn mơ màng. Lúc này nhớ lại, cô sợ đến nỗi tay chân lạnh lẽo nhưng vì giữ mặt mũi nên vẫn cứng miệng nói: "Không sợ."

Chàng trai vang lên tiếng cười nhạo, hoàn toàn không tin: "Buổi tối có lén khóc trộm thì có thể cho tôi biết, để tôi nhìn một chút."

"..."

Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy được, anh đang dùng cách này để giúp cô giảm bớt sự sợ hãi trong lòng, dường như hiệu quả cũng khá tốt.

Giây tiếp theo, một chiếc xe máy không biết từ đâu vọt tới.

Một tay của Trần Kỵ vô thức ôm chặt lấy cô gái nhỏ đến bên cạnh mình.

Chờ xe đi qua, anh nhíu mày, một tay xách Chu Phù đi vào bên trong con đường nhỏ, giọng nói vừa nãy còn dịu dàng bây giờ lại hung dữ: "Đi vào bên trong."

"..."

Ngày hôm sau là cuối tuần không cần đi học, Chu Phù ôm điện thoại di động đợi cả buổi sáng, cuối cùng khi đến giờ ăn trưa, cô mới nhận được tin bình an của Hứa Tư Điềm.

Tối hôm qua, sau khi cô ấy về nhà thì đi ngủ ngay lập tức, mãi cho đến bây giờ mới tỉnh dậy.

Giống như lời của Trần Kỵ đã nói, Lục Minh Bạc không hề làm gì bậy bạ, thậm chí còn rất đúng đắn quá mức. Hứa Tư Điềm than phiền: "Tớ say đến như vậy mà bạn cùng bàn của tớ cũng chỉ lịch sự đỡ một cánh tay của tớ."

Giọng nói của cô ấy yếu ớt, như đang lẩm bẩm với chính mình: "Nếu đó là Chu Chi Tình, chắc cậu ấy đã ôm kiểu công chúa cả chặng đường rồi."

Chu Phù: "..."

"Chúc Chúc, tớ không muốn thứ hai tới." Hứa Tư Điềm bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

"Hả?" Chu Phù không hiểu.

"Thứ hai tuần sau… sẽ phải đổi chỗ ngồi, lúc đầu khai giảng, tớ cố ý đi muộn mới có thể ngồi cùng bàn với cậu ấy."

Hứa Tư Điềm thất vọng nói: "Tớ không muốn đổi chỗ."

Chu Phù bỗng nhiên im lặng, trong đầu hiện lên dáng vẻ Trần Kỵ nằm sấp bên cạnh cô để ngủ bù.

Cô… cũng không muốn. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp