Báo Thủ Giới E-sport Xuyên Thành Tiện Thụ Đối Đầu Tra Công

Chương 33


7 tháng

trướctiếp

Thân hình Sở Uý cao lớn, bước chân sải dài, chẳng mấy chốc đã bước tới nơi đám người đang đứng.

Ánh mắt anh trầm lặng mà sâu thẳm, tầm mắt khóa chặt trên người Nguyễn Vũ.

Chiếc áo khoác gió màu đen càng thể hiện rõ khí chất cô độc ngạo mạn của anh.

Nguyễn Vũ nhìn anh, lễ phép gật đầu: “Chào buổi tối, anh Sở.”

Đôi mắt Sở Uý lóe lên một tia sáng nhạt, tăng thêm chút tình cảm thuộc về con người: “Tôi tới đây hơi đường đột, không làm phiền mọi người chứ?”

Lời vừa nói là hỏi tất cả mọi người, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Sở Uý chưa bao giờ đặt trên người họ.

“Không phiền, không phiền, có gì đâu mà phiền chứ, chúng tôi sắp được đổi phòng rồi, ông chủ mời bên này.” Bành Lực nịnh nọt nói.

Vẻ mặt của Tiêu Tiền và Tiểu Béo vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ, tuy người trước mặt đeo khẩu trang nhưng dáng người và ánh mắt đều quá giống người kia.

Nguyễn Vũ đứng dậy, định đỡ Lôi Đông Hàm đang say bất tỉnh nhân sự trước mặt.

“Lưu Nghị.” Sở Uý vừa mở miệng, Lưu Nghị hiểu ý ngay lập tức.

Anh ta tiến tới nâng Lôi Đông Hàm dậy, đi về hướng phòng VIP.

Cứ như vậy mọi người được đổi phòng.

Sau khi Lưu Nghị đặt Lôi Đông Hàm xuống sô pha thì đi ra ngoài bên ngoài canh cửa, phòng ngừa những người không liên quan đi vào phòng.

Bành Lực cố tình sắp xếp chỗ ngồi tốt nhất trong phòng VIP cho Sở Uý.

Sở Uý tháo khẩu trang xuống, nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, mọi người cứ tuỳ ý ngồi là được, đừng khách sáo làm gì.”

Uông Tuyền đẩy Tiêu Tiền và Tiểu Béo: “Hai người ngây ra đó làm gì thế, đây là ông chủ của câu lạc bộ THE ONE chúng ta đấy, chào hỏi đi chứ.”

Cuối cùng Tiêu Tiền và Tiểu Béo cũng hoàn hồn: “Chào ông chủ, chào ông chủ.”

Hai người vừa chào hỏi, vừa đánh giá Sở Uý, vậy mà thật sự là W, lúc nãy họ vừa hoảng hốt lại kích động, có rất nhiều vấn đề chưa kịp suy nghĩ kỹ càng.

Nguyễn Vũ vừa tìm được chỗ ngồi, Tiểu Béo vốn định sang ngồi cùng cậu lại bị Sở Uý giành trước một bước, anh vờ như lơ đãng ngồi xuống cạnh cậu.

Sở Uý không ngồi ở vị trí Bành Lực cố ý sắp xếp cho anh nên cuối cùng anh ta phải tự mình ngồi vào đó.

Chỉ là không khí có hơi mất tự nhiên so với lúc trước, Uông Tuyền nói với mọi người nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần phải ngại.

Lúc ấy mọi người mới bắt đầu thoải mái hơn, mấy người còn chơi uống rượu, Bành Lực và Uông Tuyền thân với nhau từ nhỏ, tình cờ lại ngồi đối diện nhau, hai người nhanh chóng lừa Tiêu Tiền và Tiểu Béo tham gia vào trò chơi, ai thua tự phạt uống rượu.

Lôi Đông Hàm mơ màng mở mắt ra, trong cơn men nói: “Nguyễn Vũ, tôi muốn cùng… cậu quyết đấu.”

Lôi Đông Hàm đang nằm trên sô pha cách cậu không xa, cho nên khi anh ta vừa gọi tên mình, Nguyễn Vũ lập tức nghe thấy.

Nguyễn Vũ cạn lời nhìn sang, anh ta căn bản vẫn chưa tỉnh rượu.

Đã say bất tỉnh nhân sự mà Lôi Đông Hàm vẫn còn nhớ rõ chuyện quyết đấu với Nguyễn Vũ, cơ mà sau khi nói xong câu ấy, anh ta lại tiếp tục thiếp đi.

Ánh mắt Sở Uý tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu hỏi: “Anh ta muốn quyết đấu cái gì với cậu cơ?”

Nguyễn Vũ dùng rau xà lách cuốn một miếng thịt ba chỉ, tập trung cao độ vào việc ăn uống, cậu nghe vậy cũng chỉ trả lời qua loa: “Anh ta muốn đánh tiên phong với tôi.”

Dường như hôm nay Nguyễn Vũ rất có hứng thú ăn uống, cậu híp mắt hưởng thụ đồ ăn ngon, ăn đến nỗi môi bóng loáng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Lực chú ý của Sở Uý bị đôi môi của cậu hấp dẫn, hoàn toàn quên mất vấn đề vừa hỏi.

Từ trước tới giờ anh không quen ăn đồ ăn dầu mỡ, bỗng nhiên giờ phút này Sở Uý lại muốn nếm thử một miếng.

“Ăn ngon không?” Ánh mắt Sở Uý đen nhánh nhìn lướt qua đôi môi của cậu.

Nguyễn Vũ nhìn anh, nói: “Cái này thật sự rất ngon, anh có muốn nếm thử không?”

Giây sau, Nguyễn Vũ cuốn thịt vào trong rau xà lách đưa tới trước mặt Sở Uý, ngụ ý rõ ràng muốn anh nếm thử xem sao.

Sơ Uý nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa tới trước mặt mình của Nguyễn Vũ, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Nguyễn Vũ thấy anh không muốn ăn, cậu chậm rãi rụt tay về.

Đột nhiên đôi mắt hẹp dài của Sở Uý loé lên tia sáng sắc lạnh, anh bắt lấy cổ tay Nguyễn Vũ kéo tới gần miệng rồi há miệng cắn đồ ăn trong tay cậu.

Bờ môi mềm của Sở Uý chạm vào ngón tay Nguyễn Vũ khiến đầu ngón tay cậu hơi ngứa ngáy.

Nguyễn Vũ giật mình, suýt nữa đánh rơi đồ ăn trong tay.

Cậu nhíu mày rút tay lại, rõ ràng là muốn đưa cho Sở Uý ăn, sao anh lại trực tiếp ăn trên tay mình vây?

Sở Uý nhai thức ăn, liếm môi nhìn Nguyễn Vũ nói: “Đúng là ngon thật.”

Tay Nguyễn Vũ vẫn còn căng cứng, cậu có tình xem nhẹ cảm giác quái lạ này: “Anh thích là được rồi.”

“Nguyễn Vũ, chúng ta là bạn bè phải không?” Sở Uý đột ngột hỏi cậu.

“Hả? Anh nói gì cơ?” Nguyễn Vũ cứ nghĩ mình nghe lầm, nhưng thật ra sở Uý đang ngồi cạnh cậu nên không có khả năng này được.

Nguyễn Vũ nhớ lại lúc cậu quen biết Sở Uý mấy ngày trước, anh không hề tự cao tự đại giống như trong lời dồn, ngược lại còn giúp cậu rất nhiều. Mà cái đó không phải chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới thôi sao?

Nhưng mà suy cho cùng, Nguyễn Vũ vẫn rất bội phục anh, cậu đã xem qua rất nhiều video thi đấu của Sở Uý, thao tác tay rất tốt, thiên phú cực cao. Chỉ là không hiểu sao lại rời khỏi giới Esport lui về quản lý công ty. Dù như vậy, công ty trong tay anh cũng vẫn liên tục phát triển, vậy mới nói người tài giỏi dù đi tới đâu cũng sẽ toả sáng.

Sở Uý nhai xong thức ăn trong miệng, dù Nguyễn Vũ có đồng ý hay không thì cũng chẳng sao, chỉ cần anh đơn phương thừa nhận là được rồi.

“Không có gì.”

Nguyễn Vũ mở miệng nói: “Thật ra thì…”

Còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Uông Tuyền xen ngang: “Này, Nguyễn Vũ. Ông chủ ngồi kế bên mà cậu cũng không nỡ mời người ta một chén à.” ( truyện trên app T Y T )

Nguyễn Vũ nâng ly rượu lên, vui đùa nói: “Không phải đâu, tại vì ông chủ ngồi bên cạnh khiến tui hơi sợ nên mới quên mất thôi.”

“Nào, mọi người uống cùng nhau một ly thôi, vì câu lạc bộ, vì ông chủ.” Uông Tuyền giật dây mọi người nâng ly cùng nhau.

Tròng mắt đen láy của Sở Uý hơi loé lên, anh rất muốn hỏi vừa nãy Nguyễn Vũ muốn nói gì, nhưng bây giờ đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, Sở Uý không thể làm gì khác hơn là nâng ly: “Tôi tới trước, mọi người cứ tự nhiên đi.”

Khi mọi người cạn ly xong, bầu không khí trong phòng cũng thay đổi.

Sở Uý vẫn chờ Nguyễn Vũ nói tiếp nhưng cậu dường như đã quên mất, thản nhiên ăn uống.

Khi bữa tiệc kết thúc, Bành Lực đề nghị nếu đã chơi thì phải chơi cho thỏa thích, anh ta đề nghị đi tăng hai.

“Ông chủ, tiếp theo chúng ta đến quán bar, anh thấy sao?”

Sở Uý nhìn mọi người xung quanh, ai cũng nóng lòng muốn thử.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp