Báo Thủ Giới E-sport Xuyên Thành Tiện Thụ Đối Đầu Tra Công

Chương 25


7 tháng

trướctiếp

Nguyễn Vũ sợ ngây người, hình như cậu đã từng nghe qua cái tên W ở đâu rồi thì phải?

Nguyễn Vũ nhanh chóng vươn tay đáp lại, nghiêm túc giới thiệu: "Xin chào ngài Sở, tôi là Nguyễn Vũ."

Hai người bắt tay nhau, sau đó buông ra, Sở Úy giơ tay chỉ hướng: "Mời đi lối này."

Nguyễn Vũ gật đầu, hơi nhướng mày, cũng khá khách sáo, không phải Tần Bình nói người này là quản lý cấp cao à, cậu còn tưởng rằng mình sẽ bị ra oai phủ đầu chứ.

Hai người ngồi đối diện nhau trên sô pha, ở giữa có một bàn trà, trợ lý nhanh tay rót trà.

Sở Úy bưng tách trà lên uống một ngụm, mặt không biểu cảm đánh giá Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ mặc một chiếc áo khoác màu xanh, quần âu màu trắng, cả người mang lại cảm giác thiếu niên, nhưng vẻ mặt lạnh lùng và lãnh đạm, trông rất lười biếng.

Nguyễn Vũ nhận tách trà trợ lý đưa tới, nếm thử một ngụm, khẽ cau mày, eo, đắng vl!

Điều này khiến Sở Úy đang đánh giá cậu không nhịn được nhếch khóe miệng: "Đây là Bạch Hào Ngân Châm, lúc đầu uống sẽ hơi đắng, về sau mới cảm nhận được vị ngọt."

"Lưu Nghị, đổi cho ngài Nguyễn một tách trà khác."

Sau khi Sở Úy lên tiếng, trợ lý Lưu Nghị lấy Phổ Nhĩ từ trong ngăn tủ ra: "Ngài Nguyễn, trà này không đắng lắm, tôi pha cho cậu."

Nguyễn Vũ đặt tách trà xuống, nhìn người đàn ông đối diện: "Không cần phiền phức như vậy, tôi thích vị trước đắng sau ngọt này."

Ánh mắt Sở Úy khẽ động, anh cũng đặt tách trà xuống, cởi khuy áo, hơi xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay cường tráng, ngón tay thon dài vươn ra nghịch bộ dụng cụ pha trà: "Nếu đã như vậy, chúng ta đổi phương pháp pha khác, không khó lắm đâu."

Lưu Nghị sửng sốt, Sở thiếu vậy mà tự tay pha trà cho cậu thiếu niên này.

Nguyễn Vũ: "!!!" Cậu tới để uống trà sao? Mau mau nói chính sự đi chứ!

Nhưng thấy đối phương rất nghiêm túc, Nguyễn Vũ không khỏi nhíu mày nhìn chằm chằm anh, trên đời có rất ít người đẹp như vậy, không, chỉ mỗi từ "đẹp" thôi thì chưa đủ, phải gọi đây là kiệt tác mà thượng đế tỉ mỉ khắc hoạ, vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy gây ấn tượng mạnh với mọi người, song lại khiến người ta có cảm giác xa cách đáng sợ, giống như một công tử được nuông chiều. 

Nguyễn Vũ lộ ra ánh mắt trắng trợn, không cảm thấy nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự.

Khóe miệng Sở Úy khẽ nhếch: "Ngài Nguyễn so với trên màn ảnh còn đẹp hơn."

Đối phương đột ngột lên tiếng, kéo ánh mắt theo dõi của Nguyễn Vũ trở về.

Nguyễn Vũ thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang nghịch bộ dụng cụ pha trà: "Anh cũng xem tôi livestream sao?"

Sở Úy thở phào nhẹ nhõm: "Không chỉ xem, tôi còn tặng quà cho cậu."

Lúc này Nguyễn Vũ mới thật sự kinh ngạc: "Hả, thật sao, vậy anh là?"

“Tôi còn nhớ mấy ngày trước, cậu nói sẽ cho tôi phúc lợi.” Sở Úy nói đến đây, khóe miệng hơi cong lên.

Phúc lợi?

Nguyễn Vũ cố gắng nhớ lại, trong đầu chợt lóe lên linh cảm: “Anh… Là ngài Sở sao?”

Sở Úy đặt trà mới pha trước mặt Nguyễn Vũ, cao giọng nói: “Đúng, thử đi, lần này chắc không đắng.”

Nguyễn Vũ vẫn còn đang ngạc nhiên vì người tặng quà cho cậu là ngài Sở đang ở  trước mặt , cậu phải mất một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Ngài Sở, cho nên anh là xem tôi phát livestream vì thế nên mới muốn mời tôi đi thi đấu chuyện nghiệp?”

Nguyễn Vũ nhìn Sở Úy với đôi mắt trong suốt màu hổ phách nhạt, vẻ mặt nghiêm túc, cả người mang lại cảm giác thanh nhã thoát tục, nếu nói gương mặt Sở Úy mang đường nét sắc sảo, thì Nguyễn Vũ có khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan hài hòa mang đến cho người ta cảm giác ngây thơ thoải mái.

Sở Úy hơi nhướng lông mày, giọng nói dễ nghe chậm rãi vang lên: “Đúng vậy, tôi rất hâm mộ cậu, đối với cậu cũng rất coi trọng, chỉ cần cậu muốn, thành công trong tương lai của cậu không chỉ dừng ở đây.”

Nguyễn Vũ nghe xong không chút quan tâm: “Cảm ơn anh, nhưng tôi không nghĩ sẽ thi đấu chuyên nghiệp, xin lỗi.”

Sở Úy hơi sửng sốt: “Đừng vội từ chối, tôi có thể đưa một đề nghị rất tốt cho cậu.”

Tốt cỡ nào? Nguyễn Vũ bắt đầu quan tâm đến vấn đề tiền bạc, nhưng ngoài mặt vẫn không chút biến sắc.

Sở Úy dùng ngón tay vuốt ve đáy chén: “Một năm 30 triệu tệ thì thế nào?”

Nguyễn Vũ dừng một chút rồi nói: “Vấn đề không phải là tiền, tôi không thích thi đấu chuyên nghiệp cho lắm.”

“Một năm 80 triệu tệ.”

Ánh mắt Nguyễn Vũ chuyển động một chút: “Ồ… Tuy tôi thích tiền, nhưng tiền không mua được tự do của tôi.”

“Một năm 500 triệu tệ.”

Nguyễn Vũ nhìn Sở Úy với ánh mắt “khiếp sợ”: “!!!”

Cái gì, quá hấp dẫn, nhiều tiền như vậy, phải bình tĩnh!

Có người bình thường nào lại bỏ ra 500 triệu tệ để ký hợp đồng với một người mới, anh đang có âm mưu gì?

Đời trước không ai dám bỏ ra cho cậu 500 triệu tệ, coi chừng lừa đảo!!!

Chết một lần đã khôn hơn một chút, Nguyễn Vũ không còn là kẻ ngu ngốc như đời trước, cậu bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Nguyễn Vũ.

“Khụ khụ, để tôi suy nghĩ một chút, cho tôi xin vài ngày.” Nguyễn Vũ cầm tách trà trên bàn uống một ngụm, cố nén kinh ngạc. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Sở Úy cũng bình tĩnh: “Ngài Nguyễn cần bao lâu?”

“Ba ngày.”

Nguyễn Vũ đưa ra thời hạn, Sở Úy cũng không phản đối.

Hai người nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí có chút ngượng nghịu.

Nguyễn Vũ đặt tách trà xuống trước: “Trà rất ngon, tôi sẽ chú ý chuyện này, đến lúc đó tôi cho anh câu trả lời.”

Đôi mắt đẹp như tranh vẽ của Sở Úy dán chặt vào Nguyễn Vũ: “Không biết ngài Nguyễn định trả lời tôi như thế nào?”

“Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh.” Nói xong, Nguyễn Vũ mới phát hiện bọn chưa từng trao đổi phương thức liên lạc.

Nguyễn Vũ lấy điện thoại di động ra: “Thêm phương thức liên lạc?”

Nói đến đây, sắc mặt Sở Úy có chút phức tạp.

Thấy dáng vẻ bối rối của anh, Nguyễn Vũ nhìn về phía Lưu Nghị: “Tôi thêm vị đại ca này cũng được.”

Đôi mắt sâu không đáy của Sở Úy không thể diễn tả: “Không cần phiền phức, ngài Nguyễn kéo tôi ra khỏi danh sách đen là được.”

 Nguyễn Vũ: “!!!” Cậu block anh hả…

“Hả, danh sách đen? Ngài Sở nói đùa, sẽ không có chuyện tôi block anh.” Nguyễn Vũ nói dối không chớp mắt.

“Hai ngày trước tôi không cẩn thận làm mất điện thoại, rất nhiều thông báo tôi không biết, đây là điện thoại hôm nay tôi mới mua.” Nguyễn Vũ nâng điện thoại trên tay, ba phần hối hận vì mất điện thoại, ba phần lo lắng vì không nhận được thông báo và bốn phần là niềm vui khi mua được điện thoại mới, mọi chuyện được Nguyễn Vũ diễn tả một cách sinh động.

Sở Úy liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay cậu, nó giống hệt chiếc trong ảnh nhóm anh nhìn thấy được đăng trên mạng: “...”

“Thật đáng tiếc.” Sở Úy nhìn thấu mọi chuyện, cũng phối hợp nói ra những lời này.

Nguyễn Vũ đứng dậy: “Ừm, cảm ơn anh đã thông cảm, vậy tôi đi trước, đến lúc đó sẽ nhắn tin cho anh câu trả lời.”

“Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.” Sở Úy mở miệng ngay sau đó, hàng mi dày cụp xuống che dấu biểu cảm của anh.

Tay Nguyễn Vũ bấm điện thoại, bây giờ là 10:45: “Hả, vẫn sớm, còn chưa tới 11 giờ. Cảm ơn lời mời của anh, nhưng tôi vẫn nên không làm phiền anh nữa.”

“Được, lần sau gặp lại.”

Sau khi Nguyễn Vũ rời khỏi tầng 33, việc đầu tiên cậu làm là kéo Sở Úy khỏi danh sách đen.

“Hôm kia tôi đến, các người bảo đang nhiều khách. Hôm qua tôi đến, các người nói đã đóng cửa. Hôm nay tới, tại sao vẫn không được vào?”

Giọng nói rất quen thuộc, Nguyễn Vũ giương mắt đúng lúc đối diện với Lê Văn.

Nguyễn Vũ: “...”

Không thể nào… Cốt truyện quả thật rất tận tâm với công việc của mình.

“Nguyễn Vũ, sao cậu lại ở đây?” Ngữ khí Lê Văn vẫn không thay đổi.

Ngay sau đó Lê Văn bắt đầu chất vấn lễ tân: “Người này có thể vào, tại sao đến tôi thì không được?”

“Vị này là ngài Nguyễn được sếp chúng tôi mời.” Lễ tân giữ nguyên nụ cười.

“Ngài Lê xin đừng làm khó công việc của chúng tôi, xin hãy đi về.” Lễ tân làm động tác “mời”.

“Nguyễn Vũ? Sếp các người mời? Muốn chơi tôi giữa ban ngày hả?” Lê Văn chỉ vào Nguyễn Vũ chế nhạo.

Nguyễn Vũ nghe hai người đối thoại, hơi nhướng mày, Lê Văn thế mà bị cấm không cho vào, chuyện tốt này là ai làm? Pơ phẹt thật á.

Nguyễn Vũ giật giật khóe miệng, không để ý đến cậu ta, nhấc chân định đi ra ngoài.

Nhưng bị Lê Văn ngăn lại, hung hăng nói: “Đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Nguyễn Vũ nhìn động tác không buông tha của cậu ta, đứng trước cửa khách sạn người khác lôi kéo rất khó coi, bình tĩnh nói: “Được, đi xa một chút, chắc cậu không muốn ở chỗ này thảo luận đâu?”

Lê Văn liếc mắt một cái, toàn bộ nhân viên phục vụ tầng một đều đang nhìn bọn họ.

“Được.” Lê Văn khịt mũi, ánh mắt lộ ra vẻ thù địch.

“Nhìn thấy quảng trường kia không, đi đến đấy rồi nói.” Nguyễn Vũ không muốn gây ảnh hưởng xấu cho khách sạn, đi về phía quảng trường, Lê Văn theo sát phía sau.

Khi hai người đến quảng trường, Nguyễn Vũ hai tay đút vào túi, ánh mắt lạnh nhạt: “Nói đi, chuyện gì.”

Lê Văn bị khí thế của Nguyễn Vũ áp đảo, đột nhiên trở nên im lặng.

Sau một lúc, Nguyễn Vũ gần như mất kiên nhẫn.

“Nguyễn Vũ, tiền cậu cũng đã nhận, cậu đã đáp ứng yêu cầu của tôi chưa, cậu đã đồng ý rời khỏi nơi này, tại sao cậu còn không biết xấu hổ đi livestream, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu muốn nổi tiếng, sau đó ở trên mạng ra vẻ đáng thương, đừng vọng tưởng quần chúng sẽ tin lời nói từ một phía của cậu, mau chóng quay về đi, nếu không tôi sẽ khiến cậu không có quả ngon để ăn, khiến cậu mất hết tất cả, khiến cậu…”

Đột nhiên, đôi mắt lười biếng và lạnh nhạt của Nguyễn Vũ trở nên sắc bén.

Trời tối sầm, gió thổi vù vù, người đi đường chạy vội, báo hiệu trời sắp mưa.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay Lê Văn bị chặn họng, cậu ta nuốt xuống lời định nói.

Nguyễn Vũ từng bước tới gần, Lê Văn từng bước lùi về phía sau: “Nguyễn Vũ, cậu muốn làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Lê Văn cảm nhận được áp bức mạnh mẽ như vậy từ Nguyễn Vũ, đám mây đen phía sau cậu như đang giương nanh móng vuốt, không chút do dự bổ nhào về phía Lê Văn.

Lê Văn nhận ra rõ ràng Nguyễn Vũ trước mặt cậu ta cùng với Nguyễn Vũ trước kia hoàn toàn khác nhau.

“Cậu cứ việc thử.” Nguyễn Vũ gằn từng chữ một, đôi mắt lạnh lẽo mang theo giông bão ập tới nhìn Lê Văn.

Nguyễn Vũ thấy rõ sự bất an và thù hận giấu trong mắt Lê Văn.

“Nguyễn Vũ, có phải trước giờ cậu đều giả vờ ngây thơ ngu ngốc, đây mới chính là bản chất của cậu, đáng tiếc cho dù cậu có cố gắng như thế nào, cha mẹ cũng ghét cậu, bất kể là cha mẹ ruột hay cha mẹ nuôi, nhìn ánh mắt khát khao tình cảm của cậu khiến tôi cảm thấy vui vẻ, trông cậu thật đáng thương, đáng thương như một con chó.”

“Cậu không cảm thấy buồn cười sao, cậu yêu anh Thanh Viễn, nhưng anh ấy yêu tôi, tôi sẽ cướp hết những gì mà cậu có.” Lê Văn càng nói càng vui vẻ, cậu ta thích nhìn dáng vẻ Nguyễn Vũ đau khổ.

Cậu ta nhìn chằm chằm vẻ mặt Nguyễn Vũ, cố gắng tìm ra một chút biểu cảm mà cậu ta mong muốn.

Ánh mắt Nguyễn Vũ gần như không có cảm xúc: “Cậu thích rác rưởi như vậy, tôi đưa cậu cho khỏe người.”

Lê Văn hít thở không thông: “Nguyễn Vũ, cậu đừng mạnh miệng.”

“Nói xong chưa, trời sắp mưa, mẹ sắp gả chồng, chúc cậu và Tống Thanh Viễn mau chóng có một hôn lễ hạnh phúc, hai người là duyên trời tác hợp. Cơn mưa sắp đến, có nghĩa là hai người sắp tu thành chính quả rồi đó.” Nguyễn Vũ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lại nhìn lên bầu trời, mây đen dày đặc, còn đi cùng tiếng sấm, cần phải trở về nhanh thôi, cậu không thèm ở đây lãng phí thời gian nói những lời vô nghĩa với cậu ta.

Nguyễn Vũ lười biếng đội chiếc mũ trên áo khoác lên đầu để tránh mưa, cả người trông rất lười biếng, khuôn mặt lạnh lùng dưới mũ, con ngươi màu hổ phách nhạt lộ vẻ bất cần đời.

“Nguyễn Vũ, ai cho cậu đi, tôi còn chưa nói xong.” Lê Văn phẫn nộ nhìn bóng lưng Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ không quay đầu lại mà quay lưng về phía cậu ta tiếp tục đi lên phía trước, sau đó giơ ngón tay giữa lên.

“Cậu… Đừng quá đắc ý, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt.” Lê Văn nói không lựa lời.

Lê Văn liếc nhìn bầu trời, xác định chắc chắn trời sẽ mưa, nhưng cậu ta không trở về mà quay lại khách sạn Thiên Duyệt lần nữa. Vất vả lắm cậu ta mới nhận được tin tức Sở thiếu sẽ đến khách sạn Thiên Duyệt hôm nay, vì vậy cậu ta đến đây ngồi xổm đợi.

Lê Văn vừa đi vào cửa khách sạn, liền gặp Sở Úy từ trong khách sạn đi ra, cậu ta sáng mắt lên, vội vàng chạy đến: “Sở…”

Còn chưa kịp gọi xong tên, đã bị vệ sĩ của Sở Úy ngăn lại, người đàn ông to lớn đứng trước mặt Lê Văn khiến cậu ta mất hết can đảm ngay lập tức.

Sở Úy liếc nhìn Lê Văn, người này anh có ấn tượng, là một trong ba thành viên của gia đình mà anh nói không muốn tiếp đãi kia.

Đôi mắt thâm thúy của Sở Úy đầy sự kiệt ngạo, mang theo lạnh lẽo lướt qua Lê Văn.

Lê Văn trơ mắt nhìn Sở Úy rời đi, nhưng không dám nói một lời.

Gió càng lúc càng mạnh, dòng người vội vã, sắc trời càng lúc càng tối, trên đường những cửa hàng đã bật đèn, có người đang than thở, có người đang nô đùa.

Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, cũng rất nhiều người không có ô như Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ đoán chừng cơn mưa này sẽ rất to, gió thổi bay mũ, tóc bay theo gió, đèn đuốc sáng trưng.

Rõ ràng là ban ngày, đèn ven đường bởi vì cảm ứng được bóng tối mà sáng lên, giống như soi đường về nhà cho cậu thiếu niên.

Rất nhanh hạt mưa to như hạt đậu nành rơi xuống, chỉ trong chốc lát cả người Nguyễn Vũ đã ướt sũng.

“Sở thiếu, kia không phải ngài Nguyễn sao, tại sao vẫn còn ở đây, hình như cậu ấy còn không mang ô.” Trợ lý lái xe có ánh mắt sắc bén liếc nhìn thấy Nguyễn Vũ ở cuối quảng trường.

Nghe vậy, Sở Úy nhìn về hướng trợ lý chỉ, thân hình gầy gò của cậu trai trẻ kia rất nổi bật trong màn mưa.

“Lái xe qua.” Giọng nói Sở Úy trầm thấp khô khốc.

Xe còn chưa tới gần, một chiếc Porsche đã dừng trước mặt Nguyễn Vũ.

Cửa xe hạ xuống: “Em trai báo thủ, lên xe.” Là giọng của Long Tề.

Nguyễn Vũ không lề mề, lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ: “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi tình cờ đi ngang qua rồi thấy cậu đang dầm mưa, định về nhà hả? Ướt hết người rồi kìa.” Long Tề ném khăn lông cho Nguyễn Vũ.

Xe Long Tề chạy nhanh qua xe Sở Úy, Nguyễn Vũ căn bản không hề biết Sở Úy cố tình chạy đường vòng quay đây, định đưa cậu về nhà đang ở gần trong gang tấc.

“Sở thiếu, ngài xem, chúng ta…?” Trợ lý lúng túng nói.

“Đi theo.”

Nguyễn Vũ dùng khăn lông lau nước, nhưng quần áo trên người lau không khô được, chỉ có thể nhanh nhanh về nhà tắm rửa một cái.

“Em trai báo thủ, nói chuyện thế nào rồi?” Long Tề hỏi câu mà anh ta muốn biết nhất.

“Còn chưa giải quyết xong, tui cần suy nghĩ một chút.” Nguyễn Vũ dùng khăn lông xoa tóc, tóc cũng bị nước mưa làm ướt.

“Được rồi, vậy thì nghĩ kỹ đi nha, thi đấu chuyên nghiệp rất tốt. Trời mưa đột ngột quá, cậu về nhà tốt nhất nên tắm rửa rồi mới làm gì thì làm không kẻo cảm lạnh á.” Long Tề vừa nói vừa nhìn Nguyễn Vũ.

“Hơn nữa em trai báo thủ, cậu có thiên phú và kỹ thuật cao như vậy, không chừng thành tích cũng vượt qua được W đâu.”

“W.” Nguyễn Vũ nhướng mày, cái danh hiệu này gần đây nghe được hơi nhiều rồi đấy.

“Đúng vậy, nếu không phải Sở Úy đột nhiên rời khỏi ngành này, giới E-sport tuyệt đối không như bây giờ, một năm không có gì khởi sắc, trên thế giới này dường như không ai có thể so sánh với anh ấy. Nhưng mà, em trai báo thủ, tôi coi trọng cậu.” 

Nguyễn Vũ trầm mặc không nói, cho nên người cậu vừa thấy là ngài Sở, là W, còn là người chức cao, rốt cuộc anh có quan hệ gì với tập đoàn Sở thị?

Nguyễn Vũ mở trình duyệt di động nhập tên W, hàng chục hàng trăm hộp tìm kiếm hiện ra chỉ vì cái tên này.

[Truyền thuyết về W khó lặp lại.]

[Trạng thái sau khi rời khỏi ngành của W hiện tại.]

[W dẫn dắt Trung Quốc giành chức vô địch thế giới.]

[Ai biết vì sao W lui khỏi giới?]

[Giới E-sport khó tìm được một người như W.]

[Tên thật của W là gì? Tại sao anh không tiết lộ tên thật?]

[Gia thế W không bình thường, rốt cuộc là ai đang chống lưng?]

Nguyễn Vũ tùy ý bấm chọn một cái, người đàn ông trên màn hình trông trẻ hơn người đàn ông mà cậu vừa gặp, đôi mắt của W đang cầm chiếc cup đầy kiêu ngạo, trên người anh toát ra khí chất của một vị vua.

Nguyễn Úy thoát ra và ghi tên “Sở Úy” vào ô tìm kiếm.

Xuất hiện trên Bách khoa toàn thư Baidu, nhưng không có ảnh chụp, câu đầu tiên hiển thị là: Sở Úy, sinh ra ở thành phố S ngày X tháng X năm XXXX, người thừa kế tập đoàn Sở thị.

Nguyễn Vũ nhướng mày, cảm giác như từng tầng sương mù được gỡ bỏ.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, Nguyễn Vũ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cả hai đều không phát hiện chiếc Rolls-Royce phía sau vẫn luôn theo sát bọn họ.

Đôi mắt đen của Sở Úy nheo lại, anh biết rõ người lái xe đón Nguyễn Vũ là Long Tề, trong mấy ngày tìm hiểu tin tức về Nguyễn Vũ, chiếc Porsche này xuất hiện với tần số rất cao.

Rõ ràng hai người bọn họ thời gian quan biết không lâu, sao lại trở thành bạn bè, nhìn qua còn khá thân thiết vậy nhỉ?

Điều này khiến Sở Úy người trước đây chưa từng kết bạn lâm vào trầm tư.

Mãi khi đến nơi Nguyễn Vũ ở, Long Tề dừng xe, Nguyễn Vũ cởi dây an toàn: “Giữa trưa rồi, nếu anh không chê vào nhà cùng tui chén một bữa?”

“Được, vậy tôi đây không khách khí.” Long Tề lái xe vào khu chung cư.

Lưu Nghị vẫn luôn đi theo sau hỏi ý kiến Sở Úy: “Sở thiếu, bọn họ tới nơi rồi, chúng ta quay lại hay vẫn chờ?”

Sở Úy nhìn tên khu chung cư, hóa ra cậu sống ở đây.

Người đã trở về an toàn, Sở Úy mở miệng nói: “Quay về đi.”

Ngón tay thon dài của Sở Úy bấm vào nền tảng Cao Thố trên máy tính, ngay lập tức rất nhiều video hiện ra.

Sở Úy bấm vào một video “Long Tề bị báo thù lừa điên cuồng nạp mấy trăm nghìn”.

Ở phía bên kia.

Long Tề lần đầu tiên vào phòng thuê của Nguyễn Vũ, vô cùng tò mò.

“Cũng không tệ lắm, em trai báo thủ.” Long Tề vừa đi vào đã cảm thán một câu, bên trong rộng rãi sạch sẽ, chỉ là không có chút hơi thở sinh hoạt hàng ngày.

“Tôi đi tắm trước, anh muốn làm gì thì làm.” Nguyễn Vũ nói một câu.

“Được, tôi đi tham quan một vòng.”

Mười phút sau, Nguyễn Vũ tắm rửa xong đi ra.

“Em trai báo thủ, nhà cậu không tệ, nhưng bài trí quá đơn giản, nói không có ai ở tôi cũng tin, cảm giác như cậu có thể bỏ của chạy lấy người bất cứ lúc nào ấy.” Long Tề nhìn không sót thứ gì trong phòng khách, đồ đạc đơn giản, vật dụng cá nhân ít đến đáng thương.

“Tôi sống một mình, đồ dùng không nhiều lắm, hơn nữa càng không thích đồ đạc bừa bộn.” Nguyễn Vũ mở tủ lạnh ra, bên trong vẫn còn ít rau củ lần trước mua.

“Em trai báo thủ, cậu còn biết nấu ăn?” Long Tề lập tức bị hấp dẫn.

“Vẫn ổn, miễn cưỡng có thể ăn.” Nguyễn Vũ lấy đồ ăn ra.

Rất nhanh Long Tề đã hiểu miễn cưỡng và có thể ăn mà Nguyễn Vũ nói là sự thật, ý trên mặt chữ, miễn cưỡng ăn được.

Tổng cộng có ba món, một món cà chua xào trứng mặn chết người, một món thịt nhạt nhẽo vô vị, một món cà tím hầm bị khét.

“Cảm ơn cậu đã tự mình xuống bếp, nhưng tôi có thể gọi đồ ăn ngoài không?” Long Tề rưng rưng nước mắt nuốt xuống miếng trứng xào cà chua mặn chát.

“Gọi giúp tôi một phần.” Nguyễn Vũ đặt bát đũa xuống, cậu cũng muốn nôn.

“Nói thật, tui ngày thường ăn mì gói khá nhiều, lúc nào bất đắc dĩ lắm mới vào bếp.” Nguyễn Vũ xoa xoa mũi.

“Có vẻ như tôi bất ngờ đến làm cậu không kịp chuẩn bị.” Long Tề nhanh tay lấy điện thoại ra đặt cơm.

“Ừm, đúng thế. Tui mời anh ăn cơm, chính là mời xã giao, ai biết được anh thật sự muốn ăn chớ.”

“Vãi, em trai báo thủ, không hổ là cậu, hai anh em ta, ăn trực cậu bữa cơm cũng không được, hu hu hu, tôi đau lòng quớ đi mờ.” Long Tề vươn tay đánh Nguyễn Vũ một cái, nhưng lại cười rất vui vẻ, anh ta có thể cảm giác được Nguyễn Vũ đối với anh ta không còn khách sáo.

Long Tề trước nay đều có rất nhiều bạn bè, nhưng hầu hết đều là bạn nhậu, kẻ nào cũng gian trá, trong thế giới của người trưởng thành, trong mắt ai cũng tràn đầy tham vọng.

Nhưng từ khi gặp được Nguyễn Vũ, anh ta không tự giác muốn lại gần, cả người Nguyễn Vũ toát ra một loại mị lực mà chính cậu cũng không biết, hơn nữa anh ta cảm nhận được sự thuần túy của Nguyễn Vũ.

Thuần túy yêu tiền!!!

Mặc dù như vậy, trong mắt Nguyễn Vũ không có dã tâm, càng không giống những người khác sẽ hại anh ta, mỗi lần ở chung với cậu đều rất thoải mái.

Long Tề không thể không thừa nhận, mỗi lần anh ta tiêu tiền trong livestream của Nguyễn Vũ đều là cam tâm tình nguyện.

Haizzz, rất không có tiền đồ, giống như bị mê hoặc vậy, mọi chuyện sao lại phát triển thành thế này?

Chẳng mấy chốc, đồ ăn cũng đến, hai người cuối cùng cũng được nếm hương vị của thức ăn bình thường.

“Anh Long, chia cho tôi một cái đùi gà với.” Nguyễn Vũ trong lúc ăn vẫn để ý món đùi gà của Long Tề.

“Còn có con mực kia.”

“Con cá này nhìn cũng khá ngon.”

“Đây, đây, cho cậu hết, chắc trước kia tôi mắc nợ cậu.” Long Tề đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt Nguyễn Vũ, nhưng khi nhìn cậu ăn ngon lành, anh ta dần lộ ra nụ cười giống như một người cha già đang nhìn đứa con iu quý của mình ăn cơm.

Nguyễn Vũ híp mắt nhìn anh ta: “Sao nụ cười của anh tục tĩu thế.”

“Mẹ kiếp, cậu nói lại lần nữa thử xem?” Long Tề trừng mắt.

“Ha ha, nói đùa, nụ cười của anh rực rỡ giống như ánh mặt trời.” Nguyễn Vũ ăn một miếng cơm.

Long Tề: “...”

“Anh Long, tôi hỏi anh một câu, nếu có người muốn cho anh 500 triệu, anh cảm thấy…” Nguyễn Vũ vừa ngẩng đầu liền hỏi một câu như vậy.

Long Tề suýt chút nữa phun cơm trong miệng ra: “500 triệu? Cậu đang mơ giữa ban ngày hả? Em trai báo thủ, cậu nên nghĩ về cái gì đó thực tế hơn đi.”

“Anh cũng cảm thấy không có khả năng đúng không?” Nguyễn Vũ trầm ngâm suy nghĩ.

“Chẳng lẽ có người thích cậu, muốn cho cậu 500 triệu tệ, sau đó bao nuôi cậu?” Đầu óc Long Tề đột nhiên khởi động, anh ta nhìn kỹ tướng mạo Nguyễn Vũ, rất có khả năng, người kia nhất định là một đại gia trăm tỷ mới đưa ra được cái giá này.

Nguyễn Vũ: “...” Biết trước đã không thảo luận với Long Tề.

“Nói thật, có thể tùy ý lấy ra 500 triệu tệ nhất định không chỉ là nhà giàu bình thường, cái này có thể ước lượng, tôi cũng được xem là con nhà giàu, nhưng muốn lấy ra 500 triệu tệ, tôi phải nhịn ăn nhịn uống mười mấy năm.” Nhận thức của Long Tề đối với bản thân rất rõ ràng.

“Sao đột nhiên lại hỏi cái này, hôm nay cậu gặp quản lý cao cấp nhà họ Sở, chẳng lẽ bọn họ đưa cậu 500 triệu để thi đấu chuyên nghiệp.” Long Tề nghi ngờ hỏi, anh ta không tin, có tiền cũng không thể làm như này.

Nguyễn Vũ giương mắt chăm chú nhìn anh ta, không phủ nhận, cho anh ta ánh mắt khẳng định.

“Đệch, nếu là nhà họ Sở thì hoàn toàn xứng đáng, 500 triệu tệ đủ dùng cả đời, cậu vừa mới thể hiện tài năng đã ra giá nhiều như thế, xem ra bọn họ rất coi trọng cậu.” Long Tề phân tích.

Nguyễn Vũ nhìn dáng vẻ phấn khích của Long Tề, không đành lòng nói cho anh ta biết không phải 500 triệu tệ cả đời mà là 500 triệu tệ một năm, nếu không cậu sợ Long Tề sẽ phát điên mất.

“Làm ơn, 500 triệu tệ, cậu còn suy xét cái gì?” Long Tề thật sự không hiểu.

Nguyễn Vũ ăn xong miếng cơm cuối cùng, cầm lấy ly nước khoáng bên cạnh: “Ực, ực.”

Uống nước xong, cậu thu dọn hộp cơm: “Cho nhiều cũng phiền não, không có việc gì, để tôi nghĩ lại.”

Long Tề sợ Nguyễn Vũ vụt mất cơ hội trong tay: “Đừng nghĩ, kia chính là 500 triệu tệ, hơn nữa nhà họ Sở hoàn toàn lo được, cậu cũng không sợ bị lừa, tổ tiên bọn họ nhiều đời làm quan, truyền tới được đời này khó có thể tưởng tượng câu chuyện bên trong thâm sâu cỡ nào.”

Nghe những lời này, Nguyễn Vũ thật sự không nghĩ tới, gia tộc và nhân vật trâu bò như vậy, tại sao khi cậu đọc sách không thấy đề cập đến?

“Được rồi, tôi sẽ nghiêm túc suy xét, anh không cần lo lắng.” Hiện tại Nguyễn Vũ rất có hứng thú.

Vừa dứt lời đã thấy Tần Bình gọi tới.

Nguyễn Vũ: “...” Không cần đoán cũng biết có quan hệ với nhà họ Sở.

“Alo.”

“Nguyễn Vũ, sao rồi? Nói chuyện cùng nhà họ Sở như thế nào?” Quả nhiên, câu đầu tiên Tần Bình hỏi là chuyện này.

“Chúng ta gặp mặt trực tiếp đi, nhớ mang rượu cho tôi, địa chỉ của tôi có ghi trên hợp đồng.” Nguyễn Vũ nhàn nhạt mở miệng.

“Rượu của cậu tôi sẽ không quên, tôi hỏi cậu kết quả thế nào?”

“Tôi vẫn đang suy nghĩ, mấy hôm nữa sẽ cho họ câu trả lời.”

“Này Nguyễn Vũ, cậu là người đầu tiên khiến nhà họ Sở phải đợi câu trả lời đấy.” 

“Điều kiện bọn họ đưa ra thế nào?”

“Cũng khá tốt.”

Lúc này, Long Tề đoạt lấy di động: “Giám đốc Tần, ông nghĩ xem, nhà họ Sở đưa ra 500 triệu tệ, nhưng Nguyễn Vũ vẫn còn cân nhắc, ông nói có thái quá không?’

“Cái gì? 500 triệu tệ, khụ khụ, Nguyễn Vũ.” Tần Bình nghẹn ngào.

“Đây là cơ hội tốt, cậu nhất định phải nắm bắt.” Tần Bình nghiêm túc nói.

Tần Bình thật sự còn một cân nhắc khác, nếu Nguyễn Vũ đi thi đấu chuyên nghiệp, như vậy đối với nền càng Cao Thố cũng được quảng bá, tuyển thủ chuyên nghiệp đi ra từ Cao Thố, như vậy giá trị thị trường của nền tảng bọn họ sẽ tăng gấp mấy lần, hơn nữa Nguyễn Vũ thỉnh thoảng vẫn livestream, Cao Thố của bọn họ có khả năng trở thành nền tảng có lượng truy cập nhiều nhất.

Nguyễn Vũ: “...” Nhà họ Sở có ma lực gì khiến một đám người giống như bị mất trí vợi?

Tha thứ cho cậu không phải người bản địa, hiểu biết không đầy đủ.

Tám giờ tối.

Nguyễn Vũ vào phòng livestream, một lượng lớn quần chúng kéo nhau đến.

[Cậu cuối cùng cũng phát sóng.]

[Báo thủ, cậu còn nhớ livestream hả!!!]

[Báo thủ, cậu có biết mấy ngày nay không có cậu tôi sống thế nào không?]

[Tôi muốn xem báo thủ đánh tiên phong, mau thỏa mãn tôi.]

[Các anh các chị các em muốn làm báo thủ nhưng không có kỹ năng như anh trai báo thủ, bằng không sẽ là dâng đầu người lên cho địch.]

[Báo thủ, tôi thắc mắc một chuyện, Đại Giang thật sự đưa cậu 100 nghìn tệ à?]

Nguyễn Vũ nhìn thấy số lượng người trong phòng livestream tăng lên gấp bội, như thường lệ mở miệng: “Chào mừng đến với phòng livestream của Báo Thủ Mạnh Nhất.”

“Hôm nay mọi người muốn tôi chơi gì?”

Nhưng mà hàng loạt bình luận vẫn đang spam.

[Cậu không phải Báo Thủ Mạnh Nhất, cậu là chiến thần vô địch.]

[Trước kia không cho là thật, bây giờ phát hiện cậu thực sự trâu bò.]

[Cậu không phải báo thủ, cậu là vua đánh tiên phong, tôi vô cùng yêu thích.]

[Báo thủ đỉnh cao ngày nay.]

[Bất khả chiến bại thật cô đơn.]

Bên kia.

Sau khi Sở Úy xem xong tất cả các video, vẫn không tìm ra cách để trở thành bạn bè với Nguyễn Vũ.

Đôi mắt sâu thẳm có chút mê mang, so với quản lý công ty và thi đấu, nó cũng không khó thế này…

Lúc này, điện thoại di động hiện lên lời nhắc: Người bạn follow “Báo Thủ Mạnh Nhất” đang online, mau đến xem.

Đôi mắt mê mang của Sở Úy trở nên có hồn, có lẽ có thể bắt đầu từ đây.

Vị trí số một trong phòng livestream của Nguyễn Vũ lập tức bị “Ngài Sở” chiếm giữ.

Nguyễn Vũ nhìn bình luận hoa cả mắt, tốc độ quan sát của cậu không thể theo kịp tốc độ đánh máy của quần chúng.

Lúc này, Sở Úy trực tiếp lôi ra 70 cái du thuyền đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Nguyễn Vũ.

Màn hình tràn ngập hiệu ứng quà tặng đặc biệt, kèm theo phông chữ màu vàng lớn hơn bình thường rất nhiều: “Phúc lợi đã hứa lần trước khi nào được?”

Nguyễn Vũ không khỏi nhướng mày, người thừa kế nhà họ Sở phải quản lý một tập đoàn lớn như vậy vẫn còn thời gian xem livestream, huống hồ với tư cách là đại danh bá chủ W, anh thực sự cần cậu chỉ dạy hử?

Nhưng cậu có bao giờ ngại nhiều tiền đâu: “Được rồi, rất cảm ơn du thuyền mà ngài Sở gửi đến, đã chuẩn bị ~”

[Oa, đại BOSS rất đúng giờ, chẳng lẽ cài đặt theo dõi đặc biệt?]

[Tiền không còn xa lạ mỗi lần đại Boss đến.]

[Đại Boss ở nhà làm gì á, mỗi lần ra tay đều rất hào phóng.]

[Không phải chứ, nhưng mà tôi nói này, số tiền này đủ để đại Boss mời hàng trăm huấn luyện viên, cần gì phải học tập thông qua livestream?]

[Lầu trên, cậu biết cái gì, dù sao tôi cũng phục.]

Nguyễn Vũ vào trò chơi, phát hiện ở quảng trường có rất nhiều quần áo cát lợi.

Nguyễn Vũ điều khiển nhân vật đứng im, sau đó một số người vây quanh cậu và đám nhân vật của Nguyễn Vũ, còn mở mic.

ID Đừng phiền quần chúng vì không có bạn: “Anh trai báo thủ, là anh sao?”

ID Sunshine Good BaBy mở mic: “Báo Thủ Mạnh Nhất, cái ID này ngoại trừ cậu thì không ai dùng.”

ID Cẩu thâm tình nói: “Đừng gấp, để tôi đến phòng livestream đấy xem.”

Một phút sau.

ID Cẩu thâm tình: “Vãi thật các anh em, thực sự là báo thủ.”

Nguyễn Vũ không nghĩ tới sẽ gặp được fan, quyết định chào hỏi một chút: “Xin chào mọi người.”

“Xin chào xin chào, tôi muốn quay video.”

Mấy người đều đang mở mic nên xung quanh đều nghe thấy, mọi người đều đang chơi game này, bởi vì mấy ngày nay Nguyễn Vũ nổi tiếng, đại đa số mọi người đều đã nghe qua sự tích về cậu.

Không ít người có ác ý, nhanh chóng truyền ra ID của Nguyễn Vũ, nếu có thể đánh bại cậu, bọn họ sẽ nổi tiếng.

Nguyễn Vũ hoàn toàn không biết một trận đấu ngầm đang nhắm vào cậu sắp bắt đầu.

“Haizz, đáng tiếc là chúng tôi sắp phải lên máy bay rồi. Anh trai báo trủ, chúng ta nỗ lực tiến vào trận cuối, gặp cậu ở đó.”

Nguyễn Vũ tâm tình không tồi: “Ha ha, chúc các cậu thành công.”

Rất nhanh mọi người đã lên máy bay, Nguyễn Vũ rất quen thuộc với bản đồ này, khi sẵn sàng chỉ dạy, cậu trực tiếp lái mô tô đến địa điểm.

Sau khi nhanh chóng chọn một số thiết bị, cậu lái xe trình diễn cho những người trong phòng livestream nhìn một chút.

[Mọi người nhìn có đáng sợ không, chỗ nào có xe máy streamer đều biết.]

[Đệt, cậu đây là thuộc như lòng bàn tay.]

[Báo thủ, lần này đừng bay qua, cẩn thận, ha ha ha ha.]

[Tôi muốn nhìn streamer ngã xe mà chết, ha ha ha.]

“Được, giữ vững vận tốc này, đừng giảm tốc độ, phía trước là sườn núi và đá, chúng ta cần mượn lực xông lên, đợi xe lơ lửng trên không, chúng ta tự nhiên sẽ bay lên, mấu chốt lần này chính là điều khiển nhân vật nhảy lên nóc nhà hoặc pháo đài.”

“Mọi người luyện tập thêm vài lần nữa, nhất định sẽ nắm được tiết tấu.”

Sau đó, Nguyễn Vũ đưa mắt nhìn thẳng vào màn hình, giống như đang xuyên qua đó nhìn thẳng Sở Úy, khóe miệng nở nụ cười: “Ngài Sở, anh học được chưa?”

Sở Úy sửng sốt một chút, vuốt ve ngón tay, hơi nhướng đôi mắt, mặt không đỏ tim không đập gõ chữ: “Vẫn chưa học được, làm phiền streamer dạy thêm.”

“Chậc.” Nguyễn Vũ rũ mi: “Được, chiều ý anh.”

Nguyễn Vũ dạy rất chi tiết, cưỡi mô tô làm mẫu lại vài lần.

Đột nhiên nghe thấy âm thanh, Nguyễn Vũ ngừng giảng dạy nhìn về phía màn hình “hừ” một tiếng.

Mọi người đều nín thở và tập trung nhìn.

Nguyễn Vũ nhìn sáu hướng, nghe ngóng tứ phía, đoán chừng có ba bốn giọng nói, có lẽ là một team?

Nguyễn Vũ nhảy từ nóc nhà lên cái cây bên cạnh.

Sau đó ngồi xổm trên cây, quan sát team kia đang tìm kiếm cái gì?

Đây là một nhóm dự định âm thầm chọc phá Nguyễn Vũ, trong đội có người đang xem Nguyễn Vũ livestream, nhanh chóng đã tìm ra vị trí của cậu.

Không báo trước, bọn họ chĩa súng về phía cây.

Hai mắt Nguyễn Vũ giật giật, trực giác nhờ đánh nhau quanh năm khiến cậu cảm thấy kỳ quái.

Do đó, Nguyễn Vũ vội vàng tấn công trước khi bên kia nổ súng: “Đùng đùng đùng đùng.”

“Đùng đùng đùng đùng đùng đùng.”

Nguyễn Vũ quét sạch một đám.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L hạ gục người chơi Ngài Dung.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L kết liễu người chơi Ngôi sao nhỏ.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L kết liễu người chơi Lên trời xuống đất.

Nguyễn Vũ còn chưa đánh xong lại có thêm team kéo tới, cậu cảm thấy những người này đều nhằm vào mình.

Lại một chiếc xe khác đến.

Nguyễn Vũ biết vị trí mình bị bại lộ, có nguy cơ trở thành bia ngắm.

Kế tiếp cậu ném ra vài quả bom khói, sau đó nhảy khỏi cây.

Không có khả năng chạy trốn, Nguyễn Vũ dựa vào làn khói xung quanh, nổi lên hứng thú chơi trò du kích.

Trong làn khói, Nguyễn Vũ thuận lợi trong việc chiến đấu với những người tham gia đánh tiên phong.

 “Đùng đùng đùng đùng.”

“Đùng đùng đùng đùng đùng đùng.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L kết liễu người chơi Thế giới trong tim.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L kết liễu người chơi Nhóc Thái đẹp trai.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L hạ gục người chơi Con trùng gạo.

Nguyễn Vũ bắt đầu thay đạn, lại nghe thấy tiếng huýt sáo phía đối diện, vì luôn ở trên mặt đất, một giây sau Nguyễn Vũ đã nhận ra đó là một quả lựu đạn.

Nguyễn Vũ nhanh chóng thay đổi vị trí, vừa mới đi đến khúc cua lại nhìn thấy hai chiếc xe nữa đi tới.

Đệch, đống buff chồng điệp này là sao?

Nguyễn Vũ thầm nghĩ nơi này không nên ở lâu.

Nguyễn Vũ xuyên qua làn khói trốn ra phía sau, khoảng chừng bốn năm giây, khu vực phía sau truyền đến một giàn tiếng “Bùm bùm bùm bùm.”

Sau khi Nguyễn Vũ rời đi, cậu tìm thấy một chiếc mô tô ở ven đường và đi thẳng đến trạm xăng.

Đến gần trạm xăng, Nguyễn Vũ đỗ xe cách đó không xa, sau đó thay quần áo lành lặn nằm xuống bãi cỏ bên cạnh xe, chờ đợi người có duyên.

Với nhiều năm kinh nghiệm, Nguyễn Vũ nhìn vị trí vòng bo, nếu muốn vào vòng bo tiếp theo chắc chắn phải đi qua trạm xăng này.

Đợi khoảng hai ba phút, Nguyễn Vũ nghe thấy tiếng xe cộ trên đường.

Quả nhiên là một team đến.

Nguyễn Vũ nhanh chóng rút lựu đạn trong tay ném về phía trạm xăng.

“Bùm.”

Một tiếng lớn vang lên.

Xe nổ, người chết trong xe.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng lựu đạn cầm tay kết liễu người chơi Thịt heo kho khoai tây.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng lựu đạn cầm tay kết liễu người chơi Ba mươi chín chính là trời.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng lựu đạn cầm tay kết liễu người chơi Con chim nhỏ (clear team!).

Sau đó, một giọng chửi rủa từ mic phía đối diện.

“ĐM, đời này tôi hận nhất báo thủ.”

“Tội thật sự phục cậu, mẹ nó.”

“Báo thủ chết tiệt, lần sau gặp lại.”

“ĐM cậu.”

Vẻ mặt Nguyễn Vũ hơi đáng tiếc, đây không phải một team đầy đủ nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu chiếm hời. 

[Hu hu hu, tôi về sau sẽ, không qua qua trạm xăng.]

[Mẹ nó, không được chơi bẩn.]

[Tôi không hiểu, ai nói cho tôi biết, tại sao đến trạm xăng lại dừng xe?]

Nháy mắt có người trả lời.

[Lẽ nào trạm xăng dùng để tắm rửa (đầu chó).]

[Ha ha ha, lầu trên quá tệ hại.]

[Có lẽ muốn ăn cơm (đầu chó).]

[Có lẽ còn có thể rửa chân (đầu chó).]

[Hay là cậu ta chỉ muốn nghe một câu cổ vũ (đầu chó).]

Nguyễn Vũ diệt xong lui về chỗ cũ chờ đợi, rất nhanh một chiếc ô tô chạy tới nhưng dừng lại ở bãi cỏ bên kia đường.

Sau đó cả team giớ súng bắn vào vị trí của Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ cau mày, bọn họ vẫn tìm được vị trí chính xác.

Cậu không may bị bắn trúng.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã bị thương bởi Tôi yêu Thiên Hành Kiện bằng súng trường MK14.

Một tràng cười thoải mái từ phía bên kia, mấy người xem livestream của Nguyễn Vũ đang cùng cậu quyết đấu.

Tình huống và vị trí cậu đều bị bọn họ nắm rõ.

Bên này, Nguyễn Vũ hồi máu.

Nguyễn Vũ lui về sau xe để che chắn, sau đó hướng về phía đối diện bắn.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường M416 kết liễu người chơi Giấc mộng Nam Kha.

Ngay lập tức có sự hỗn loạn ở phía đối diện.

Lúc này, Nguyễn Vũ nhanh chóng lên xe, lái vòng ra sau một pháo đài, sao đó lấy ra bom xăng ném về chiếc xe bên kia.

Ngọn lửa lan khắp bãi cỏ, Nguyễn Vũ không cho bọn họ có cơ hội để thở.

“Đùng đùng đùng đùng.”

“Đùng đùng đùng đùng đùng đùng.”

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường M416 kết liễu người chơi Nhật ký tập thể hình của Tiểu Lý.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường M416 hạ gục người chơi Mày với con chó sủa cái gì.

Cho đến giờ còn bốn người nữa đang trốn, chỗ này có hai người, một người không thấy tăm hơi và một người đang bị thương.

ID Tôi yêu Thiên Hành Kiện là người Nguyễn Vũ muốn tìm, cũng là người vừa rồi bắn trúng cậu.

Ống ngắm của Nguyễn Vũ nhắm vào ID Mày với chó sủa cái gì, người này sau khi bị hạ gục liên tục bò trên mặt đất, lượng máu giảm nhanh nhưng không ai đến cứu.

Nguyễn Vũ bình tĩnh, chưa tới giây cuối cùng không thể lơ là.

Nhưng cuối cùng, ID Tôi yêu Thiên Hành Kiện dần nhỏ lại và biến mất, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào phòng livestream Nguyễn Vũ, cậu ta biết nếu bây giờ thò đầu ra, chắc chắn bị hạ gục, cậu ta sợ hãi phát hiện Nguyễn Vũ thật sự quá trâu bò.

Nguyễn Vũ không biết người này ở đâu, vì thế cậu lái xe đi về phía trước.

Cứng đầu thế à? Nếu không ló ra, vậy sẽ bị nghiền nát trên bãi cỏ này.

Một phút cuối cùng, cậu ta nhìn chiếc xe đang tới gần, không chịu nổi áp lực mà nổ súng vào xe Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ lao tới ngày lập tức và máu màu xanh phun ra.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng phương tiện hạ gục người chơi Tôi yêu Thiên Hành Kiện (clear team!).

[Không biết anh trai báo thủ đánh tiên phong lợi hại thế nào sao, còn muốn lên thử.]

[Quá khó khăn, chỉ còn chúng ta báo.]

[Cậu đánh tiên phong quá đỉnh, nhưng không thay đổi được cậu là báo thủ thực sự (đầu chó).]

[Mỗi lần cậu bị bắt đánh tiên phong, tôi đều rất vui vẻ, ha ha ha ha ha ha.]

[Chiến thần như báo thủ, chẳng khác nào vua đi làm phụ tá.]

[Cậu đã cho tôi thấy kỹ thuật đỉnh cao của báo thủ.]

[Vốn dĩ có thể an ổn nằm bỏ, hưởng thụ cuộc sống, bị uy hiếp, bất đắc dĩ phải cầm súng bảo vệ bản thân, cho nên, báo thủ đánh tiên phong là một chuyện bi thương.]

[Trên lầu, emo mạnh mẽ? Cậu xem tôi cười hạnh phúc như thế nào.]

Nguyễn Vũ nghiền nát người này, vừa liếm vừa mắng: “Học cái gì tốt không học, muốn làm báo thủ, tôi đánh chết.

[...]

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ ký hợp đồng, tôi muốn báo thủ đi trên con đường thi đấu chuyên nghiệp ~ báo thủ không tham gia đấu trường quốc tế, như thế nào được coi là một báo thủ đủ tư cách!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp