Sau cùng, chàng trai đang nhìn Yuri khẽ cau mày. Anh nghiêng đầu, cười gượng.
“Chà…… biểu cảm kia hiếm thấy thật. Tôi thấy hơi bất an đấy. Hay là cậu đang nhìn tôi vì lí do nào khác?”
Chàng trai đang tự lẩm bẩm, nghĩ một lúc rồi nói.
“Anh trai tôi muốn anh trông chừng tôi à? Tất nhiên, tôi sẽ nói với anh ấy là anh đã chăm sóc tôi rất tốt và khiến tôi thấy thoải mái nhất có thể.”
“..... Anh ta nói tôi phải trông chừng cậu cẩn thận để cậu không bị thương nghiêm trọng.”
“À, ra vậy.”
Chàng trai tặc lưỡi với vẻ mặt không vui như thể vừa mất hứng vậy. Cậu có thể đi bộ nhanh hơn, nhưng cậu cố tình không bắt kịp Yuri, sau đó lại tiến lên chỉ trong vài bước. Cậu nghiêng đầu như đang nghĩ gì đó rồi quay lại.
“Chẳng thú vị gì cả, tôi buồn ngủ rồi. Về đây.”
Nói xong, cậu ném trái dưa bằng một tay như thể đang chơi bóng chuyền vậy.
Yuri nhanh chóng chụp được quả dưa đang bay kia với tay còn lại. May mắn thay, anh đã chụp được trái dưa an toàn, nhưng trái dưa đập vào sườn khiến anh đau nhói, sức nặng không thể đùa được.
“Hự.” Yuri nuốt tiếng rên nhỏ xuống rồi duỗi thẳng cơ thể đang đau của mình. Chàng trai đã đi về phía bên kia của con hẻm tối.
Yuri nhìn theo cậu - người vừa hết hứng thú với anh và đi mà không thèm nhìn lại, đột nhiên hét lên gì đó.
“Tiêu chuẩn giữa người và côn trùng là gì?”
Bản thân côn trùng không hề có hại gì. Anh đã nghe đủ loại lời chửi thề trong suốt cuộc sống cũng như công việc của mình. Anh đã nghe những từ ngữ thậm tệ thậm chí là chửi bới, nhưng nó khá dễ thương. Hơn nữa, tôi nghĩ vấn đề không nằm ở người nghe mà là ở người nói, vậy nên cũng không làm phiền tôi gì nhiều.
P/s: huhu dịch mà cũng hổng hiểu nghĩa nó ra sao, cao nhân nào giúp tui vớiiii
Nhưng vì vài lý do, Yuri không khỏi cảm thấy lo lắng lúc này. Nó khác với cảm giác khó chịu, nó giống cảm giác tiếc nuối và cay đắng hơn.
Chàng trai dừng bước quay lại nhìn Yuri. Đôi mắt mở to như thể không ngờ anh lại đột nhiên hỏi. “Tôi không biết.” - Chàng trai nói, nhìn lên trời như thể đang nghĩ gì đó.
“Tiêu chuẩn giữa người và côn trùng à…. Ở khía cạnh nào đó - thì tốt hoặc xấu - nó không phải câu hỏi liệu tôi có thật sự hiểu người khác không? Sao thế, anh thấy không ổn à?”
Nếu hỏi chàng trai đang mỉm cười bình tĩnh kia rồi đáp lại ‘tôi có phải vế sau không?’ thì anh sẽ mỉm cười rồi nói dối rằng ‘Không phải’. Bằng cách nào đó. Tôi cảm thấy như bản thân đã hiểu chàng trai một chút.
“Không…. Cẩn thận đường đi ban đêm đấy.”
Khi Yuri nói, chàng trai mỉm cười vẫy tay. Sau đó quay lại đi tiếp.
Nhìn theo bóng lưng cậu, trái tim lương thiện của Yuri trùng xuống. Anh nhận ra một sự thật rằng. Đây là lần đầu tiên, theo như anh nhớ, cảm xúc của anh bị ảnh hưởng bởi phản ứng của người khác.
Vậy nên Yuri đã tìm ra lý do vì sao anh lại thấy thất vọng, tại sao trái dưa hấu lại nặng bất thường đến vậy, và tại sao tim anh lại đập mạnh và to đến vậy….
*
Tôi cảm thấy mình cần ra ngoài một lúc.
Cứ cái đà này, sẽ chẳng xác định được vị trí của Jeong Jae-ui dù có 1000 năm nữa mất.
“Từ mai tôi sẽ đi ra ngoài khoảng 2 3 ngày. Cậu cần gì cứ nói với Anna, và nếu có chuyện gì khẩn cấp, hãy báo với cô ấy, cô ấy sẽ gọi cho tôi.”
“Hả? Anh đi đâu xa à?”
“Không xa lắm. Chờ chút.”
Một người tên Al Faisal là bạn thân từ ngày anh còn học ở Anh. Đây cũng là chặng đường cuối cùng trước Seringe. Nếu tìm ở khu vực đó, thì có thể sẽ có kết quả.
Jeong Tae-ui yên lặng nhìn Yuri trả lời điện thoại. “Tôi biết”,”Không xa đâu” anh nói nhỏ.
Jeong Tae-ui đang ngồi một mình ở phòng chờ ngoài trời rộng rãi xem chương trình bóng đá, anh hỏi “Có phải trận đấu của Đức - Ý không?”. Cậu giả vờ nhường chỗ cho Yuri vừa ngồi xuống cạnh cậu. Ngay cả khi không nhường chỗ, thì chỗ trống vẫn đủ cho hai ba người ngồi.
“Vì lí do nào đó, tôi thấy mình chăm chú xem trận đấu của nước mình hơn khi họ chơi ở nước ngoài.”
Jeong Tae-ui nói với Yuri - người vừa ra ngoài một thời gian để tìm kiếm Jeong Jae-ui. “Vậy à?” Cậu tỏ vẻ tò mò trước câu trả lời của Yuri - như thể anh vừa bỏ lỡ câu chuyện của ai đó.
“Tôi chưa bao giờ cổ vũ nước mình cả. Trong thể thao thì cũng có lúc thắng lúc thua, vậy nên phải vui khi chơi nó trước đã. Nghĩ về nó thì, có vẻ các nước Châu Á đều có rất nhiệt tình cổ vũ nước mình nhỉ?”
“À…. Đúng thế, tôi không phải kiểu người đặc biệt chấp niệm với việc thắng thua, nhưng dù gì tôi vẫn mong rằng nước mình sẽ thắng nếu có thể.”
Mắt Jeong tae-ui đăm chiêu như thể cậu ấy đang nói về trận đấu của Hàn- Đức hôm trước, cậu ngồi một mình với gia đình Kyle và là người duy nhất cổ vũ cho đội Hàn. Nghĩ về các thành viên trong gia đình đó thì, Yuri đoán rằng anh em nhà Riegrow sẽ không hào hứng lắm và chỉ im lặng theo dõi trận đấu, còn Peter và Jeong Tae-ui sẽ cổ vũ nhiệt tình cho đội nhà của mình.
Có thể do bản chất dân tộc, nhưng việc một người có bị ám ảnh bởi việc thắng thua phụ thuộc vào tính cách cá nhân hơn là tính cách dân tộc.
Ngay cả khi họ lớn lên trong cùng một đất nước hay môi trường, thì chẳng phải hai anh em kia cũng có tính cách rất khác nhau à? Điển hình là Ling Xinlu và anh trai cậu ta Ling Tang Yun.
Ling Tang Yun nói rằng anh ấy phải thắng vào những thời điểm quan trọng, nhưng anh ấy có thể thua vào những thời điểm khác. Tuy nhiên, Ling Xinlu thì lại là người không biết thất bại là gì. Vì cậu ta luôn đi trước và bỏ người khác lại phía sau chứ đừng nói đến việc thua cuộc.
“Tôi không thể sống mà không thua… Thực ra thì tôi cũng mới biết điều này gần đây thôi. Tôi chưa bao giờ thua trước đây cả, nên không biết thua cuộc là gì.”
Bên cạnh Yuri-người vừa mới từ biển lên đang lau người ướt sũng, một chàng trai bắt đầu khen ngợi: “Anh bơi giỏi thế thì có thể thắng được giải thưởng trong cuộc thi đấy.”
Yuri đáp lại: “Đó là cuộc thi thắng bại, tôi không thích nó cho lắm. Tôi không thích thắng ai đó, và cũng chẳng vui khi bị thua”. Anh nói rằng mình không thể sống mà không thua được.
Yuri nhìn chằm chằm chàng trai trẻ khi anh đang lau tóc, dù gì thì đó cũng là nước biển và anh phải về trọ để tắm rửa lại bằng nước sạch. Đôi mắt của cậu trông có vẻ hơi ngái ngủ, như thể cậu vừa mất giấc ngủ ngon vậy.
“Ai mà chưa từng thua trong cuộc đời à? Nếu tôi thi bơi với anh, thì có thể tôi sẽ thắng đấy?”
Yuri nghiêng đầu, tự hỏi làm gì có người nào mà chưa từng thua người khác cơ chứ, chàng trai lắc đầu.
“Nhưng đó không phải cái tôi muốn. Tôi muốn trở lên thông minh hơn người khác, tôi muốn có khả năng thể thao tốt (chẳng hạn như sức bền và sự nhanh nhẹn), tôi muốn trở lên nổi tiếng và muốn có tài năng để kiếm ra tiền và có chỗ đứng trong xã hội. Xét về những thứ ‘tôi muốn’, tôi chưa bao giờ bị tụt lại so với người khác về thành tích ở cái độ tuổi này.
“Ngoại trừ những so sánh cực đoan như vận động viên đoạt huy chương vàng Olympic hay tài phiệt như bố tôi” - chàng trai cười rạng rỡ nói.
Thật vậy, cái mà cậu nói rằng cậu không thể chịu được cái tình huống khi tình thế đã thay đổi và sự thất bại sâu sắc trong cuộc chiến tình yêu ở cùng cấp độ - thực tế thì, ở góc độ nào đó nó có lợi cho cậu ta.
Càng nói chuyện, Yuri càng nhận ra tính cách của chàng trai khác hẳn mình. Oử khía cạnh nào đó, thì có vẻ Jeong Tae-ui giống anh hơn. Đó cũng là kiểu tính cách được giải thích ở Anbin Nakdo.
*P/s: theo mình tìm hiểu thì Anbin-nakdo là việc tận hưởng cuộc sống đơn giản, vibe đúng kiểu tính cách của Taeui vs Yuri ấy. Huhu không biết giải thích thế nào mới đúng nữa. Bạn nào biết thì góp ý để tụi mình sửa với nha.
Ở khía cạnh nào đó, Yuri thấy đồng cảm với Jeong Tae-ui. Cậu ta nói sẽ tạm biệt tình cảnh này khi mọi chuyện xong xuôi, nhưng chắc không thể với cậu ấy?
“Nếu cậu trở thành kẻ thù với một người hiếu chiếu và cố chấp thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Khi Yuri đột nhiên lẩm bẩm, Jeong Tae-ui, người chắc chắn đang cổ vũ cho Đức, thở phào nhẹ nhõm khi cầu thủ người Ý sút bóng trượt lưới. Nhìn lại, mắt cậu ta vẫn không rời khỏi màn hình. Yuri nói: “Không, chỉ là…”. Tôi lưỡng lự, nhưng cậu ấy có sự nhạy cảm đáng kinh ngạc, đảo mắt một lúc như thể nhận ra điều gì đó, hỏi một cách tế nhị.
“Xinlu đã làm gì à?”
“Không, không hẳn…Có vẻ cậu ta luôn tìm cơ hội để làm gì đó bất cứ khi nào có thể.”
Jeong tae-ui thở dài rồi gãi đầu. Nhìn có vẻ vẫn bình tĩnh nhưng dường như cậu ta cũng đang lo lắng theo cách riêng.
“Em ấy…., ban đầu không thế này đâu. Không, phải nói là em ấy lúc đầu không thế này đâu. Lần đầu tiên khi tôi gặp em ấy, thì Xinlu là một chàng trai rất thân thiện và tốt bụng. Cậu nhóc có thể làm tốt mọi chuyện mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Đó chắc hẳn là tính cách bình thường của em ấy thôi.”
Yuri không trả lời Jeong Tae-ui ngay, cậu đang lẩm bẩm “Giá mà tình huống và cảm xúc lúc đó không phức tạp đến vậy”. Anh chỉ hỏi “Là vậy à?”
Có lẽ vậy. Nói chung thì, khi tiếp xúc với mọi người, chàng trai đó luôn tốt bụng và rạng rỡ. Chỉ cần nghĩ về cái cách mà cậu ấy đối xử với Yuri, nếu chỉ nhìn vào giọng nói và biểu cảm, cậu ấy có giọng điệu rất thân thiện cũng như biểu cảm thân thiện và hay cười. Dù sự xấu xa đó được bộc lộ mà không cần kiềm nén, nếu không phải Yuri gặp cậu ở Seringe - nếu Ilay và Yuri không đứng cùng phía Ling Xinlu. Chàng trai đã bỏ đi vẻ mặt xấu xa và chỉ thể hiện vẻ ngoài của một chàng trai ngọt ngào và tràn đầy sức sống.
…Nhưng dù là trong trường hợp nào, cậu ta cũng không phải kiểu người sẽ cười với bất kì ai kể cả người cậu ta đặc biệt thích, vậy nên không bất ngờ khi cậu ta hạ mình/tỏ ra trịnh thượng trước Jeong Tae-ui.
“Khi con người bị đẩy vào ngõ cụt, thì bản chất thật sẽ bộc lộ ra.”
Khoảnh khắc đó, Riegrow bước tới đằng sau Jeong Tae-ui- người vẫn đang yên lặng và buồn bã. Viền áo sơ mi của hắn ta hơi xộc xệch, có vẻ hắn vừa chợp mắt ở trong phòng mình. Thấy trận bóng sắp kết thúc, Ilay, đúng như dự đoán, quay đầu lại với vẻ mặt không hướng thú dù đó có là đội nhà của hắn hay không, ngồi xuống cạnh Jeong Tae-ui, lấy bia của cậu rồi uống. Jeong Tae-ui kêu lên khi thấy hắn ta uống hết lon bia chỉ với vài ngụm.
….. Bạn hẳn không thích khi nghe điều này, nhưng ở khía cạnh nào đó, Riegrow và Ling Xinlu có vài điểm tương đồng, như thứ vừa nói lúc trước. Yuri nghe những từ này từ Ling Xinlu sáng sớm.
‘Đúng là họ sẽ cố gắng dù có phải mang xác về. Tôi vẫn nghĩ điều đó.”
‘.....’
Khi Yuri nửa vời đáp lại những lời của Ling Xinlu rằng cậu ta không thể tồn tại được nếu thua. Nói rằng ‘Chúc cậu may mắn’. Đó là những lời anh đã đáo lại. Khi cậu ta nói dù có phải mang thi thể về đi chăng nữa.
“Sao anh lại nói điều đó với tôi? Tôi chưa định nói về chúng cái mà tôi chia sẻ với anh. Tôi chưa từng làm điều đó trước đây.”
Yuri ngơ ngác nhìn cậu và tuyên bố là mình trung lập. Yuri giả vờ ngạc nhiên và tròn xoe mắt như thể anh đang rất vui vẻ, nhưng Yuri nói thêm, phớt lờ cậu.
“Hơn nữa, không có lợi ích gì cho cậu Ling Xinlu từ tôi đâu. Vậy nên….”
Rồi, Yuri ngưng lại một lúc. Anh không nói luôn những gì mình nghĩ sau đó.
Vậy nên đừng nói với tôi……..
Dù tất cả đều hợp lí, nhưng vẫn có gì đó sai sai. Sau khi cân nhắc một lúc, Yuri vẫn nói tiếp với giọng nói nhỏ.
“Không cần phải chịu gánh nặng dậy sớm mỗi ngày, đuổi theo cơn buồn ngủ.”
Ling Xinlu vừa chớp mắt nặng nề vì cơn buồn ngủ sáng sớm, chớp mắt thêm vài lần sau khi nghe Yuri nói. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn buồn ngủ biến mất khỏi mắt cậu, ánh nhìn thoải mái xuất hiện nơi đó.
“Ahaha, anh lo lắng à? Cảm ơn, nhưng mọi thứ vẫn ổn. Tôi không gặp khó khăn gì cả. Và đôi lúc như bây giờ, nói chuyện với anh khiến tôi rất vui đấy.”
“Cảm ơn lời khen của cậu” - Yuri lẩm bẩm. Ling Xinlu, người vừa trưng ra vẻ mặt thích thú quay lại với vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu - có lẽ là một trong những bản chất thật của cậu.
“Tôi không muốn phải mang xác người khác về. Nếu có thể, tôi muốn chúng tôi quay lại với nhau trong bầu không khí ôn hòa và yên bình….Nhưng khi con người ta rơi vào ngõ cụt, thì sẽ lộ bản chất thật.”
Khuôn mặt trông rất trẻ, cùng với sự ngọt ngào và trẻ trung, có vẻ giống như biểu cảm ở độ tuổi của cậu khi nói về bản chất thật. Cậu cười với vẻ tự mãn, như thể cậu ta không thích bản chất thật của mình nhưng không làm gì được.
Yuri nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm. Thật đáng tiếc khi thấy vẻ mặt kia cau mày. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, khuôn mặt đó đã lộ ra những cảm xúc muốn phá hủy mọi thứ trông đầy thương cảm. Tôi ước tôi cũng xinh đẹp được như thế.
“Ai đó nói rằng bản chất thật của con người sẽ lộ ra khi họ tức giận hay bị dồn vào ngõ cụt. Tôi đã nghĩ về điều đó mỗi lần nghe thấy nó. Nếu một người sống bình thường trong 11 tháng rưỡi trong một năm và chỉ bộng lộ bản chất thật trong nửa tháng còn lại, thì bản chất thật của người đó chỉ được biểu lộ ở nửa tháng kia à? Tôi thấy một người trong trạng thái bình thường nhiều gấp hai mươi lần so với trạng thái tức giận. Vậy nên. bản chất thật quan trọng đến thế sao?”
Tôi không có ý định an ủi Ling Xinlu. Cái gọi là bản chất thật thì có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa tôi và cậu ta, trừ khi cậu ta thực sự có ý định giết tôi thật. Anh hơi bối rối một lúc.
Yuri đang nhìn vào khoảng không, chuyển ánh nhìn sang Ling Xinlu-người đang nhìn anh chằm chằm. Gương mặt xinh xắn đó bộc lộ biểu cảm rất ít khiến anh không thể đọc thử xem cậu ta đang nghĩ gì.
Người đàn ông này không thể thấy bứt cứ thứ gì bởi vì khó có thể nhìn vào bên trong.
Yuri thở dài và nhặt chai nước cậu ấy vừa ném xuống bãi cát lên. Đến giờ quay về rồi.
“Nhưng có vẻ như trăng tròn là bản chất của cậu. Bởi vì hai tuần đó còn dữ dội hơn cả 11 tháng rưỡi cộng lại.”
Khi anh lẩm bẩm rồi bỏ đi, Ling Xinlu, người vừa nhìn chằm chằm Yuri với biểu cảm không thể đọc được, đột nhiên nhăn sống mũi. Cậu ta tặc lưỡi với vẻ không hài lòng.
“Giờ thì, anh nghĩ rằng về cơ bản thì tôi là người có tính khí thất thường à?”
“Không.”
“Tôi nghĩ mình đoán đúng rồi.”
“Không.”
Thực ra thì cũng không hoàn toàn sai, nhưng Yuri vẫn phủ nhận nó với vẻ mặt bình thản. Nếu anh nói ‘Đúng vậy’ thì sẽ bị giữ lại mất.
Cậu đang nhìn chăm chăm vào Yuri, nhưng lúc sau lại cười. Đôi môi bật ra tiếng thở dài, cong lên một đường cong mềm mại. Thậm chí không nhận ra rằng, mắt Yuri đang chăm chú nhìn khuôn miệng đó.
Ah, như một bông hoa đang nở vậy. Bông hoa rực rỡ đã nở từ lâu dưới nước giờ đang xòe những cánh hoa rực rỡ. Có lẽ nó đẹp như thế này? Dù biết chàng trai đang nhìn anh và nheo mắt lại nhưng Yuri vẫn không thể dời mắt khỏi đó được.
….Tôi nên làm gì? Dù không phạm tội gì nhưng họ vẫn bị mê hoặc bởi cảnh tượng đó.
Thật tiếc vì đó lại là một bông hoa nguy hiểm không thể chạm vào, nhưng khi nghĩ về nó, dù muốn có nó, nhưng tôi chưa bao giờ quá tham lam. Nếu bông hoa đẹp đến vậy, thì không nên chạm vào chúng? Không cần thiết phải ngắt rồi đặt nó lên tay mình.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Chỉ sau khi nghe câu hỏi tôi mới nhận ra cậu ta đang đối mặt với tôi. Đôi mắt nhếch lên như thể cậu ta cũng biết tại sao tôi lại nhìn cậu như vậy.
“Bởi vì cậu rất đẹp.”
Không cần thiết phải dấu khi rõ là đã bị phát hiện rồi, Yuri trả lời thì cậu nhíu mày rồi tặc lưỡi với vẻ mặt thất vọng.
“Tôi nghe câu đấy hàng nghìn lần rồi. Nhưng anh Gable là người đầu tiên nói câu đấy với vẻ mặt thờ ơ vậy đấy.”
“Cậu nghe câu đấy thường xuyên à?”
“Sao, anh không tin à? Mọi người xếp hàng trước cửa nhà tôi mỗi ngày chỉ để thấy được gương mặt của tôi dù chỉ một lần thôi đấy.”
Sau đó Yuri nghe cậu ấy nói thêm “Không phải đùa đâu”, anh đang tưởng tượng mình đứng trước cửa nhà cậu ta. Mặc dù không bơi, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được việc đứng đó thường xuyên mỗi sáng.
Đó là lí do tại sao cảm xúc của Yuri lại đột nhiên dâng trào đến vậy. Thật khó chịu.
“Cậu nên biết ơn gương mặt của mình hơn đí. Nhờ nó mà cậu luôn có được thứ mình muốn còn gì.”
“-- Tôi biết việc dùng gương mặt này để nhắm vào anh ấy là không đúng, nhưng tôi nghĩ dùng cách khác thì cũng thế thôi.”
p/s: ‘Anh ấy’ ở đây chắc là Tae-ui đó.
Ling Xinlu hơi nhướng mày, như thể cậu ta ngạc nhiên khi Yuri nói đến chuyện cuat Jeong Tae-ui vậy. Yuri nhìn lên trời, rồi nhìn xuống cát, sau đó nhìn cậu.
“Cậu có thực sự thích Jeong Tae-ui không, hay là do cậu ghét bị người khác cướp lấy?”
Đi thẳng vào trọng tâm.
Có vẻ như câu hỏi đã nhắm trúng điểm yếu của Ling Xinlu. Bởi vì sau khi nghe xong biểu cảm trên mặt cậu đột nhiên biến mất.
Bầu không khí yên lặng một lúc lâu
“Kiêu ngạo thật.”
Nhiệt độ dường như giảm xuống chỉ sau câu nói của cậu ta. Giọng nói lạnh như băng. Hơn cả tôi mong đợi.
Đúng, hơn cả tôi mong đợi.
Lúc đó, Yuri chỉ đoán rằng cậu sẽ không hài lòng khi nghe thấy những lời đó, nhưng phản ứng lại mạnh mẽ hơn cả dự đoán của anh, anh nhận ra có vẻ mình đã chạm vào điểm yếu nào đó của cậu ấy mà không để ý tới. Tôi không cố ý làm điều đó.
“Tình cảm của tôi buồn cười đến thế à? Đến mức anh có thể tự ý phán xét và chà đạp nó?-- Ý anh là trông tôi buồn cười đến vậy à?”
Nụ cười xuất hiện trên gương mặt một lần nữa. Như thể chưa từng có chuyện mất cảnh giác tức giận vậy. Nhưng đôi mắt cậu đanh lại.