Hắn Nhìn Thấy Mặt Trái Của Ánh Sáng

CHƯƠNG 2: GIÁO SƯ HỆ LẠNH LÙNG KHÓ GẦN


3 tháng

trướctiếp

 

Mộ Kiêu Dương ngồi trên bàn làm việc rồi mở hồ sơ trước mặt ra, anh nhìn chằm chằm vào nó đến mức thất thần… Đó là hồi ức thuộc về giáo sư Mộ nhưng mà anh cũng biết.

Hồi ức của Mộ Kiêu Dương quay về năm đó.

Năm năm trước.

Thông báo lên máy bay vang lên trong phòng chờ.

Đó là một máy bay loại nhỏ bay từ Sheffield đến khu hóa chất và dược phẩm ngoại ô London, máy bay này là máy bay tư nhân của một công ty sinh hóa nên chỉ đủ chỗ cho 15 người.

Tiêu Điềm Tâm còn đang nghịch mấy cái tua trên ba lô, cô thầm nghĩ nhờ phúc của ông chủ lớn người ta mà cô mới được cảm nhận phòng VIP một chút.

Hóa ra Tiêu Điềm Tâm từng theo học ngành thiết kế thời trang tại Học viện mỹ thuật hoàng gia Anh, cô có kỳ nghỉ phép nhưng cô không về nước mà ở lại làm thêm để kiếm thêm thu nhập. Mà công việc của cô là làm phiên dịch cho nhân viên kế toán cấp cao của công ty sinh hóa với mức lương là 80 euro một ngày mà trong khi nếu làm bốn ngày rưỡi thì sẽ tính đủ năm ngày, ngẫm lại cô vẫn thấy không tệ lắm chứ nhỉ? Tiêu Điềm Tâm mừng rỡ cười ha hả.

Đó là một công ty liên doanh Anh- Pháp, ông chủ lớn là người Pháp không biết nói tiếng Anh cho nên cô đã phiên dịch tiếng Pháp cho Linda, quản lý cấp cao của bộ phận kế toán.

“Tại sao vẫn chưa đến giờ lên máy bay nhỉ?” Tiêu Điềm Tâm nói thầm với Linda nhưng dường như trạng thái của Linda không ổn cho lắm, cả buổi sáng Linda toàn ở trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên. Tiêu Điềm Tâm nhìn cô ấy thì phát hiện tay cô ấy khẽ run rẩy, trong lòng cô bắt đầu nghi ngờ, Linda đang run rẩy vì khó chịu hay cô ấy đang run rẩy vì căng thẳng quá mức và trầm cảm hay là… say thuốc?! Mà thôi quên đi, mình cũng không phải là thám tử giỏi giang gì, cứ mặc kệ cô ấy thôi.

Cô trợ lý Lisa bên cạnh nói: “Đừng để ý tới chị ấy, gần đây chị ấy rất áp lực nên hay thế này.”

Lòng Tiêu Điềm Tâm tràn đầy sự hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi: “Áp lực của Linda lớn lắm sao?”

Lisa còn muốn buôn chuyện thì đã bị giám đốc điều hành ra hiệu nên cô ấy lập tức ngậm miệng lại. Nghe nói hình như gần đây công ty này xảy ra chút vấn đề, mặc dù Tiêu Điềm Tâm không thể biết được tình hình cụ thể nhưng vẫn biết được vài điều gì đó bằng cách xem các tài liệu tiếng Pháp có liên quan. Ví dụ như trong chuyến đi London lần này thì sếp lớn đã bị các cơ quan liên ngành chất vấn.

“Nghe nói cấp trên ở Luân Đôn còn cử một giáo sư đi theo, khi xuống máy bay sẽ trực tiếp đến công xưởng công ty của bọn mình để thu thập mẫu sau đó đến Ủy ban Chứng khoán và Giao Dịch.” Lisa vừa nói vừa huých vào cánh tay của người đẹp Châu Á này.

“Cho nên chúng ta đang đợi chuyên gia à!” Tiêu Điềm Tâm bĩu môi, cái giá của chuyên gia này đúng là lớn quá đi!

Lisa lại bắt đầu nhiều chuyện như một cái mô tơ nhỏ, cô ấy nói với vẻ phấn chấn: “Nghe nói giáo sư này là trai đẹp Châu Á đó! Anh ấy cao hơn 1m90! Đàn ông Châu Á bọn cậu rất ít ai có chiều cao này còn gì!”

Một vài nhân viên quản lý khác bắt đầu rục rịch: “Có ảnh mặt thật không?”

Cô Lisa thu thập tin tức nên thật sự có ảnh chụp và lập tức lục trong điện thoại của mình: “Đây là ảnh hôm qua mình chụp này! Xem thử đi, đẹp trai biết bao luôn!”

Một nhóm gái xinh Châu Âu vây quanh Lisa xem nhưng cô ấy lại cố tình vươn điện thoại đến trước mặt Tiêu Điềm Tâm: “Honey, cậu xem đi, có phải rất tuấn tú không?”

Tiêu Điềm Tâm trợn mắt, cái tên tiếng Anh “Honey” này là do Lisa cố tình nhét nó cho cô. Theo lời của Lisa thì tên tiếng Trung của cậu là Điềm Tâm, cậu ngọt ngào như vậy còn không phải là Honey sao?

*Tên nữ chính là 肖甜心, có chữ 甜 nghĩa là ngọt.

Trên màn hình điện thoại là một người đàn ông cao gầy đang đi qua một con phố cổ điển. Hắn đang cúi đầu, trên người một mặc cái áo khoác dài màu đen của Burberry, cổ áo sơ mi màu trắng phẳng phiu và cài nút ở trên cùng, hắn có một phong cách vừa lạnh lùng khó gần vừa mạnh mẽ. Chiếc thắt lưng dài của áo khoác màu đen chỉ được anh thắt nút một cách tùy tiện và để nó xuôi xuống bên hông, khí chất lạnh lùng khó gần lại thể hiện ra được một dáng vẻ phóng khoáng không bị trói buộc.

Phía sau người đàn ông là một bốt điện thoại màu đỏ và bên kia cũng có chiếc xe buýt hai tầng đỏ chói nhưng chúng đã được làm mờ. Cả bức hình mang lại một cảm giác rất tự nhiên và có độ bão hoà vô cùng tuyệt vời.

Người đàn ông châu Á ấy giống như mẫu đàn ông có gu nhưng khi Tiêu Điềm Tâm nhìn dọc theo đôi chân dài rồi nhìn lên eo hắn thì lại không nói nên lời. Không thể phủ nhận việc người đàn ông kia có khuôn mặt cương nghị rắn rỏi và sống mũi rất cao, bởi vì chụp góc nghiêng nên không nhìn thấy mắt nhưng có thể thấy hắn có bộ râu quai nón rậm rạp và đen nhánh rất, trông nó khá nam tính và hợp với đàn ông Âu Mỹ.

Tiêu Điềm Tâm ngay lập tức vờ diễn.

“Mình không có hứng thú với trai đẹp có râu quai nón đâu.” Tiêu Điềm Tâm liếc sang bên cạnh nhưng cũng không phủ nhận việc phụ nữ Âu Mỹ thường thích mẫu đàn ông này, đàn ông như vậy mới gợi cảm và thú vị.

Người đàn ông là chủ đề của cuộc trò chuyện đột nhiên ngừng bước.

“Có chuyện gì sao giáo sư?” Trợ lý của hắn là Trần Toa thấp giọng hỏi.

Giáo sư Mộ nhướng mày, hắn muốn tháo khẩu trang ra nhưng rồi vẫn ngừng lại. Hắn đi thẳng về phía Tiêu Điềm Tâm rồi đứng yên không cử động trước mặt cô.

Tiêu Điềm Tâm vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông đeo khẩu trang trắng. Đôi mắt của người đàn ông rất đẹp nhưng ánh mắt quá sắc bén, chỉ có điều là cô lại luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc. Cô nhìn thoáng qua thì thấy người đàn ông này có mái tóc bồng bềnh hơi xoăn như những gợn sóng chập trùng và xõa nhẹ bên tai, chưa kể là nó thực sự mang đậm phong cách văn học nghệ thuật.

Cô lại đánh giá chiều cao của hắn, ừm… rất cao, hắn có đôi chân dài và có lẽ là gần 1m9. À không, phải hơn 1m9… Tiêu Điềm Tâm lập tức hiểu ra vấn đề, à… hóa ra đây là vị giáo sư trong truyền thuyết, bảo sao cô lại có cảm giác quen thuộc, hóa ra là vừa rồi cô còn nhìn ảnh ngọc* của người ta!

*Ảnh ngọc: Cách nói lịch sự về ảnh của người nào đó.

“Giáo sư?” Trần Toa xác nhận thêm lần nữa xem có phải là tâm trạng của sếp lớn không tốt hay không vì cái này có thể liên quan đến tiền lương của cô ấy!

Sau đó Tiêu Điềm Tâm nghe thấy giọng nói đầy sức hút của hắn: “Đã đến giờ rồi, lên máy bay đi.”

Được rồi, đã nói xấu người ta còn bị người ta nghe thấy. Cô nghĩ là người này đã bắt đầu nguyền rủa cô ở trong lòng nên Tiêu Điềm Tâm âm thầm rơi lệ.

Hắn đi ngang qua khiến vạt áo khoác màu nâu nhạt chạm vào đầu ngón tay đang buông xuống bên chân của cô.

Cô đang cầm một chiếc áo khoác màu đỏ rượu trên tay và chỉ mặc một chiếc sơ mi lụa màu trắng đơn giản kết hợp với quần jean vô cùng thời thượng. Cô đi môt đôi giày cao gót màu đỏ, mắt cá chân trắng nõn mịn màng lộ ra và đó cũng là chút mưu kế nho nhỏ của cô. Cô biết mình có làn da đẹp mà lại còn học ngành thiết kế thời trang nên tất nhiên là rất biết cách ăn mặc tự nhiên.

Nhưng bây giờ thì Tiêu Điềm Tâm hơi buồn một chút. Anh cố ý, nhất định là cố ý, làm thế không phải là để đả kích cô lùn sao! Lại còn dám nhìn mắt cá chân cô… thì không phải là đang nói chân cô ngắn sao… quá buồn!

Tiêu Điềm Tâm cứ luôn ca cẩm cho đến khi cô lên máy bay.

Hiển nhiên đây là máy bay cỡ nhỏ nhưng vẫn có sự khác biệt về vị trí. Chắc chắn sẽ có mấy vị trí vô cùng thoải mái và đây là cách tốt nhất để phân biệt các cấp, Tiêu Điềm Tâm vừa tiến vào cabin đã nhìn thấy vị giáo sư ngồi ở vị trí tốt nhất nên cô âm thầm bĩu môi vì việc này.

Nhưng đến khi cô ngồi xuống không được bao lâu thì lại phát hiện ra hình như có gì đó không đúng.

Giáo sư lại không thèm ngồi ở vị trí tốt mà lại ngồi ở chỗ đối diện với cô!

Mặt đối mặt, ánh mắt hắn rất tồi tệ!

Bầu không khí xung quanh bọn cô đã bắt đầu rục rịch sôi sục, Lisa vẫn cứ nháy mắt với vị giáo sư châu Á.

Trợ lý Trần Toa của hắn khó xử đi tới: “Giáo sư, sao hắn lại ngồi ở đây?”

“Ở đây có hoa nên có thể khiến tâm trạng người ta vui vẻ.” Giáo sư Mộ thản nhiên lên tiếng.

Tiêu Điềm Tâm khinh bỉ ở trong lòng nhưng cũng chỉ cụp mắt nhìn đôi giày cao gót màu đỏ của mình đến ngẩn người.

Bởi vì đây là cái một máy bay tư nhân nên trên máy bay còn cắm cả hoa diên vĩ màu tím.

Đóa hoa kia cực kỳ đẹp, chúng mềm mại buông thõng xuống ở bên người Tiêu Điềm Tâm mà nước da cô lại trắng nõn nà, cái miệng nhỏ nhắn còn đỏ phơn phớt. Cho dù cô có không cười thì cái miệng nhỏ kia cũng giống như đang hơi chu lên, đóa hoa làm gương mặt cô nổi lên, hoa tím nhạt và khuôn mặt trắng, còn có cả hàng mi dày hòa với bóng hoa khiến cô trở nên xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, khung cảnh này tựa như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng và đẹp đẽ.

Ngay cả Trần Toa cũng cảm thấy góc nghiêng của cô gái này rất đẹp.

Chân Tiêu Điềm Tâm vô thức di chuyển từng chút một, gót giày bị nới lỏng ra lộ ra mắt cá chân xinh đẹp, nho nhỏ và trắng nuột khiến yết hầu của giáo sư Mộ trượt lên khi nhìn thấy. Hắn bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Động tác chân của em gọi là Shoe fondle, đó là một động tác quyến rũ. Trong trường hợp xã giao bình thường thì sẽ không có động tác này, đây là một hành vi gợi tình đấy. Quý cô Tiêu, em muốn gợi tình ai sao?”

Tiêu Điềm Tâm lập tức dừng động tác lại rồi mở to đôi mắt để trừng hắn một cái, chẳng qua là cô chỉ di chuyển gót chân thôi mà cũng đạt tới cái gợi tình rồi hả?! Lúc cô ở nhà cũng đong đưa dép lê như thế này thì có được không hả?!

Sau đó cô lập tức ấn mạnh phần gót giày vào mắt cá chân.

Khu vực này của họ chỉ có một miếng thịt Đường Tăng là hắn mà hắn còn có thể nói năng tự luyến thế ư?!

Trần Toa mừng thầm trong lòng, cô ấy đoán là sếp lớn nhà mình đang đau lòng cho cái mắt cá chân trên đôi bàn chân vừa nhỏ vừa trắng nuột mềm mại của người đẹp kia. Hóa ra là giáo sư Mộ hệ lạnh lùng khó gần cũng có một ngày trở thành "bé mèo hoang va phải mùa xuân"!

Giáo sư Mộ nói tiếng Trung khiến nhóm người đẹp không nghe rõ nên họ nhao nhao vây quanh Tiêu Điềm Tâm để hỏi giáo sư nói gì.

Tiêu Điềm Tâm tức giận: “Anh ấy hỏi là có phải mình thích phụ nữ không? Mấy đứa đoán xem chị thích người nào trong số này?” Sau đó cô vươn móng về phía hội người đẹp kia.

Hội người đẹp cười lớn rồi né tránh, họ lớn tiếng ồn ào: “Bọn mình không phải Lesbian đâu!”

Trần Toa cười đau cả bụng, xem ra giáo sư Mộ đã bị người đẹp làm lơ hoàn toàn.

Đôi mắt xinh đẹp dưới cặp kính gọng vàng của giáo sư Mộ bỗng nhiên di chuyển, tuy rằng hắn đeo khẩu trang nhưng sao Tiêu Điềm Tâm lại cảm thấy giống như hắn đang cười thế này?

Vị giáo sư hệ lạnh lùng khó gần đã nói đâu rồi?

Tiêu Điềm Tâm: “…”

Giáo sư Mộ lấy máy tính xách tay ra, ngón tay hắn gõ nhanh trên màn hình và liệt kê nội dung tương ứng.

Đối tượng nghiên cứu theo dõi: Tiêu Điềm Tâm 21 tuổi.

Số hồ sơ: 15 (Nhưng sau khi cô ấy mất trí nhớ thì đây là lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp.)

Mất trí nhớ có chọn lọc, cô sống rất tốt và tràn ngập niềm đam mê với thiết kế thời trang trong môi trường học tập mới. Không đề cập đến mọi thứ trong quá khứ và dường như cũng không có hứng thú (Quan sát tạm thời)... nhưng cô đã thực sự thờ ơ với chuyên ngành điều tra tội phạm và tâm lý học tội phạm năm xưa sao? Thật sự không còn nhớ những ngày tháng phá án trong quá khứ sao? Vẫn đang chờ đợi quan sát.

Về phương diện tính cách thì không giống như thời gian thực tập đi theo cạnh ông ngoại tại FBI, thiếu sự kiềm chế, cố tình giả vờ trí thức và lạnh nhạt. Cô trở lại dáng vẻ như trước đây, hoạt bát, phóng khoáng và ham chơi nhưng trong lòng cô thật sự hoạt bát như biểu hiện bên ngoài sao? Về điều này thì tôi vẫn giữ nguyên ý kiến.

Dựa theo tình hình trước mắt, phân tích tổng hợp lần thứ 15: Chứng mất trí nhớ của cô đã làm chậm chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý của cô, còn được gọi là PTSD. Cô tỏ ra vui tươi nhưng lòng hiếu kỳ dành cho logic trinh thám vẫn không giảm.

Đối với tình hình trước mắt thì cô ấy đang thật sự vui vẻ khi sống trong thế giới giả tưởng. Chúng ta thật sự phải ép buộc cô ấy nhớ lại những chuyện không hay đó sao? Ngay cả khi tất cả những điều đó là sự thật.

Nạn nhân năm đó, cái chết của người phụ nữ mang thai khiến cô ấy chìm sâu trong áy náy, rơi vào u buồn mỗi ngày. Cho đến khi cô ấy tỉnh dậy và rời giường vào một ngày nọ thì đã hoàn toàn quên mất mọi chuyện, thậm chí còn đệ đơn xin từ chức. (Là chuyện của ông ngoại cô ấy kể – Giáo sư Chung ).

Đang viết thì giáo sư Mộ bỗng nhiên cười. Không phải năm đó hắn đã từ chối thẳng thừng lời đề nghị của người thầy là giáo sư Chung sao? Thế mà hắn vẫn không từ bỏ được mà ngược lại người vẫn luôn quan sát theo dõi trong hồ sơ lại là chính mình?

Mộ Kiêu Dương ngồi trên ghế, ánh mắt anh phóng ra ngoài cửa sổ rồi chớp mắt một cái, trong đầu anh là một khoảng trống rỗng.

Nửa năm trước anh đã đoạt lại được quyền khống chế cơ thể của mình.

Đã đến lúc rồi, cuộc sống thì ngắn ngủi mà ngày lại đi nhanh… anh không muốn bỏ lỡ cô lần nữa.

Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp