Si Quỷ

Chương 8


7 tháng

trướctiếp

Cơ thể Vương Tịnh Hiền run lên, sau khi giọng nói kia thay đổi, bầu không khí như ngưng tụ lại thành một khối rắn, sền sệt bao vây lấy cô. 

Khác với cô gái mềm mại, dịu dàng vừa rồi, giờ đây “người” sau cô tựa như một cây kiếm sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô. 

“Tôi……”

Cô nuốt nước bọt, phát hiện cơ thể mình đang run nhè nhẹ.

“Không thích cái này sao?”

Giọng nam trầm đột nhiên thay đổi âm sắc, âm cuối kéo dài, mất đi vẻ buồn tẻ, mà để lộ bộ mặt chân thật bên trong. 

“Cái này thì sao?”

Giọng nói cao vút như tiếng trẻ con, như tìm được đồ vật thú vị, cười khanh khách không ngừng.

Người Vương Tịnh Hiền đổ đầy mồ hôi. 

Hiện tại, cô đã ý thức được từ ‘quỷ’ có ý nghĩa gì. 

Ít nhất không phải kiểu gì tốt đẹp. 

Bóng đen quay cuồng, mờ mờ đan xen nhau. 

Cuối cùng nó mất kiên nhẫn.

“Cô thích như vậy sao?”

Cùng với tiếng nói non nớt, cô hoảng sợ nhìn bụng mình đang ngày càng phồng lên. 

Nói đúng hơn, một khối hắc khí đang chui vào áo cô, mắt thường cũng có thể thấy sự phát triển của nó, áo căng phồng, giống như….đang mang thai.

Cuối cùng, ‘thai nhi’ xuyên qua lớp áo và ra đời. 

“Cô thích như vậy sao?”

Đứa nhỏ xinh xắn dán vào bụng cô, vẻ mặt thỏa mãn, nhắm mắt lại. 

Vương Tịnh Hiền cực kỳ sợ hãi, là cảm giác sợ hãi khi có ai đó có thể điều khiển cơ thể mình, dù không bị trói, nhưng cô không thể nhúc nhích, cứng ngắc tại chỗ, cả người run rẩy. 

“Cô thích đàn ông, tôi biến thành đàn ông, cô thích phụ nữ, tôi cũng biến thành phụ nữ….”

Đứa trẻ nở nụ cười xán lạn, tròng mắt to chiếm hết ⅔ hốc mắt, khuôn mặt trắng bệch, môi đỏ như máu, hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục. 

Ác quỷ nghiêng đầu.

“Cô thích thế nào?”

Tôi thích kiểu giống Vệ Thận. 

Vương Tịnh Hiền đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Cô đẩy đứa trẻ trước mặt ra, vẻ mặt vô cảm nói. 

“Dù sao thì tao cũng không thích mày.” 

Anh chớp mắt, giống như không hiểu lời cô nói. 

“Dù mày có biến thành dáng vẻ gì, thì tao cũng không thích.”

Cô cứ vậy nói ra.

Tên ác quỷ cứng người.

Vẻ mặt vẫn còn nở nụ cười ngớ ngẩn, nhìn có hơi buồn cười. 

Tiếp theo, anh trừng lớn mắt, giống như muốn xé rách tới nơi, tròng mắt bên trong hốc mắt toàn bộ biến đen. 

“Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao……?”

Khí đen sôi trào, tản ra rồi tụ lại thành quả cầu, sau đó đánh xuống đất phát nổ ‘bùm bùm’.

Anh ôm đầu, lăn lộn, cuối cùng không thể duy trì được dáng vẻ nữa, cơ thể nửa tan trong không khí nửa dính vào mặt đất,vặn vẹo nhìn rất dữ tợn. 

Lực mạnh tới mức gạch đá dưới đất bể đi không ít. 

“A ––”

Vương Tịnh Hiền bị mảnh đá văng trúng, mặt có chút đau. 

Nghe thấy tiếng kêu đau, anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tỏa định cô. 

Trong lòng Vương Tịnh Hiền thầm kêu không ổn. - Editor: Quả Chanh Màu Xanh T Y T 

Chỉ thấy anh nhảy lên thật cao, rồi đem theo hắc khí chạy nhanh hướng tới chỗ cô. 

Cô sợ hãi nhắm mắt lại. 

Nhưng cơn đau không đến như trong tưởng tượng. 

Vương Tịnh Hiền từ từ mở mắt. 

Gương mặt xanh lam xuất hiện trước mắt, gần như dán vào mặt cô. 

Sương mù đen biến thành một xúc tua, run rẩy chạm vào vết thương trên má cô. 

Anh trừng mắt, trong mắt như có hơi nước tích tụ, môi mấp máy nói.

“Tại sao?”

“Không thích chính là không thích.”

Anh ngơ ngẩn nhìn cô, trong mắt đều là sương đen, anh đột nhiên cười ảm đạm.

“Thật không?”

Nói hai chữ này xong nước mắt anh chảy xuống, giọt máu đỏ rơi xuống má. 

“Tôi thích em, rất thích em.”

Vương Tịnh Hiền không đành lòng nhìn, cô nghiêng đầu sang chỗ khác. 

‘Vèo’ một tiếng, giống như gió to thổi tới, cô hoảng sợ quay đầu. 

Vẫn là phòng khách quen thuộc, chẳng qua ở chính giữa đại sảnh trống rỗng chỉ đặt một sợi dây chuyền màu xám trắng. 

“Cô không sao chứ?”

Đạo sĩ phá cửa tiến vào, giơ cây kiếm gỗ đào đảo quanh phòng khách vài vòng, cuối cùng dùng mũi kiếm nhặt dây chuyền lên, lấy miếng giấy màu vàng từ trong ba lô ra gói nó lại. 

“Con quỷ này có chấp niệm rất sâu.”

Đạo sĩ nhìn giấy vàng trong tay và nói. 

“Ý thức không rõ mà đã có năng lực kinh người như thế.” Anh ta nhíu mày: “Xem ra vụ này tôi phải giao cho sư thúc xử lý rồi.”

“Không được.”

Vương Tịnh Hiền cúi đầu, dựa lưng vào tường. 

“Tôi biết mình nên tìm ai giải quyết rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp