Mắt Trái Chiêu Hồn

CHƯƠNG 32: NGẠ QUỶ ĐẢ TƯỜNG*


7 tháng

trướctiếp

*Ngạ quỷ đả tường (nguyên văn là 饿鬼打墙): Hay còn được gọi là "quỷ đảo tường", "ma xây tường", ám chỉ tới loại hiện tượng khi con người đi lạc trong hoàn cảnh tối tăm (trong rừng, mật thất, mê cung, thôn xóm nhỏ ít tín hiệu…) sẽ gặp ảo giác, tưởng mình đang đi thẳng về phía trước hoặc đã tìm được đường thoát, nhưng đi mãi vẫn lại vòng về chỗ cũ. Người xưa không biết được nguyên nhân, họ cho rằng đám Ngạ quỷ (tức là "ma đói") vì muốn xin người thức ăn mà xây nên một bức tường vô hình bao quanh họ, khiến cho nhận thức của người bị lạc trở nên mơ hồ, không thể xác định rõ phương hướng nên sẽ đi dọc theo bức tường thành một vòng tròn, rồi quay trở lại chỗ cũ. Nếu người đi lạc gặp tình trạng này thì nên bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát đường xá để tìm cửa hàng hoặc người giúp đỡ; khi ở nơi hoang vắng có thể dùng hệ thống la bàn cùng bản đồ trên điện thoại để tìm đường, dùng đèn pin soi sáng nhưng phải luôn chú ý tới lượng pin; nếu trời trong còn có thể lần theo vị trí của chòm sao Bắc Đẩu để tìm đường.
Thứ ánh sáng trắng đến chói mắt đột ngột lóe lên trước mặt họ, khiến đám người bọn họ khó mà mở mắt ra nổi.
Ô Hàm vội nhắm mắt phải, chỉ có thể cố nheo mắt trái lại cẩn thận quan sát. Cô quay lại nhìn phía sau mình, đám người Diệp Đông cũng đã nhanh chóng bịt mắt lại. Nếu như mắt của bọn họ vì bị ánh sáng mạnh chiếu vào và bị đau mà vô tình kêu ra tiếng thì sẽ rất nguy hiểm.
May mắn thay, đám người bọn họ đều đang nghiến răng cố gắng kiên trì. Đợi tới khi ánh sáng chói mắt kia biến mất, cả khu vực rộng lớn xung quanh họ lại bị màn sương mù mờ ảo nhấn chìm.
Có một tiếng hét chói tai đột ngột vang lên, Ô Hàm biết rõ thứ đó chỉ là tiếng quỷ kêu, vốn được ma quỷ sử dụng để dọa nạt người sống. Cô quyết đoán lùi lại một bước, muốn chờ xem là ai sẽ ra mở cửa.
Người đó bước tới đứng ngay trước mặt cô, đó là một người đàn ông để tóc kiểu đầu đinh, mặc một chiếc áo khoác màu đen sẫm, trên đầu đội một lớp khăn xếp* màu xanh dương đậm. Nhìn qua thì tuổi tác cũng đã khá lớn, tầm khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, lúc ánh mắt ông ta lia tới mang theo vài phần lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ khiếp sợ. Ông ta vươn tay tới, khẽ vỗ lên vai trái của Ô Hàm, vui vẻ chào đón bọn họ bằng giọng nói ôn hòa và đôi con người với màu sắc như người bình thường: "Sứ giả chiêu hồn à."
*Khăn xếp (nguyên văn là 头巾): Là một phát minh nhỏ khá đơn giản dị do những người dân lao động chân tay thời xưa sáng chế ra nhằm mục đích tránh cái nắng gay gắt nhất có thể vào tầm từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều khi họ đi làm ruộng. Vào thời nhà Minh, triều đình có quy định các học sĩ Nho gia khi dạy và học phải đội khăn xếp. Sau này, vật phẩm này dần được ưa chuộng và lưu hành rộng rãi hơn trong dân gian, bắt đầu xuất hiện những biến thể theo kiểu tối giản hơn và trở thành một loại phụ kiện nhỏ gọn dùng để vấn tóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp