Si Quỷ

Chương 3


7 tháng

trướctiếp

Nhìn hai vị cảnh sát mặc đồng phục màu đen trước mặt, Vương Tịnh Hiền nhất thời ngẩn ra.

Sự việc bắt đầu vào đêm hôm trước.

Sau khi tan tầm, Vương Tịnh Hiền thay ra bộ đồng phục, vừa mới đi ra khỏi cổng công ty đã bị người ta chặn lại.

“Cô gái cô đừng đi! Cơ thể cô bị khí đen bao quanh, tựa như bị quỷ ám."

Lời dạo đầu quen thuộc của những tên lừa đảo, giống như những gì chương trình trên TV đã nói, bọn họ chẳng qua chỉ là một nhóm người am hiểu một ít về tâm lý học, giỏi nhìn mặt đoán ý.

Để đối phó với này nhóm người này, chỉ cần ba điều.

Không quan tâm, không nhìn, không nói.

Vì thế, Vương Tịnh Hiền quay đi không thèm nhìn lại, cô bước nhanh ra khỏi cổng, tay giơ lên chuẩn bị ngăn lại một chiếc taxi.

“Này này, cô gái, cô chờ một chút!”

Lời vừa dứt, cánh tay đang giơ lên của cô đã bị hai bàn tay thò ra từ phía sau ấn xuống, khuôn mặt tươi cười của một người đàn ông xuất hiện.

Vương Tịnh Hiền nhìn gương mặt này âm thầm kinh ngạc.

Khác với hình ảnh người đàn ông trung niên hay người cao tuổi trong tưởng tượng, "kẻ lừa đảo" này còn rất trẻ, anh ta có vẻ ngoài ưa nhìn, mặc áo phông rộng thùng thình, đầu tóc rối bù, bất chấp cổ áo xiêu xiêu vẹo vẹo để lộ xương quai xanh, anh ta vẫn cười ha hả híp mắt ấn cánh tay cô trở về.

“Cô gái, cô từ từ nghe tôi nói.” Cậu ta cau mày, phối hợp với bộ dáng cà lơ phất phơ đúng là chẳng ra sao: “Sợi dây chuyền trên cổ cô……”

Vương Tịnh Hiền vừa nghe cậu ta nói tới sợi dây chuyền mình thích liền tức giận, cũng mặc kệ lời anh ta nói, liền vung tay đẩy người qua một bên, ngồi lên một chiếc taxi rồi đi mất.

Bây giờ.

Hình như cô đang dính tới một vụ án giết người, và đã được tại ngoại.

Mà sợi dây chuyền ngà voi cô thích nhất, chính là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.

Đó cũng không phải dây chuyền ngà voi gì, tuy nguyên liệu đúng là làm từ xương, nhưng lại không phải là ngà voi, mà là xương người, xương ngón tay.

Sau đó, Vương Tịnh Hiền chỉ cảm thấy buồn nôn.

Đeo chiếc vòng cổ làm từ xương ngón tay của một người không quen biết, mỗi khi nhớ tới sự thật này, dạ dày cô đều quặn lên từng cơn.

Phán đoán thời gian tử vong chủ yếu là dựa vào sự tồn tại của mô mềm, mà xương ngón tay trên dây chuyền, không những không còn sót lại mô mềm mà xương cũng đã được mài nhẵn thành hình dạng khác.

Hình dáng tinh xảo độc đáo, hoa văn được điêu khắc tinh tế, một chuỗi lại một chuỗi trái tim nhỏ xếp thành một trái tim lớn, cho dù chỉ đối mặt với sợi dây chuyền màu trắng này người ta cũng có thể cảm nhận được tình ý nồng đậm trong đó.

Giống như…… Giống như đang trút hết tình cảm chân thành của mình cho người mình yêu.

Ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Triệu Bạc cũng không khỏi nổi da gà.

“Tôi đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy oán quỷ biến thái như vậy……”

Khi anh ta đang nói cổ áo xiêu xiêu vẹo vẹo lại rớt xuống, càng trở nên xộc xệch hơn.

Vương Tịnh Hiền nhìn anh ta, từ buổi sáng bị cảnh sát bắt lấy mang đến cục cảnh sát, rồi được cho biết sợi dây chuyền trên cổ là xương ngón tay người liên quan đến một vụ án giết người, mà cô lại là nghi phạm đầu tiên, đến chiều, cô được bảo lãnh ra ngoài vì không đủ chứng cứ.

Những chuyện này khiến cô phải gặp gỡ với Triệu Bạc nhiều hơn.

Mà thần côn cô thấy ngày hôm qua, chính là người con trai trẻ tuổi cà lơ phất phơ trước mặt, Triệu Bạc.

Đối phương nhìn cô với vẻ mặt tươi tỉnh, đầu lay động, đôi mắt chớp chớp.

“Tôi nói không sai chứ, cô gái, cô còn không tin sợi dây chuyền trên cổ cô có vấn đề sao.”

Đôi mắt Vương Tịnh Hiền đỏ hoe, cơm trưa cô còn chưa được ăn, đã bị người ta quăng tới quăng lui hỏi sợi dây chuyền từ đâu mà có, cô còn đeo sợi dây chuyền làm từ xương người chết trong vài ngày, còn coi nó như dây chuyền may mắn mà ngày nào cũng sờ, cảm giác buồn nôn chán ghét quấn lấy nhau làm cô phải quỳ xuống trước mặt anh ta với đôi mắt đầy nước.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Đại sư cứu tôi!”

Anh ta trợn tròn mắt, đỡ lấy tay Vương Tịnh Hiền.

“Ui ui ui, đừng quỳ đừng quỳ, gặp được tôi coi như cô may mắn!"

Anh ta lắc đầu, những sợi tóc mái lưa thưa gần như che đi đôi mắt sáng ngời có thần của anh ta.

“Vốn dĩ tôi định đi xem nơi ở cho ông chủ của cô, nhưng vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy cả người cô bị sương đen bao phủ, cũng may là oan quỷ kia hình thành chưa lâu, chỉ mới hóa hình còn hành động theo bản năng chứ không có ác ý, nếu không phải ngày hôm qua tôi nhanh trí báo cảnh sát, chờ tới khi nó có ý thức, cô đã liệm rồi.”

Từ từ, báo cảnh sát?!!!

Ngày hôm qua cô vô duyên vô cớ bị người ta bắt, tất cả là do người trước mặt gây ra.

Vương Tịnh Hiền nổi giận, cực kỳ giận, cơn tức giận này thậm chí còn lấn át cả sự sợ hãi trong lòng.

Cô nâng một chân đạp ngã thần côn trước mặt.

“Ui ui ui, cô làm gì!”

Thần côn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Tôi là đang cứu cô đấy, nếu như cô không vào cục cảnh sát, thì làm sao biết dây chuyền có vấn đề, làm sao tin tôi được?"

“Cút!” Tay Vương Tịnh Hiền run lên vì giận: “Tôi tôi tôi… Tôi thà đi tìm đạo sĩ khác, cũng sẽ không tìm anh!!!” ( truyện trên app T Y T )

“Vậy cô trả tiền tôi bảo lãnh cho tôi đi"

Thần côn nằm trên mặt đất ôm lấy chân cô.

“Hơn một ngàn đó!”

Vương Tịnh Hiền tức giận cười, vừa cười vừa lấy ví ra, lấy hết tiền trong đó ném vào mặt anh ta.

“Anh cút đi!"

Sợi dây chuyền vừa rời khỏi người, rõ ràng sự may mắn của cô không còn như trước, đầu tiên là ra khỏi cục cảnh sát đón xe, kêu xe hơn hai tiếng, mới kêu được một chiếc, vừa về tới nhà trời đã tối rồi.

Mới vừa đi đến dưới lầu, cũng không biết là ai đào một cái hố to, trời lại tối Vương Tịnh Hiền không nhìn rõ, một chân cô dẫm vào, chân trực tiếp bị bong gân, gót giày cao gót cũng bị hư.

Cô đau đớn co rúm người lại, ngồi xổm trên mặt đất xoa chân.

–– meo

Một tiếng mèo kêu the thé vang lên sau tai, tiếng kêu nhẹ nhàng mà bén nhọn như lưỡi câu, khiến da đầu cô tê dại.

Vương Tịnh Hiền bỗng nhiên quay đầu lại, một bóng đen lướt qua chân cô, cảm giác lông xù đụng vào mắt cá chân rồi tách ra, sau đó nó chui vào trong bụi cỏ phía sau cô rồi biến mất.

“Là mèo à, làm mình sợ hết hồn.”

Vương Tịnh Hiền xoa xoa trái tim đang đập loạn nhịp do hoảng sợ của mình rồi lảo đảo đứng dậy, một tay cầm gót giày bị hư, một tay đỡ tường, khập khiễng đi lên lầu.

Hôm nay hành lang yên tĩnh đến dọa người, ở lầu 3 có một hộ gia đình, họ có một đứa con gái ba tuổi rất hay ồn ào.

Sáu bảy giờ là thời gian mà đứa bé thường xuyên la hét muốn xem phim hoạt hình.

Nhưng hôm nay lại không có.

Cả tòa nhà yên tĩnh như không có người ở, trống trải đến mức ngay cả tiếng bước chân của cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cô hít một hơi, âm thanh của khí quản rung lên khi không khí tràn vào phổi vang vọng trong lồng ngực.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, duỗi tay vỗ nhẹ một cái.

‘Bang’ một tiếng.

Đèn cảm ứng trên hành lang đột nhiên sáng lên, âm thanh rộn ràng nhốn nháo giống như gió xẹt qua màng nhĩ, nhanh chóng đưa cô trở lại thế giới của mình.

“Ba! Mau đưa điều khiển cho con! Phim sắp chiếu rồi.”

 Âm thanh non nớt mang theo chút nũng nịu của bé gái vang lên bên cạnh cửa chui vào tai cô.

Vương Tịnh Hiền chớp chớp mắt, hai tay vẫn còn cứng đờ ở giữa không trung, những giọt mồ hôi đọng trên mi lăn dài, chóp mũi đọng sương khiến cô đột nhiên cảm thấy lạnh.

Cô đột nhiên bừng tỉnh, người run lên như có dòng điện xẹt qua, sau đó hai chân mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.

Vừa rồi…… là quỷ đánh tường sao?

Cô không dám dừng lại lâu, tay chân đau nhức cố gắng đi lên lầu sáu, ngón tay cầm chìa khóa cắm vào ổ run cầm cập, thử vài lần vẫn không cắm vào được.

Cuối cùng, cô vặn chìa khóa, cửa vừa mở ra một khe nhỏ, cô đã rút chìa khóa lách vào trong, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, dùng tay trái bật đèn trong phòng lên.

Mãi cho đến khi làm xong những động tác trên, Vương Tịnh Hiền mới phát hiện mình đang thở hổn hển, cô dựa đầu vào tường hít sâu mấy lần mới dần dần bình tĩnh lại.

Xem ra, ngày mai phải đi tìm một đạo sĩ rồi.

Cô quay đầu, xoay người bước xuống đại sảnh.

Sau đó, giống như là bước vào động băng, cảm giác lạnh băng bắt đầu truyền từ mũi chân một đường thẳng đến đáy lòng.

Cô mở to mắt, tròng mắt giống như là muốn rớt ra khỏi hốc mắt, tơ máu màu đỏ nháy mắt che kín tròng trắng.

Dây chuyền.

Sợi dây chuyền màu trắng đang được đặt trên mặt bàn trong phòng khách.

‘Bang’ một tiếng.

Đèn tắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp