Chỉ Cần Em

CHƯƠNG 6: BÊNH VỰC


7 tháng

trướctiếp

Phải làm sao bây giờ?

Câu hỏi này khiến Trần Kỵ đờ người.

Đó là lần đầu tiên trong đời anh bị một cô gái hỏi đến vấn đề này.

Trần Kỵ mấp máy cánh môi, im lặng một hồi như thể đang suy nghĩ biện pháp ứng phó như thế nào, một lát sau, thì thầm vào tai cô: “Cô cảm thấy tôi có kinh nghiệm không?”

Chu Phù: “...”

Cũng đúng.

Dường như sau khoảng thời gian này, cô đã quen với việc dựa dẫm vào anh, bất luận là ở trường hay ở nhà thì gần như mọi việc đều có anh bảo bọc.

Mặc dù tính tình của anh không được tốt, những lời nói ra thật sự rất phũ phàng, nhưng quả thật anh rất đáng tin cậy, tưởng chừng như có những lúc Chu Phù cảm thấy không có chuyện gì mà anh không thể làm được.

Anh đã quen với chuyện quản cô, mặc dù phần lớn thời gian anh tiếp xúc với cô đều hung dữ nhưng tính cách của Chu Phù từ trước đến nay đều mềm mỏng, không bao giờ có chính kiến, nhưng cũng rất vui vẻ khi được anh quản.

Cho nên khi gặp phải trường hợp khó mà giải quyết được thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là tìm anh cầu cứu.

Hoàn toàn không hề nghĩ rằng sẽ có việc nằm ngoài khả năng của anh.

Cô gái nhỏ hoang mang đứng yên tại chỗ, ủ rũ nhìn xung quanh lớp một vòng.

Kết thúc tiết học thứ hai là giờ ra chơi hai mươi lăm phút, đại đa số các học sinh chưa ăn sáng lúc này sẽ lập tức chạy thẳng về phía căn tin.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Hứa Tư Điềm bị Ủy ban thể thao gọi đi hỗ trợ đăng ký dụng cụ cần thiết cho buổi chiều, lúc này trong lớp chỉ còn rài rác một số bạn nam đang bận rộn chép bài.

Chu Phù tuyệt vọng di chuyển đôi chân cứng đờ của mình, vừa mới cử động một chút, cảm giác đó lại dâng tràn khiến cô phải khựng lại một lần nữa.

Cô im lặng một lúc, nội tâm vẫn rối rắm không ngừng, cô vẫn cắn răng chịu đựng, ngập ngừng nói với Trần Kỵ: “Anh có thể… mượn bạn nữ bên cạnh giúp em…”

Yêu cầu này thật sự khiến người ta rất khó xử, Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô chọc cười, lạnh lùng hỏi ngược lại cô: “Cô cảm thấy vậy được không?”

Chu Phù không khỏi tự mình phủ nhận: “Xác suất không quá lớn.”

“...”

Mộng tưởng cuối cùng cũng tan thành bọt nước, Chu Phù gục đầu xuống, rủ mắt, nhất thời không biết bây giờ phải làm thế nào.

Một lúc sau, chàng thanh niên bên cạnh thở dài, trong tay vẫn cầm bình giữ nhiệt của cô như cũ, lạnh lùng nói: “Cô đợi trước đi.”

Nói xong, anh lạnh lùng rời khỏi lớp.

Sau khi anh quay trở lại thì bình giữ nhiệt đã được đổ đầy nước nóng vừa phải, anh tiện tay đặt lên trên bàn Chu Phù, giọng điệu có chút khó hiểu, âm lượng rất nhỏ: “Quầy tạp hóa trong trường chắc sẽ có bán, tôi đi một lát, cô cố chịu nhé.”

Sau đó, dưới ánh mắt không thể tin được của Chu Phù, anh bước ra khỏi phòng học.

Giờ ra chơi, quầy tạp hóa đông nghịt người nhưng đa số đều chen chúc ở khu đồ ăn, gần khu đồ dùng hàng ngày càng ít người qua lại.

Đồng nghĩa với việc, càng đi sâu vào bên trong càng gây sự chú ý đến người khác.

Ngoài trừ chuyện đó, mặt mũi của Trần Kỵ ở trường Trung học Kim Đường thực sự khá nổi tiếng, với vóc dáng và khuôn mặt của anh trong đám đông, không muốn gây sự chú ý cũng rất khó.

Chàng thiếu niên một tay lười nhác nhét vào túi quần đồng phục, lạnh lùng đứng trước kệ đầy băng vệ sinh, xung quanh có mấy cô gái không biết là vô tình hay cố ý “đi ngang qua” phía sau lưng anh.

Cả đời này, Trần Kỵ chưa từng mua thứ này, anh nghĩ rằng chắc chỉ như mua giấy vệ sinh thôi, tùy tiện cầm một hộp là được nhưng không ngờ lại có cả một kệ đầy những thứ hoa hòe lòe loẹt như thế này.

Sau khi nghiên cứu một lúc, nhưng cuối cùng cũng chẳng nghiên cứu thêm được cái khỉ gì.

Một lúc sau, mấy bạn nữ “đi ngang qua” kia không nhịn được nữa mà tiến lại gần hỏi anh: “Có cần bọn em chỉ anh cách chọn thứ này không?”

Giọng điệu cẩn trọng từng li từng tí nhưng lại không giấu được cảm giác hưng phấn.

Cho dù biết rằng anh mua những thứ này cho bạn nữ khác nhưng chỉ cần có thể nói chuyện với anh thêm một hai câu thôi cũng là may mắn đối với bọn họ lắm rồi.

Đôi mắt chàng thiếu niên hơi rũ xuống, đây quả thực cũng là cách nhanh nhất và tốt nhất rồi, anh cũng không cần phải mất công suy nghĩ thêm làm gì nhưng không hiểu vì lý do gì anh cự tuyệt ngay lập tức: “Không cần.”

Ngắn gọn súc tích, ngay cả từ chối người khác cũng ngại nói thêm mấy chữ.

Mấy cô gái ngại ngùng bỏ đi, Trần Kỵ lười nhác lấy điện thoại từ trong túi quần ra, đầu ngón tay lướt trên màn hình. Anh đột nhiên nhớ ra hai người đã sống cùng một nhà suốt hai tháng nay, cũng ngồi cùng bàn nhưng anh không hề có phương thức liên hệ với đối phương.

Cuối cùng, anh gọi điện thoại cho Lục Minh Bạc.

Sau khi được nối máy, anh không nói một câu thừa thãi, mở miệng ra nói: “Đưa điện thoại cho bạn cùng bàn của tôi.”

Vài giây sau, là giọng nói yếu ớt của Chu Phù vang lên: “Sao vậy?”

Chàng thiếu niên nhìn lướt qua một lượt kệ hàng trước mặt, thái độ cực kỳ nghiêm trọng, như thể đang chuẩn bị thảo luận chuyên môn về học thuật nào đó: “Muốn dùng hãng nào?”

Chu Phù: “...Hả?”

“À.” Cô kịp thời phản ứng lại, hai má đỏ ửng lên, vội vàng nhắc đến một nhãn hiệu mình hay dùng.

Vốn tưởng rằng như vậy đã kết thúc rồi.

Một giây sau, đầu dây bên kia lại tiếp tục hỏi: “Dài bao nhiêu? Dùng hàng ngày hay ban đêm?”

“...” Chu Phù cắn môi dưới, “Hàng ngày…”

“Cái gì mà còn phân có cánh...” Trần Kỵ tặc lưỡi.

Chu Phù vội vàng trả lời bừa.

Cuối cùng, anh vẫn hỏi nốt một câu: “Muốn dùng mùi gì?”

“Mùi?” Sao cô không biết thứ này có chia mùi nhỉ.

“Nhanh, nhanh lên đi.” Trần Kỵ lạnh lùng thúc giục, rất khó xử: “Có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mặt ông đây lắm đấy.”

Giọng điệu này khiến Chu Phù bị chọc cười: “Có… Có những mùi gì?”

Chàng thiếu niên nhìn chằm chằm vào bên ngoài bao bì: “Cái gì mà bạc hà ấy...”

“...”

Vài phút sau, Chu Phù cầm băng vệ sinh mà Trần Kỵ đã mua, cầm theo một quyển sách bài tập che đằng sau, lén lút đi từng bước nhỏ vào nhà vệ sinh.

Trần Kỵ nhìn theo cô ra khỏi lớp nhưng vẫn không an tâm, anh lười nhác đứng dậy, đi về hướng nhà vệ sinh.

Sau khi cô gái nhỏ xử lý xong, cô cởi áo đồng phục ra, nhìn thấy màu đỏ thẫm trên vạt áo, nhăn mặt chạy đến bồn rửa ra sức vò.

Cô chưa từng gặp chuyện này bao giờ, vốn dĩ ban đầu chỉ là một mảng màu đỏ, sau khi bị vò một hồi đã lan ra thành một mảng lớn. 

Không phải chỉ có màu đỏ mà còn bị ướt sũng nước, hoàn toàn không thể mặc được.

Đúng lúc đó, Chu Chi Tình vừa vặn bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn cô với ánh mắt chán ghét, sau đó đắc ý không rõ nguyên nhân, vội vàng rời đi.

Chu Phù rũ vai, ôm bộ đồng phục đã ướt mất một nửa, khó chịu bước ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa bước ra ngoài, Trần Kỵ dựa vào hành lang bên ngoài, đợi cô được một lúc lâu.

“Cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi?” Vẫn là giọng điệu châm chọc thường ngày của anh: “Còn tưởng rằng cô định ở trong đó cả năm nữa chứ.”

Chu Phù: “...”

Anh nhìn đồ vật trên tay cô, lập tức hiểu ra vấn đề.

“Cô đến nghịch nước đấy à, còn dám đụng vào nước lạnh?” Trần Kỵ giận sôi máu, không nhịn được mà duỗi cánh tay ra véo má cô: “Cô cho rằng sức khỏe của mình tốt lắm sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“...” Chu Phù tự biết mình đuối lý, không dám hé răng nửa lời.

Giây tiếp theo, chàng thiếu niên sầm mặt xuống cởi áo khoác đồng phục ra ném thẳng lên đầu cô, sau đó cầm chiếc áo đồng phục ướt nhẹp trên tay cô, lạnh lùng nói: “Mặc vào.”

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh chỉ mặc một chiếc áo đen rộng thùng thình, Chu Phù không khỏi nhíu mày: “Anh mặc như thế sẽ bị bệnh mất.”

Giọng điệu của anh vẫn kiêu ngạo như cũ: “Cô nghĩ tôi là cô chắc?”

“...”

Nói xong, anh xoay người lười biếng đi về phía phòng học.

Chu Phù đi theo phía sau, chậm chạp mặc áo khoác vào.

Lúc mặc xong, cô lại càng cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch cơ thể giữa hai người.

Vốn dĩ cô chỉ cảm thấy anh cao hơn đa số các bạn đồng trang lứa kia thôi, nhưng không ngờ khi cô mặc đồng phục của anh lại có thể dài đến tận đầu gối, có thể đem ra làm váy luôn cũng được.

Hai người một trước một sau trở lại phòng học.

Chỉ còn vài phút nữa là chuẩn bị vào tiết học tiếp theo.

Một nhóm anh chị khóa trên đang kiểm tra kỷ luật trên bục giảng, Chu Chi Tình đang cầm quyển sổ đứng bên cạnh bọn họ, không biết đang ghi chép cái gì trong đó: “Mọi người ổn định vị trí, chuẩn bị kiểm tra. Điểm lần này có liên quan đến điểm sao đỏ tuần tới. Những bạn không đeo biển tên, không mặc đồng phục đều đứng dậy hết.”

Lúc này Chu Phù đột nhiên hiểu được lý do tại sao vừa rồi khi Chu Chí Tình lướt qua cô lại lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo đến thế.

Cô vội vàng nhìn về phía Trần Kỵ ở bên cạnh, hai tay đã kéo khóa đến cổ lại tháo xuống, vội vàng nói: “Em trả đồng phục lại cho anh.”

Tuy nhiên, chàng thanh niên dường như vốn không hề quan tâm đến điều đó, lười nhác quay đầu đi, đưa một tay kéo khóa áo của Chu Phù vừa mới tháo ra quay trở lại vị trí ban đầu. Cô có thể nhẹ nhàng cảm thấy mùi hương thoang thoảng vây quay chỉ thuộc về một mình anh.

Hai bên gò má của cô gái nhỏ khẽ nóng lên, trái tim không khỏi đập thình thịch.

“Mặc hẳn hoi vào.”

“Nhưng…”

“Tối nay muốn uống thêm một bát thuốc nữa hay gì?” Trần Kỵ không nhanh không chậm hỏi.

“...”

Ngay sau đó, Chu Chi Tình cầm quyển sổ đi đến trước mặt hai người.

Thấy Trần Kỵ mặc áo phông đen thản nhiên dựa vào ghế, còn Chu Phù lại mặc đồng phục rộng thùng thình vô cùng sạch sẽ, cô ta không khỏi nhíu mày: “Không mặc đồng phục thì tự đứng dậy.”

Trần Kỵ căn bản không thèm để mắt đến cô ta.

Nhưng cô gái ngốc bên cạnh mình dường như đã quen với chuyện học sinh ngoan ngoãn, có tật giật mình, nghe thấy vậy run rẩy định đứng dậy.

Thấy vậy, anh lười biếng đứng dậy trước cô một bước, rồi đặt bàn tay to lớn của mình lên phù đầu cô gái nhỏ, đẩy cô trở lại chỗ ngồi: “Có chuyện gì liên quan đến cô?”

Động tác này chứa đựng sự thân mật không hề che giấu, Chu Chi Tình như bị bật đúng công tắc, trong lúc nóng giận nhất thời quên đi sự dịu dàng thục nữ thường ngày, nhìn thẳng vào mắt Chu Phù: “Cậu trả đồng phục lại cho Trần Kỵ đi.”

Chu Phù chớp chớp mắt, còn chưa kịp lên tiếng thì thiếu niên ở bên cạnh đã hết sức thiếu kiên nhẫn hỏi ngược lại cô ta: “Đồng phục có viết tên tôi à?”

Bị người mình thích tạt thẳng một gáo nước lạnh như vậy, tinh thần của Chu Chi Tình hoàn toàn bị sụp đổ: “Rộng như vậy cơ mà.”

Trần Kỵ cười nhạt: “Người lùn có tội à?”

“...” Chu Phù mím môi, tự biện hộ cho chính mình: “Tôi cũng cao 1m6 đấy.”

“Trật tự.” Giọng nói của thiếu niên so với lúc nói chuyện với Chu Chi Tình đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô thành thật chút đi.”

Chu Phù: “...”

Từ trước đến giờ, kiểm tra kỷ luật gì gì đó, anh cũng chẳng bao giờ đếm xỉa đến, cho dù lão Thiên Vương có đến cũng không dám làm gì anh.

Nhưng lần này, anh ngoan ngoãn chịu phạt đứng ngoài cửa lớp đúng một tiết.

Giờ nghỉ trưa, Chu Phù không đi ăn ngoài với Hứa Tư Điềm. Mấy lần đến kỳ, cô không có khẩu vị ăn uống.

Cứ thế nằm bẹp xuống bàn nghỉ trưa.

Giữa lúc đó, Trần Kỵ mua một phần cháo hành thịt băm về, bắt cô ăn hết hơn một nửa bát rồi sau đó mới ra ngoài chơi bóng rổ với Lục Minh Bạc.

Chơi đến tiết đầu buổi chiều, sau đó mới thấy Chu Phù chậm chạp đi từ phòng học xuống sân thể dục.

Cô gái nhỏ mặc áo đồng phục rộng thùng thình, đi đến trước sân thể dục.

Vì vào lớp muộn, đã qua phần thầy dạy thể dục sắp xếp nội dung chương trình học, lúc này tình cờ nhìn thấy Lục Minh Bạc tiến lại gần mình, thuận miệng hỏi: “Tiết hôm nay học gì thế? “

Tâm tình của Lục Minh Bạc khá tốt: “Cầu lông, cái vợt kia là của Hứa Tư Điềm.”

Chu Phù gật đầu.

Vừa định đi về chỗ Hứa Tư Điềm thì cô nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Trần Kỵ đi từ sân bóng rổ cách đó không xa hướng đến chỗ mình.

Tưởng rằng có chuyện gì, cô dừng bước, ngoan ngoãn đợi anh đến.

Chàng thiếu niên sải chân dài, mặc dù đi cũng lười biếng nhưng rất nhanh đã đứng trước mặt cô.

Biểu cảm không phù hợp cho lắm.

“Vừa rồi tìm Lục Minh Bạc có chuyện gì?” Anh thản nhiên hỏi cô một câu.

“Hả?” Chu Phù rũ mắt, như đang hồi tưởng lại câu chuyện: “À, hỏi cậu ấy tiết này học cái gì.”

Trần Kỵ hơi nhíu mày, không hiểu sao lại hỏi một câu: “Không nhìn thấy tôi à?”

Chu Phù nhất thời không hiểu: “Hả?”

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, chàng thiếu niên đột nhiên cảm thấy hình như mình mắc bệnh nặng rồi.

Anh tiện tay ném bóng rổ về phía sau, khuôn mặt u ám đi thẳng về phía lớp học.

Tiết thể dục còn chưa kết thúc, trong phòng yên tĩnh không người, Trần Kỵ đột nhiên bực bội khó chịu, không ngủ được, mấy bản phác thảo rơi vào bế tắc, giấy chép bị vò đến nhàu nát.

Hơn hai mươi phút sau, tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên.

Học sinh lần lượt từ sân thể dục về lớp, từng nhóm nhỏ ồn ào nhốn nháo.

Anh khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh khoảng năm phút mới thấy Chu Phù ẩn trong đám người.

Cô vẫn chưa hồi phục lại, đi rất chậm rãi.

Tiết thể dục cũng không khiến đám con trai hết nghiện bóng rổ, lúc này trong lớp vẫn đang chuyền bóng.

Chu Phù vừa đi vừa cúi mặt xuống, không hề ngẩng đầu lên, chỉ chậm rãi đi về phía bàn cuối cùng của dãy thứ tư.

Vừa chuẩn bị ngồi vào chỗ, đám con trai vẫn đang chuyền bóng trong vui vẻ, không hề chú ý đến người xung quanh. Người khẽ lùi về phía sau vài bước, vô tình đụng phải Chu Phù đang đi ngang qua.

Cơ thể cô vốn nhỏ nhắn, lại thêm sức khỏe hiện tại không tốt, đến lúc phát hiện ra đã không thể giữ thăng bằng được mà va vào cạnh bàn.

Cô vô thức nhắm mắt lại, chấp nhận số mệnh.

Nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Mở mắt ra, trước mặt là Trần Kỵ đang cầm bút chì bên tay phải, như thường lệ không biết vẽ gì lên trên giấy, cũng không ngẩng đầu lên, như thể lười biếng không muốn quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Thế nhưng tay trái lại lặng lẽ che đi góc bàn sắc nhọn, chặn nó lại cho cô.

Cô ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, rồi nhanh chóng đảo mắt, dịch chuyển tầm nhìn sang hướng khác, vành tai bất giác đỏ bừng.

Cuối cùng, cô vội vàng lấy một miếng băng vệ sinh từ trong cặp sách ra, rồi xoay thẳng người chạy về nhà vệ sinh.

Một lúc sau, Lục Minh Bạc ngồi phía trước đột nhiên quay xuống: “A Kỵ, dạo này hình như… anh có vẻ hơi khác.”

“...”

Trần Kỵ lười không thèm phản ứng lại cậu ta.

“Thật đấy.” Lục Minh Bạc bắt đầu phân tích: “Anh không cảm thấy dạo này anh nói nhiều lắm sao? Từ lúc anh có bạn cùng bàn mới.”

Trần Kỵ nói cho có lệ: “Tôi thấy cậu nói nhiều thì có.”

Lục Minh Bạc không nản lòng: “Anh Kỵ, đàn ông đàn ang có gì phải xấu hổ?”

“...”

“Thích thì theo đuổi đi, với gương mặt này của anh còn phải ngoắc tay chuyện này sao?” Cậu ta bắt đầu phấn khích: “Nếu người ta ngượng ngùng xấu hổ thì để Lục mỗ đây dâng lên cho anh kế sách này.”

“...”

“Thật sự đấy anh, hiệu quả một trăm phần trăm, con gái bọn họ đều thích mà.” Cậu ta nóng lòng muốn thử, bắt đầu say sưa: “Anh viết một bức thư tình cho em gái Chu, viết như thế này, bảo bối, anh đang làm bài tập về nhà, đoán xem anh viết cái gì? Nhớ em đêm này qua đêm khác.”

“...”

Cả đời này Trần Kỵ chưa bao giờ cạn lời như lúc này, đầu lưỡi dính chặt vào miệng. Anh đưa tay ra, vặn đầu Lục Minh Bạc về phía trước, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, nói “... Cậu cút về làm bài tập cho ông đây dùm cái.”

“...”

Lục Minh Bạc nghiêm túc làm bài tập được nửa phút, nhưng vẫn không hề có ý định từ bỏ: “Anh, em lại nghĩ ra một kế sách khác.”

“Nếu văn không được thì mình chuyển sang võ đi.”

Lần này Trần Kỵ lười đến mức không thèm mở mắt, căn bản không hề muốn đáp lại mấy câu nói ngớ ngẩn của tên ngốc này.

Lục Minh Bạc cũng không quan tâm anh có đang lắng nghe hay không, tự mình nói tiếp: “Mấy ngày nữa sẽ có một trận đấu bóng rổ giữa trường Trung học với trường Tư thục trong khu vực. Nếu như anh đồng ý thì chúng ta sẽ đánh cho bọn họ khóc ra nước mắt, còn chị dâu sẽ mang nước đến cho anh, yêu anh đến điên cuồng. Thế nào anh, có chơi không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp