Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 1


7 tháng

trướctiếp

Bùi Duẫn để trần thân trên nằm sấp trên giường, nhìn chằm chằm khăn trải giường in đầy cây nấm màu hồng nhạt, nặng nề thở hắt ra.

Dáng người của thiếu niên gầy nhưng rắn chắc, trên tấm lưng trắng nõn phủ kín vết bầm xanh tím, nhìn thấy mà ghê người.

Đầu óc cậu có chút loạn, còn chưa thoát ra khỏi mớ hỗn loạn khi nãy.

Vào nửa tiếng trước, Bùi Duẫn trở về từ bên ngoài, phát hiện trong nhà có khách tới.

Bọn họ đang nói chuyện, sắc mặt của Chung Lan Tâm không hề vui vẻ, khi nhìn thấy cậu mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi.

Sau khi được mẹ Bùi - Chung Lan Tâm giới thiệu, người đàn ông trung niên có sắc mặt âm trầm này là người ba đã vắng mặt trong cuộc sống của cậu suốt mười bảy năm.

Bùi Duẫn gật đầu, xách cây chổi ở cạnh cửa lên: “Cút ra ngoài.”

Đối với chuyện của ba mẹ mình, cậu biết không nhiều lắm, chỉ biết là khi Chung Lan Tâm mang thai, Bùi Kiến Phong đã cưới một người phụ nữ khác.

Cũng may lòng dạ Chung Lan Tâm lớn, buồn bực không vui không được bao lâu, sau đó đã thay đổi chỗ ở, vui vẻ chờ đợi cậu được sinh ra.

Mí mắt Bùi Kiến Phong nhảy dựng lên, tức giận nói: “Con nói chuyện kiểu gì vậy hả? Ba là ba của con.”

Bùi Duẫn kéo Chung Lan Tâm ra, chưa nói được hai câu đã lấy cây chổi đánh tới, châm chọc nói: “Nực cười, từ nhỏ tôi đã không có ba dạy dỗ. Nơi này không chào đón ông, ông đi nhanh đi.”

Bùi Kiến Phong một phát bắt lấy cán chổi, bị chọc giận đến mức suýt tăng huyết áp.

Tiếp theo chính là một trận chiến hỗn loạn.

Chung Lan Tâm vẫn luôn ra sức ngăn cản, nhưng đều bị Bùi Duẫn đẩy ra ngoài.

“Ôi trời.” Chung Lan Tâm không thể nhúng tay vào, bà dậm chân: “A Duẫn con dừng tay lại đi!”

Bùi Duẫn lạnh mặt, đang muốn nói “Chẳng lẽ mẹ còn đau lòng cho ông ta”, liền nghe Chung Lan Tâm bất lực nói: “Haizz, ông ta từng đánh quyền, con đánh không lại ông ta đâu!”

Bùi Duẫn: “…”

Có thể là do không có chút tình thân gì, tuy rằng Bùi Kiến Phong đã nể tay, nhưng cũng không đau lòng chút nào, ấn Bùi Duẫn xuống đánh một trận.

Bùi Duẫn cũng không để ông ta lành lặn, khi Bùi Kiến Phong rời đi bước chân còn khập khiễng.

“Cạch ——”

Chung Lan Tâm đẩy cửa tiến vào, cầm thuốc trị thương mới vừa mua đi tới, ngồi xuống mép giường của Bùi Duẫn.

Giường đơn bằng gỗ lập tức phát ra thanh âm “Kẽo kẹt” yếu ớt.

Bùi Duẫn: “Mẹ ăn ít chút, lại béo nữa rồi.”

“Nói bậy, mẹ vĩnh viễn sẽ không béo.” Chung Lan Tâm vỗ vỗ đầu của cậu, tức giận nói: “Ngày thường bảo con ít đánh nhau lại, thuốc trị thương dùng hết nhanh như vậy, còn phải đi mua cái mới, mua về cho rồi còn nói mẹ béo.”

Bùi Duẫn lập tức sửa miệng: “Là con béo, con nên ăn ít.”

Chung Lan Tâm vui vẻ, mở cái nắp ra lấy thuốc bôi cho cậu, vừa bôi vừa đau lòng: “Da thịt của con trai mẹ non mịn như vậy mà ông ta cũng ra tay được, còn con nữa, đã bảo con dừng tay dừng tay mà con lại không nghe.”

Bùi Duẫn nằm sấp có chút tức ngực, cậu nâng thân mình: “Thật ra bôi mấy thứ này cũng không có tác dụng gì, qua mấy ngày nữa là tự khỏi thôi.” - Editor: Eudora TY T 

Chung Lan Tâm: “Mặc kệ con thấy hữu dụng hay vô dụng, mẹ bôi xong thì trong lòng mới thoải mái. Haizz, nằm cho ngay ngắn.”

Bùi Duẫn: “…”

Được thôi.

Khi còn nhỏ, Bùi Duẫn cũng muốn có một người ba, lúc ấy còn không hiểu chuyện, cho nên muốn mẹ đi tìm ba trở về.

Khi đó cậu không thể hiểu được sự khổ sở và bất lực trong mắt Chung Lan Tâm.

Lại lớn thêm mấy tuổi, cậu biết là ba bỏ rơi bọn họ, cho nên đã nghĩ, nếu có một ngày gặp được ông ta, nhất định phải đánh ông ta một trận, ít nhất cũng phải xả giận giúp Chung Lan Tâm.

“Lúc tên khốn kia còn nghèo từng đi đánh hắc quyền, khi đó luyện ra được, lần sau muốn đánh ông ta thì phải trang bị nhiều một chút.”

Bùi Duẫn giật mình nói: “Còn có lần sau? Ông ta còn muốn tới nữa?”

Chung Lan Tâm trầm mặc chớp mắt một cái: “Con đánh ông ta có một lần đã cảm thấy đủ rồi?”

Bùi Duẫn: “… Có đạo lý.”

Cậu đưa lưng về phía Chung Lan Tâm, không nhìn thấy nỗi lo lắng chợt lóe rồi biến mất trên mặt bà.

“Đúng rồi, ông ta tới làm gì vậy mẹ?” Bùi Duẫn đột nhiên hỏi.

Chung Lan Tâm dừng một chút: “Không làm gì cả, chỉ tới nói chuyện cũ.”

Bùi Duẫn không nghi ngờ gì, ồ một tiếng rồi không hỏi nữa.

Trên người Bùi Kiến Phong ẩn ẩn đau, cổ chân cũng trật, ông ta kéo cà vạt, phiền muộn thở hắt ra.

Ông ta ra hẻm nhỏ, ngừng lại bên một chiếc xe hơi màu đen ở ven đường, phân phó tài xế: “Đến Ngự Cảnh Biệt Uyển.”

Bùi Kiến Phong vẫn luôn thúc giục tài xế chạy nhanh lên, trong lòng ông ta sốt ruột, sợ cơ hội của mình bị đoạt trước.

Đây là cơ hội một lần cá vượt Long Môn* của ông ta, mấu chốt nằm ở trên người Bùi Duẫn, đây cũng là nguyên nhân ông ta chợt nhớ tới đứa con trai này.

(*) Cá vượt Long Môn: Nó là ẩn dụ cho sự thành công trong sự nghiệp hoặc địa vị cao.

Ba ngày trước, giới thượng lưu thành phố A lan truyền một tin tức, cậu hai nhà họ Tần bị bệnh mười ngày nay, từ từ suy yếu, rất nhiều bác sĩ nổi tiếng khám qua cũng không có cách nào chữa được, Tần phu nhân nôn nóng đi vái tứ phương, dùng số tiền lớn mời một vị đại sư tới, nhờ ông ấy tìm biện pháp.

Kết quả thật đúng là đưa ra một giải pháp vô cùng vớ vẩn —— xung hỉ.

Nói ngắn gọn, tìm một người có sinh thần bát tự phù hợp, mau chóng kết hôn, nam nữ đều được.

Nam nữ đều được cũng thật đủ lẳng lơ. Có người âm thầm phỉ nhổ.

Luật hôn nhân đồng tính mới vừa thông qua không lâu, không có bao nhiêu người đi đăng ký kết hôn, tình yêu khác phái vẫn là chủ yếu.

Nhà họ Tần cũng không có cách nào, không xác định được người có duyên trong miệng đại sư là nam hay nữ, chỉ có thể căng da đầu đi tìm.

Nhà họ Tần không để lộ ra, tin tức chỉ có một bộ phận nhỏ người biết được.

Bọn họ cũng không để lộ ra, kiềm chế tâm trạng kích động, suốt đêm đem bát tự con gái chưa có hôn ước nhà mình đưa qua.

Bùi Kiến Phong chỉ có chút sự nghiệp, tiến vào cái vòng này còn xa xa với không tới, nhưng lại vừa khéo, ông ta đi theo một đối tác làm ăn, ở trong một tiệc rượu thăm dò được tin tức này.

Khi đó ông ta lập tức có dự cảm, cơ hội của bản thân tới rồi.

Đầu tiên, Bùi Kiến Phong đưa sinh thần bát tự của con gái qua, sau khi thất bại, ông ta còn chưa kịp cảm thấy mất mát thì đột nhiên nhớ tới mình còn có một đứa con khác.

Trùng hợp hơn là, đột nhiên đại sư nói muốn người sinh vào tháng 5.

Mười bảy năm trước, lúc Bùi Kiến Phong rời đi là vào mùa hè, lúc ấy Chung Lan Tâm vừa vặn mang thai, ông ta tính toán ngày, thời gian rất gần.

Lấy sự hiểu biết của ông ta về Chung Lan Tâm, đứa bé nhất định sẽ được sinh ra.

Bùi Kiến Phong mất hai ngày để tìm thấy người, đi tới chỗ Chung Lan Tâm nói rõ ý đồ đến.

Chung Lan Tâm tức giận nói: “Ông là cái thá gì mà dám chạy tới quyết định hôn nhân của con trai tôi?”

Bùi Kiến Phong lạnh lùng nói: “Đây cũng là con trai tôi, tôi chỉ tới để thông báo cho bà một tiếng. Hơn nữa nếu có thể được nhà họ Tần lựa chọn thì còn không phải bay lên cành cao làm phượng hoàng hay sao, hai người cũng không cần phải ở cái căn nhà rác rưởi như thế này.”

Chung Lan Tâm cắn chặt răng, đè nén ý muốn đánh ông ta một trận tơi bời, run giọng nói: “Ông cũng không nghĩ tới, nếu A Duẫn thật sự đi tới chỗ đó, nhưng sức khỏe của cậu hai kia không khôi phục thì ông nói xem nó phải làm sao bây giờ?”

Bùi Kiến Phong: “Vậy cũng là do nó vô dụng, hầu hạ người ta không tốt.”

Chung Lan Tâm đập bàn đứng lên: “Bùi Kiến Phong! Ông có biết xấu hổ hay không? Tôi không đồng ý cho nó đi, chẳng lẽ các người còn có thể ép mua ép bán nữa sao?”

Bùi Kiến Phong cười lạnh: “Cầu phú quý trong nguy hiểm, bà nhìn hoàn cảnh sống của hai mẹ con bà xem, nghĩ tới những thứ nhà họ Tần có thể cho nó, bà cảm thấy nó sẽ không động tâm được sao?”

Chung Lan Tâm cứng lại, run sợ.

Sau đó, chính là Bùi Duẫn đã trở lại, trình diễn một trận hỗn chiến vừa rồi.

Nghĩ đến Bùi Duẫn, Bùi Kiến Phong liền cảm thấy khó giải quyết.

Ác ý của Bùi Duẫn đối với ông ta còn lớn hơn so với tưởng tượng.

Nhưng mà, nếu Bùi Duẫn thật sự có số mệnh kia, sau này sẽ phải cảm ơn ông ta.

Trong quá trình điều tra, sinh thần bát tự của cậu cũng đã lấy được tới tay Bùi Kiến Phong.

Ông ta đi tới nhà họ Tần, được mời đến phòng khách uống trà, lần này trong phòng khách chỉ có một mình ông ta.

Còn có thể vào cửa, chứng minh còn chưa tìm được người phù hợp.

Bùi Kiến Phong lo lắng chờ kết quả, trong lúc vô ý ngước mắt lên, liền thấy một thiếu niên đi từ lầu hai xuống.

Dáng người thiếu niên thẳng tắp, mặc quần áo thể thao màu đen đơn giản càng làm nổi bật màu da trắng bệch, ngũ quan dường như được tỉ mỉ tạo thành, giữa hai hàng lông mày thanh tuấn như bao trùm một lớp sương tuyết sáng sớm.

Dường như anh không nhìn thấy phòng khách có người, hờ hững đi ra cửa.

Bùi Kiến Phong bị làm lơ cũng không hề có bất kỳ sự bất mãn nào.

Bởi vì ông ta nhận ra người thiếu niên này.

—— Là vị kia trong truyền thuyết, bệnh tật ốm yếu không sống được bao lâu, cậu hai nhà họ Tần, Tần Trú.

Ánh mắt Bùi Kiến Phong nhìn anh như đang nhìn một tòa núi vàng, chỉ là trong lòng mơ hồ có cảm giác kỳ quái, không phải nói bệnh nguy kịch sắp chết sao? Sao vẫn còn có thể đi lại?

Như vậy cũng tốt.

Tần Trú chỉ cần sống tốt, sau này ông ta càng có nhiều chỗ tốt.

Một tiếng sau, Bùi Kiến Phong được quản gia thông báo kết quả, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất.

“Xin lỗi, bát tự con trai ngài không hợp, mời Bùi tiên sinh trở về.”

Nghỉ hè đã sắp kết thúc.

Căn phòng nhỏ hẹp phảng phất như một cái lồng hấp, ánh mặt trời nhiệt liệt chiếu xuống bàn học, bóng cây lưu lại loang lổ ấn ký.

Bùi Duẫn ghé vào trên gối đầu, quạt điện chuyển động cánh ong ong, phối hợp với tiếng ve đinh tai nhức óc ngoài phòng, làm cho người ta mơ màng buồn ngủ.

Khi ý thức của cậu sắp chìm vào bóng tối, điện thoại đặt trên bàn học lại rung lên.

Bàn học đặt ở mép giường, Bùi Duẫn nhắm hai mắt, duỗi tay sờ soạng tìm thấy điện thoại, mở một con mắt nhìn lướt qua, là Khỉ Mập hỏi cậu muốn cùng đi tiệm net hay không.

Khỉ Mập là bạn cùng bàn của cậu, họ Bàng, người gầy giống như khỉ.

Bùi Duẫn lười đánh chữ, lười biếng gửi một đoạn giọng nói qua: “Nóng quá, không có tâm trạng đi ra ngoài.”

Khỉ Mập bám riết không tha: “Anh trai à, năm thiếu một, chỉ thiếu cậu. Ra ngoài chỉ mười phút, vui sướng một buổi trưa mà anh.”

Bùi Duẫn: “Chán rồi.”

Thời tiết quá nóng, bởi vì đủ loại nguyên nhân, trong phòng Bùi Duẫn không có cách nào lắp điều hòa, chỉ có thể chịu đựng.

Tứ chi của cậu giống như bị dính ở trên giường, xương cốt mềm nhũn, làm gì cũng không có hứng thú.

Mười phút sau, cậu lại bị Khỉ Mập đánh thức một lần nữa.

Mí mắt Bùi Duẫn kéo ra, vốn định không để ý tới, nhưng chỉ cần có người gửi tin nhắn cho cậu, cậu không xem thì sẽ thấy cả người khó chịu.

Cậu nhận mệnh cầm lấy điện thoại.

Lúc này Khỉ Mập gửi tin nhắn thoại tới, vô cùng thần bí nói: “Anh Bùi, tớ phát hiện một chỗ rất hay, không chơi game, tìm niềm vui mới, ai tới đó cũng đều khen tốt, còn không cần tốn tiền, có điều hòa, có đi hay không?”

Bùi Duẫn bị ba chữ “Có điều hòa” đánh trúng: “Đi, chờ tớ.”

Khỉ Mập: “Được rồi, tớ gửi địa chỉ cho cậu, chúng ta gặp nhau ở ngã ba.”

Chờ đến khi Bùi Duẫn đứng ở điểm hẹn, sau một lúc lâu trầm mặc, khó có thể tin nói: “Cậu xác định tìm tớ tới chỗ này?”

Khỉ Mập đắc ý nói: “Không nghĩ tới đúng không?”

Trước mắt là “Nhà sách Hoa Tân” thật lớn dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh sáng.

Bùi Duẫn hoàn toàn không nghĩ tới, hai học tra thuần chủng còn có một ngày kết bạn tới dạo nhà sách.

Khắp người cậu như muốn mắng “Đệch mợ nó”, chịu đựng ý muốn quay đầu bỏ đi, đi theo Khỉ Mập lên lầu 3.

Khỉ Mập vừa dẫn đường vừa nói: “Hiện tại nhà sách cũng rất hiểu lòng người, còn thiết kế một khu nghỉ ngơi, nhưng mà chỗ đó có thể không còn chỗ ngồi.”

Bọn họ dừng bước ở khu tiểu thuyết.

Khu tiểu thuyết là nơi nhiều người nhất, tuổi nào cũng có, ngồi đầy đất. Hình như Khỉ Mập không tìm thấy truyện, bỏ lại Bùi Duẫn đi tìm.

Khi còn nhỏ, Bùi Duẫn từng xem qua Kim Dung và Cổ Long, tiểu thuyết trên mạng thì nghe người trong lớp thảo luận đến khí thế ngất trời, nhưng không có điều kiện xem, cho nên vẫn luôn không nhắc tới.

Cậu nhớ tới lúc bạn cùng lớp thảo luận tình tiết trong sách rất là kích động, cho nên cũng nổi hứng tò mò, từ giá sách bán chạy tùy tiện lấy một quyển.

Bìa sách hoa hòe lòe loẹt, mặt trên có bốn chữ —— Thần Cấp Ở Rể .

Bùi Duẫn: “…”

Cái quỷ gì vậy.

Bùi Duẫn tìm chỗ trống gần đó ngồi xuống, mở truyện ra.

“Này, anh Bùi, cậu xem cuốn này đi, cuốn này tớ xem rồi.” Không biết Khỉ Mập trở lại từ lúc nào, trực tiếp nói nội dung truyện cho cậu: “Truyện này kể về việc nam chính bởi vì xung hỉ nên ở rể nhà nữ chính, trong lúc đó có được bàn tay vàng, một đường phất lên, bắt lấy trái tim của bạch phú mỹ, trở thành nhà giàu số một thế giới. Chẳng qua bây giờ còn đang tiếp tục ra phần mới, có thể sẽ viết đến khi chinh phục vũ trụ.”

Bùi Duẫn: “… Rất mạnh.”

Thời đại này, xung hỉ em gái cậu đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp