Chỉ Cần Em

CHƯƠNG 2: RẮC RỐI


7 tháng

trướctiếp

“Em gái?” Trần Kỵ cười nhạt một cái.

Sau đó, tầm mắt không rõ ẩn ý lười biếng quét qua người Chu Phù đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn cơm.  

Cô gái nhỏ theo bản năng nín thở, ánh mắt không dám nán lại trên người anh nửa giây, hai tay nắm chặt.

Thiếu niên tùy tay kéo băng ghế ra, không chút để ý ngồi xuống.  

Chân ghế gỗ ma sát với mặt đất, kéo ra một tiếng trầm đục.

Cũng không biết quấy nhiễu đến cô công chúa mỏng manh đến từ thành phố này ở chỗ nào.   

Chợt thấy đầu vai của thiếu nữ kia không tự giác co rúm lại, rồi sau đó vùi đầu càng sâu hơn.

“Ui cha, mấy đứa xem trí nhớ của bà này.” Bà nội múc cơm xong, bưng ra để trước mặt bàn của Trần Kỵ: “Quên mất giới thiệu cho hai đứa.”

“Đây là cháu trai nhà bà, tên là Trần Kỵ.” Bà cụ khẽ mỉm cười với Chu Phù, lại nhìn về phía chàng thiếu niên đã cầm đũa bắt đầu ăn bên cạnh: “Đây là con gái của bạn từ nhỏ của mẹ cháu, tên là Chu Phù, sau này con bé sẽ ở nhà chúng ta một thời gian. A Kỵ, cháu làm anh trai, phải chăm sóc em gái cho tốt đó!”  

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù: “…”

Bà nội cũng không phát hiện bầu không khí khác thường giữa hai đứa trẻ. Bà trìu mến mà gắp cho Chu Phù thêm một ít đồ ăn, hồi ức lại tuôn trào lên: “Lại nói tiếp, khi còn nhỏ hai đứa cũng đã từng gặp mặt rồi đấy.”

“Lúc ấy, cháu mới được có mấy tháng. Lúc mẹ cháu đưa cháu tới nhà chơi, bản thân A Kỵ còn chưa đi vững, lại cứ cướp đòi ôm cháu với mẹ cháu đấy! Cháu đi tiểu hết ra cả người nó, vậy mà nó vẫn cứ hớn ha hớn hở không chịu buông tay.”

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù: “…”

Cả bữa cơm, bà nội chỉ mải lo nói chuyện của mình, không quan tâm hai đứa nhỏ có trả lời hay không.

Trước khi rời khỏi bàn, bà lại nhắc lại một lần nữa với Chu Phù: “Mẹ cháu vừa mới gọi điện thoại tới, nói là tài liệu nhập học đã sắp xếp xong xuôi cho cháu rồi, cũng đã gửi cho cháu, lát nữa để A Kỵ dẫn cháu đi in ra. Đừng lo lắng gì cả!”  

“Vâng ạ.”

Cuối cùng cô cũng cất giọng nói câu đầu tiên, giọng nói của cô rất rụt rè và nhút nhát, nghe có vẻ ngoan ngoãn khủng khiếp.

Bà cụ vừa đi khỏi, trên bàn lại khôi phục yên tĩnh.

Lúc ăn cơm, Trần Kỵ cũng không chú ý gì, tướng ăn có hơi thô, nhưng khi nhìn lướt qua lại làm người cảm thấy rất thèm ăn.

Vèo một cái đã quét sạch một chén. Khi đứng dậy đi vào bếp để chuẩn bị múc một chén khác, anh theo bản năng liếc nhìn về phía Chu Phù.

So sánh với anh, khi cô nhóc này ăn cơm, trông cô có vẻ quá mức tao nhã và tinh tế.

Rõ ràng là vùi đầu ăn lâu như vậy, cả chén cơm cứ như chưa từng động tới.

Trần Kỵ rất nghi ngờ cô đang đếm từng hạt gạo mà ăn.  

Ngay cả mèo cũng ăn nhiều hơn cô.

Chờ đến khi anh ăn xong mấy chén, buông đũa xuống, tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía Chu Phù.

Cuối cùng, một phần ba cơm cũng vơi đi, một đống ớt nhỏ lặng lẽ được lấy ra, đặt ở bên cạnh chén.

Đuôi lông mày của cậu thiếu niên hơi rũ xuống, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt của mình.

Anh ăn xong cũng không rời đi mà lười biếng ngồi trở lại chỗ của mình.

Cũng không nghịch điện thoại, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Vài phút sau, Chu Phù mới nhận ra được có gì đó không quá thích hợp.

Từ lần đầu tiên gặp mặt ở ngoài đảo mấy giờ trước, cô mơ hồ có thể cảm giác được thiếu niên trước mắt hình như có chút địch ý khó hiểu đối với mình.

Cô có phần sợ hãi anh.

Nghĩ đến lời dặn dò của bà nội trước khi rời bàn ăn, trong lòng Chu Phù khẩn trương lại rối rắm, sau một lúc mới cẩn thận ngước mắt lên.

Thấy Trần Kỵ nhìn qua, cô lập tức dời tầm mắt đi, lông mi khẽ run, tim đập kịch liệt, giống như lấy hết dũng khí mới dám nói với anh: “Anh… Anh không chờ em cũng không sao hết. Một lát em tự có thể đi được…” 

Bốn phía yên tĩnh trong một chớp mắt, chỉ nghe được tiếng lá xào xạc cùng với tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ.

Sau một lúc lâu, Trần Kỵ nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu quả nhiên rất lạnh lùng hệt như trong tưởng tượng của cô: “Ai chờ cô? Ông đây đang chờ chén đũa của cô!”

Xấu hổ và mất mặt nhanh chóng lan tràn quanh người cô, Chu Phù chỉ cảm thấy gương mặt như muốn cháy bỏng cả lên.

Cô cố gắng đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, không ngờ mới ăn được vài miếng, cô đã bị sặc đến nỗi nước mắt đều không kìm được chảy mấy giọt.

Một chân thiếu niên nghênh ngang dẫm lên băng ghế, nửa người lười biếng dựa vào tường, tóc đen rơi tán loạn trên trán, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng động, đôi mắt anh hé mở, không mặn không nhạt mà trào phúng: “Có người giành với cô à?”

Chu Phù: “…”

Non nửa chén cơm, vất vả lắm ăn xong được.

Trần Kỵ chậm rì đứng dậy, mặt không biểu cảm, vươn tay thu dọn chén đũa đi.

Chu Phù tuy chưa từng làm những việc này, nhưng rốt cuộc bây giờ cô đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nên cuối cùng vẫn nhịn không được nhỏ giọng nói: “Để em tới làm đi…”

Nhưng mà anh như thể căn bản không nghe thấy gì, lưu loát lau dọn mặt bàn sạch sẽ, bưng chén đũa xoay người đi luôn.

Cô theo bản năng đi theo đằng sau anh, cùng tiến vào phòng bếp.

Thấy anh bưng toàn bộ chén đũa trong tay đặt vào bồn rửa chén đầy bọt biển, Chu Phù không nghĩ nhiều, vội vươn tay ra muốn hỗ trợ: “Em phụ anh, cùng nhau làm.”

Khoảnh khắc đôi tay trắng nõn mịn màng vừa chạm vào nước rửa chén, cánh tay ấy đột nhiên bị tay của cậu thiếu niên nắm lấy.

Đôi lông mày của anh khẽ nhíu, thân thể hơi ngừng lại, rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Hầu kết của anh chuyển động lên xuống, cuối cùng dùng giọng nói đầy ghét bỏ nói: “Cút đi, đừng kiếm chuyện thêm phiền cho ông đây.”

Cô công chúa này vừa nhìn đã thấy là yếu ớt mong manh muốn chết, có thể giúp cái rắm ấy.

Chu Phù lớn chừng này mà cũng chưa từng gặp được người hung dữ như thế, trong lòng cô rất sợ hãi, cũng không dám lại “mặt nóng dán mông lạnh”*, thật cẩn thận trở về phòng ngủ.

*Nguyên văn là 热脸贴冷屁股: Ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh. - Bản edit được thực hiện và đăng tải tại ứng dụng t-y-t, vui lòng không re-up thu phí. 

Phòng ngủ ở cuối hành lang lầu hai.

Bên trong được bày trí đơn giản, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, đệm chăn mới tinh, bằng phẳng, mơ hồ lộ ra mùi hương ấm áp do phơi ngoài trời nắng. Nhìn là biết ngay là Tô Tú Thanh cố ý chuẩn bị sẵn cho cô từ trước, cô không cần phải lau chùi hay dọn dẹp gì.

Vốn dĩ cô định sửa sang lại hành lý một chút, nhưng chợt nhớ rằng vali của cô còn đang để dưới lầu một, đúng lúc đó, cánh cửa gỗ đang khép hờ bị người bên ngoài gõ vang hai tiếng. 

Chu Phù không dám để cho người chờ, kéo lê đôi dép, lạch cà lạch cạch vài bước chạy chậm đến cánh cửa.

Trong nháy mắt khi mở cửa, thân thể cao lớn của Trần Kỵ từng chút lọt vào tầm mắt cô.

Khuôn mặt của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, đường cong rắn chắc hữu lực của cánh tay hiện lên. Anh tùy ý đặt cái vali của cô xuống trước cửa phòng, không đợi cô kịp nói một câu “cảm ơn”, anh đã xoay người đi vào phòng bên cạnh. 

Thậm chí cũng không thèm nói một lời vô nghĩa.

Vài phút sau, Chu Phù nhớ tới lời Tô Tú Thanh dặn dò, thấy sắc trời đã là dần dần tối tăm, cô vội cầm lấy điện thoại chuẩn bị ra cửa.

Sau khi rời khỏi phòng ngủ, đi ngang qua cánh cửa phòng khép hờ bên cạnh, lại đi xuống cầu thang gỗ, xuống tầng một, dọc đường đi, cô chưa từng gặp lại người thiếu niên lạnh như băng đó.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nào biết, vừa mới đi ra sảnh trước, tiếng nói hơi trầm của Trần Kỵ từ trong sân nhỏ cách đó không xa truyền đến.

Chu Phù lặng lẽ men theo bên hông cửa sổ, nhìn về phía đó.

Thì trông thấy thiếu niên ngậm điếu thuốc, lười nhác dựa vào hàng rào của cái sân, nhìn qua khiến người ta cảm giác khá hư hỏng. Hàng lông mày và ánh mắt đã bớt lạnh lùng hơn một chút so với những gì cô đã thấy trước đây, nhưng sự ngông cuồng vẫn không thể nào che giấu được.

Bà nội Tô Tú Thanh thấy thế, cằn nhằn với anh hai câu: “Sao lại hút thuốc nữa rồi? Mới bao nhiêu tuổi mà bắt đầu học hư rồi?”

Trần Kỵ không để trong lòng, cà lơ phất phơ, nhếch mép cười: “Hút hai miếng cho bớt cay, tối nay bà cho nhiều tiêu vào đồ ăn quá, cháu chịu không nổi.”

“Thôi thôi thôi, lại kiếm cớ làm gì.”

“Thật mà, ngày mai cho ít tiêu chút nhé thưa bà cụ!”  

“Ừ ừ ừ.” Tô Tú Thanh chẳng thể làm gì đứa cháu trai này.  

Chu Phù cứ đứng yên tại chỗ, sửng sốt một hồi. Chờ tới khi cô phục hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện thiếu niên bên ngoài đã dập tắt điếu thuốc.  

Ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu qua bên hông cửa sổ, tiến vào bên trong, dừng lại ở trên người cô.

Trên mặt viết đầy mấy cái chữ to đùng “Lẹ lên cho ông đây”.

Trong lòng Chu Phù căng thẳng, vội vàng chạy bước nhỏ đi ra ngoài.

Thấy người đi ra, anh cũng không nhiều lời, im lặng dẫn cô đi qua một con hẻm, bỗng điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Trần Kỵ bắt máy, giọng nói cũng không khách khí lắm: “Chuyện gì?”

“Chỗ nào?”

“Bây giờ sao?”

Anh theo bản năng quay đầu lại, liếc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đang đi theo bên cạnh mình, người kia đang nhón chân từ từ bước qua vũng nước: “Có chút chuyện.”

Chu Phù nghe vậy thì ngước mắt lên, đợi anh cúp điện thoại xong, tự giác nói: “Em tự đi cũng được.”

Trần Kỵ từ trên cao nhìn xuống, liếc cô một cái, im lặng hai giây,  cũng không kiên trì, giơ tay chỉ cho cô một phương hướng: “Đi đến cuối đường, rẽ phải, băng qua một cây cầu nhỏ sẽ có một quán net nhỏ, có thể làm ở đó.”

Hai người ngay tại chỗ phân công xong rồi tách ra.    

Trên đảo Kim Đường chỉ có một cái trấn nhỏ, nơi này cũng không quá lớn. Cũng không giống Bắc Lâm bên kia xe cộ đông đúc, nơi này chỉ cần qua tám giờ tối, trên đường đã rất vắng vẻ. 

Ánh đèn đường mờ nhạt kéo cái bóng của Chu Phù thành một đường nghiêng dài. ( truyện trên app T Y T )

Sau khi đi một mình một lúc, cô mới kinh ngạc nhận ra xung quanh im lặng đến lạ thường.   

Trong lòng cô đột nhiên không thể bình tĩnh như lúc nãy đang đi theo Trần Kỵ.

Bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.

Mãi mới tìm được tiệm net, ở bên trong in tài liệu xong, nhưng khi bước ra khỏi cửa hàng, cô mờ mịt mà đứng yên tại chỗ. 

Cô cực kỳ kém trong việc cảm giác phương hướng, mới vừa rồi chỉ đi vào và đi ra, nhưng giờ phút này cô đã không phân rõ được đâu là phương hướng để về nhà.

Chu Phù do dự hồi lâu, chọn một con đường sáng sủa hơn ở trước mặt rồi đi.

Sau bữa tối, ở Kim Đường có một cơn mưa nhẹ, bây giờ có rất nhiều vũng nước lớn nhỏ khác nhau trên mặt đất.

Cô cúi đầu cẩn thận bước đi, không để ý mình càng ngày càng xa.

Khi đi đến ngõ rẽ của con hẻm, cô vẫn bất cẩn dẫm phải một vũng nước bẩn.   

Trong bóng tối bên cạnh vùng sáng, đột nhiên truyền đến một giọng nói giận dữ, mắng mỏ: “Mẹ kiếp, đứa nào hắt nước lên người bố mày? Mày không có mắt à!”

Chu Phù bị tiếng mắng chửi đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hãi, đến xin lỗi cũng lắp ba lắp bắp: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý…”

Tiếng nói của thiếu nữ vừa mới phát ra, tiếng mắng chửi bỗng nhiên ngừng, ngược lại biến thành một giọng đầy lưu manh: “Ái chà, là một người đẹp à.”

Bên cạnh có người phụ họa: “Em nhìn xem, em nhìn xem. Đúng thật kìa! Đại ca, em chưa từng gặp qua cô gái này, hơn nữa…”

Ánh mắt của đối phương bỉ ổi, liếc nhìn bộ trang phục cao cấp được đặt làm của Chu Phù, đè giọng xuống nói: “Ăn mặc kiểu gì mà giống như trong mấy bức ảnh vậy?”

Tiếng cười của mấy tên lưu manh càng thêm bẩn thỉu: “Người đẹp à, xin lỗi cũng không phải là nói như vậy đâu!”

Tên cầm đầu đã không nhịn được mà vươn tay về phía cô.

Trong tay cô đang cầm xấp tài liệu cô vừa mới in xong, theo bản năng cầm nó vung lên rồi đập xuống.

Xấp giấy nhẹ nhàng rơi vào tay đối phương.

Chu Phù hoảng sợ, quay đầu lại và muốn chạy về phía con phố đông đúc, nhưng không ngờ rằng có người nào đó đã nắm lấy cổ tay cô, ngay lập tức kéo cô lại.

Khác với sức lực lúc trước khi Trần Kỵ giữ tay cô, giờ phút này cô chỉ cảm thấy xương cốt của mình sắp bị người bóp nát.

“Chạy cái gì chứ, người đẹp? Chưa xin lỗi xong mà đã muốn chạy sao?”

Đôi tay này của cô là dùng để đánh đàn dương cầm, bị tên lưu manh bóp chặt lại, căn bản không thể phát huy được chút sức lực nào.

Đối phương nhiều người, biết cô chạy không thoát, có vẻ cũng không gấp gáp gì với cô.  

Trong lúc hai bên đang giằng co, một hòn đá không biết từ đâu bay đến, đập trúng cánh tay đang giữ chặt lấy tay của Chu Phù.

Sức mạnh của hòn đá dường như rất lớn, Chu Phù chỉ cảm thấy rằng cổ tay của mình đã tự do trở lại trong phút chốc.

Ngay sau đó, cô nghe được tên côn đồ kia gắt gỏng kêu lên: “Cái đệt! Thằng khốn nào dám ném đá bố mày vậy!”

Không đợi mọi người phản ứng lại, Trần Kỵ không biết từ khi nào đã là xuất hiện tại con hẻm nhỏ hẹp này.

Thiếu niên cao hơn đám lưu manh đó một khoảng rất lớn, rõ ràng vẫn là cái dáng vẻ lười biếng và bất cẩn kia, nhưng không hiểu khí thế lại áp đảo hoàn toàn, sức lực dường như cũng lớn đến đáng sợ. Mặt anh không chút thay đổi, dễ dàng bắt chéo hai tay của đối phương ra sau lưng. 

Chỉ thoáng nhấc chân một cái, tên lưu manh vài giây trước còn đang diễu võ dương oai sức mạnh của mình, đột nhiên không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.

Rõ ràng đối phương có rất nhiều người, lại không có một tên nào dám bước lên một bước.

Hình như có người nhận ra anh, tiếng nói run rẩy: “Anh, anh Kỵ?”

“Ai mẹ nó là anh của mày.” Tay của Trần Kỵ thoáng dùng sức, người trên mặt đất kia lập tức nhe răng trợn mắt. Thiếu niên hất cằm về phía Chu Phù: “Vị công chúa này mong manh muốn chết, hở ra là khóc, phiền chết người. Tụi mày con mẹ nó cũng dám chạm vào?”

Ngoài mặt thì đang chế giễu cô, nhưng trong lời nói thì ai cũng có thể nghe ra được những lời cảnh cáo và đe dọa.

Nói xong, anh đầy ghét bỏ mà hất tay của tên lưu manh kia qua một bên: “Cút!”

Mấy người gần như là vừa lăn vừa bò mà chạy trối chết.

Thế nhưng mới chạy được nửa đường, thiếu niên khẽ cau mày, giọng nói không kiên nhẫn: “Chờ chút, trả đồ vật lại.”

Rất nhanh, mấy tờ giấy A4 đã trở lại trên tay anh.

Trần Kỵ lười biếng liếc nhìn tài liệu, lọt vào trong tầm mắt anh, đó là tấm ảnh thẻ cỡ 2 inch của Chu Phù, cô đang cong môi mỉm cười.

Ánh mắt anh bình tĩnh liếc nhìn một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang trốn phía sau lưng anh, lặng lẽ lau nước mắt kia: “Cái này bị bẩn rồi, đi vào in lại một phần nữa.” 

Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu, trên hàng lông mi còn đọng vài giọt nước.

Trần Kỵ chậm rì rì cất bước, im lặng đi theo đằng sau cô.

Anh đứng ở chỗ trống trước cửa hàng chờ, lơ đãng liếc mắt vào bên trong, thấy cô đang nghiêm túc nói chuyện với ông chủ cửa hàng, lại cụp mắt nhìn tấm ảnh thẻ khoảng 2 inch trong hồ sơ trên tay, mặt không chút thay đổi, cẩn thận gấp tài liệu thành mảnh nhỏ và bỏ vào túi.

Sau đó, anh bước vài bước, đi vào cửa hàng, quét mã QR và trả tiền cho cô.

Chu Phù thấy thế vội nói: “Em tự trả là được –”

“Bớt nói nhảm đi, ông đây không có nhiều kiên nhẫn chờ cô như vậy.” Giọng  nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ.

Chu Phù nuốt lại lời muốn nói, lại nói: “Lại, lại làm cho anh thêm phiền rồi…”

Trần Kỵ: “Cô còn biết chính mình là mớ phiền toái sao?”

“…”

Hai người cùng nhau ra khỏi tiệm net. Trần Kỵ không thèm rên một tiếng, Chu Phù cũng không biết anh định đi đâu.

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ cô không có lá gan đi một mình nữa.

Thiếu niên có đôi chân dài và sải chân lớn, hai người rất nhanh đã kéo ra một khoảng cách.

Chu Phù rũ đầu, thật cẩn thận đi theo sau lưng anh, cũng không phát hiện anh đã thả chậm bước chân từ khi nào.

Mãi cho đến khi cái trán đập vào lưng anh.

Cô ngẩng đầu với vẻ mặt áy náy, xấu hổ không biết nên nói gì cho phải: “Anh, anh có về nhà không?”

Đuôi mắt của Trần Kỵ hơi rũ xuống, liếc nhìn đôi vớ màu trắng quanh mắt cá chân của cô, lúc này đây nó đã tràn đầy bùn đất, không biết từ lúc nào bị rách một đường. Sau một lúc lâu, anh mới nhàn nhạt nói: “Đi một chuyến đến siêu thị.”

Chu Phù lập tức mở miệng: “Thật trùng hợp, em cũng muốn đến siêu thị.”

“…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp