Nơi Ký Ức Gặp Gỡ

CHƯƠNG 6: Không thể nào tiếp cô


8 tháng

trướctiếp

Khi Doãn Vị Ngâm nhận được tin nhắn của Văn Uyển, cô vừa mới ăn xong bữa cơm với ông bà nội ở đại viện.

Sức khỏe của Doãn Vị Lâm vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên bị ông bà nội bắt ở lại đại viện, nói là muốn giám sát chế độ ăn uống cũng như việc nghỉ ngơi của cậu.

Hai cụ già rất muốn Doãn Vị Ngâm ở nhà, nhưng lời qua tiếng lại với nhau mấy lần cũng không dám nói. Bọn họ cảm thấy hổ thẹn với cô nên không dám đưa ra yêu cầu.

"Chị, lát nữa em đưa chị về lại chung cư." Doãn Vị Lâm cũng không giữ cô lại, cô đồng ý ở lại Diên Lăng đã là tin tức tốt nhất mà cậu nhận được suốt mấy năm nay, tạm thời không vội.

Doãn Vị Ngâm vừa định nói không cần, di động rung lên hai cái.

Văn Uyển gửi wechat tới, hỏi hôm nay có phải bọn cô sẽ xuất viện hay không.

Đoạn thời gian trước, Doãn Vị Ngâm và Văn Uyển thêm phương thức liên lạc, cô gái nhỏ rất nhiệt tình, còn thỉnh thoảng hỏi han cô một chút.

Trước kia cô ở nước ngoài, không có cuộc sống, chỉ có công việc, hơn nữa địa chỉ công việc không cố định, Doãn Vị Ngâm rất ít kết bạn mới.

"Chị, hôm nay chúng em không có tiết học buổi tối nên em muốn hẹn chị ăn khuya." Rất nhanh, tin nhắn tiếp theo cũng được gửi đến, Doãn Vị Ngâm suy nghĩ rồi trả lời: "Được".

Doãn Vị Ngâm cũng định vài ngày tới hẹn gặp Văn Uyển một lần, lần trước cô bé hỏi quần áo là bạn bè tặng, Doãn Vị Ngâm hỏi người bạn mới biết món đồ ấy được thiết kế riêng, chỉ có một bộ này, không có link mua gì cả, nhưng tuần trước người bạn đó lại gọi điện thoại cho cô, nói là tìm được một bộ có kiểu dáng tương tự, đã gửi đồ cho cô.

Sau khi tạm biệt ông bà nội, Doãn Vị Ngâm mang bộ quần áo kia đến nhà hàng.

Nhà hàng nằm ở trung tâm thành phố, tầng cao nhất, trang hoàng kiểu Pháp nhã nhặn, cửa sổ sát đất trong suốt, không gian vô cùng đẹp.

Doãn Vị Ngâm nhìn lướt qua, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chưa đến năm phút sau Văn Uyển cũng đến.

Văn Uyển vừa ngồi xuống đã hào hứng nói với cô: "Ông chủ nhà hàng này là bạn của anh trai em, lát nữa anh ấy sẽ đưa menu ẩn cho chúng ta." Menu ẩn, tên như ý nghĩa, menu không cho người bên ngoài xem mà chỉ tiếp đãi khách quan trọng. Cho nên hương vị cũng là tốt nhất, đặc biệt nhất.

Doãn Vị Ngâm gật đầu cười cười, nói với cô ấy, chờ lần sau đến phiên cô được nghỉ sẽ mời cô ấy đến nhà hàng mình ăn bữa cơm, sẽ phục vụ những món ẩn.

"Chị, chị cũng có mở nhà hàng sao?"

"Ừ, mới mở không lâu." Sinh nhật hai tháng trước, em trai tặng quà cho cô, tuy là nhà hàng mới khai trương nhưng kinh nghiệm mở nhà hàng của cô cũng rất phong phú.

"Ồ, vậy chị rất lợi hại." Văn Uyển nói chuyện phiếm với Doãn Vị Ngâm, hỏi cô: "Làm bà chủ có mệt không chị?"

"Cũng được. Không quá mệt." Cô đã thuê quản lý chuyên nghiệp để quản lý nhà hàng ở nước ngoài nên cô không cần quan tâm nhiều lắm.

Mười phút sau, ông chủ đích thân mang thức ăn lên, nhìn thấy Doãn Vị Ngâm, ông chủ hơi ngạc nhiên.

Ông chủ: "Cô về nước rồi à?"

Doãn Vị Ngâm: "Ôn Mục?"

Văn Uyển: "Chị, chị quen anh Mục sao?"

Ba câu hỏi đồng thời xuất hiện, không ai nghe rõ câu nào, ông chủ dứt khoát kéo cái ghế ngồi xuống, để cho các cô vừa ăn vừa trò chuyện.

"Đây là một trong những nghề phụ của anh Mục, anh Mục mở nhà hàng này vì chị Phàm Phàm, à, đúng rồi, chị Phàm Phàm là vợ của anh Mục." Vẫn là Văn Uyển mở lời trước.

Doãn Vị Ngâm theo đề tài hỏi: "Theo đuổi lại rồi sao?"

"Ừ." Ông chủ nhấp ngụm nước ấm, cười nói: "Nhưng chỉ là đăng ký trước, vẫn chưa tổ chức hôn lễ, đến lúc làm lễ cô nhớ tới tham gia."

Doãn Vị ngâm: "Chắc chắn rồi."

Đang trò chuyện, điện thoại của ông chủ vang lên, là vợ gửi tin nhắn tới, anh ấy trả lời bằng tin nhắn thoại: "Ở nhà hàng gặp được Tiểu Uyển và một người bạn trước đây anh quen ở nước ngoài, đang ngồi cùng bọn họ một lát, nửa tiếng nữa anh về đến nhà, thời tiết lạnh, em đừng chờ anh, ngủ trước đi."

Doãn Vị Ngâm im lặng nhìn ông chủ, lần đầu tiên cô phát hiện những lời bạn từng nói đều đúng, yêu vào rồi thì không giấu được, cho dù có là người mà ngày thường không để lộ sơ hở. ( truyện trên app T Y T )

"Nếu không hay là anh về với chị Phàm Phàm trước đi." Văn Uyển thấy anh ấy để điện thoại xuống, bèn khách sáo nói không cần đặc biệt tiếp đãi bọn cô.

"Không phải bây giờ." Ông chủ hỏi Doãn Vị Ngâm: "Lần này về nước cô còn đi nữa không?"

"Không đi nữa." Doãn Vị Ngâm cười cười, nói: "Trở về chia sẻ một phần với anh."

Ông chủ mỉm cười, trước tiên hoan nghênh cô, còn nói: "Cô không đi, bây giờ có người --" dường như nhận ra mình lỡ lời, anh ấy tùy tiện chuyển đề tài.

Sau đó, ông chủ rời đi sớm vì lo vợ đang ở nhà một mình, mà Doãn Vị Ngâm và Văn Uyển chỉ đơn giản ăn vài miếng, sau đó cũng đến địa điểm kế tiếp.

"Chị, bây giờ còn sớm, chúng ta đi quán bar ngay bên cạnh trường học của em luôn, thật ra cũng không phải quán bar, là quán sạch nhỉ, ca sĩ thường trú ở đó rất đẹp trai, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?" Doãn Vị Ngâm hỏi Văn Uyển, Văn Uyển nói.

"Hơn nữa chỗ đó rất thích hợp để tám chuyện bát quái."

“…”

Văn Uyển cực kỳ tò mò về câu chuyện tình yêu của ông chủ nhà hàng, mà cuối cùng cô cũng nhận được thông tin mình muốn ở quầy bar.

Văn Uyển: "Thì ra bọn họ còn chưa tốt nghiệp, anh Mục đã chuẩn bị cầu hôn rồi."

Doãn Vị Ngâm: "Ừ, lúc đó anh ấy nói với chị như vậy."

Doãn Vị Ngâm và Ôn Mục không gặp mặt nhiều lắm, nhưng cũng coi như quen biết đã lâu, lần đầu tiên cô gặp Ôn Mục ở Luân Đôn, cô học nghiên cứu sinh, lúc ấy vừa mới mở nhà hàng đầu tiên trong đời. Năm đó Ôn Mục cũng học nghiên cứu sinh, đến nhà hàng ăn cơm, cơm nước xong thì ngày hôm sau thông qua bạn bè hỏi thăm được thông tin của cô, nghe nói cô không chỉ là bà chủ mà còn là đầu bếp chính, anh ta bèn hỏi có thể cùng cô học nấu hai món ăn hay không.

"Bạn gái tôi là người miền Nam, trong thực đơn của cô có mấy món ăn ở quê nhà cô ấy, tôi muốn học nấu cho cô ấy ăn." Còn nói: "Nếu nấu ngon, có lẽ lúc cầu hôn tôi có thể tăng thêm một lợi thế."

Bốn năm sau Doãn Vị Ngâm gặp lại Ôn Mục.

Hôm đó, Luân Đôn tuyết rơi, Ôn Mục ngồi trên ghế dài trong góc đường hút thuốc, lúc nhìn thấy anh ấy, Doãn Vị Ngâm đã rất ngạc nhiên, cô muốn hỏi anh và bạn gái thế nào rồi, có phải đang dẫn bạn gái đến đây du lịch hay không, kết quả anh ấy còn mở miệng trước cô.

Anh ấy nói bọn họ chia tay rồi, sợ cô gái kia không muốn gặp anh ấy nữa, cho nên anh đã lén lút nhìn từ xa.

Văn Uyển: "Thật cảm động, em cứ nghĩ anh Mục và chị Phàm Phàm chỉ là một câu chuyện tình yêu từ sân trường đến đô thị bình thường mà thôi, không ngờ lại còn rối rắm như vậy."

Doãn Vị Ngâm cũng thấy rất cảm động, trong suy nghĩ ban đầu của cô, không ai có thể thích một người quá lâu.

Những chuyện vụn vặt trong cuộc sống có thể mài mòn tất cả tình cảm, cũng có thể nhẹ nhàng nghiền nát tình yêu đã từng trọn vẹn không thể phá vỡ thành cát vụn, vậy nên thật ra cô cũng không ngờ Ôn Mục có thể kiên trì lâu như vậy.

Không biết vì sao, khoảnh khắc này, cảm xúc này, Doãn Vị Ngâm đột nhiên nhớ tới Văn Dã.

Dường như Văn Uyển cũng có suy nghĩ tương tự với cô, bởi vì cô ấy nói: "Chị, bây giờ em xem như hiểu câu nói 'Vật họp theo loài, người họp theo bầy' rồi."

Doãn Vị Ngâm hỏi, em có ý gì.

Văn Uyển: "Anh Mục và anh hai em là bạn bè, anh Mục thâm tình, thật ra anh hai em cũng vậy, trong lòng anh em có một ánh trăng sáng."

Anh hai tương đương với Văn Dã, vừa rồi trên đường tới quán bar, Văn Uyển đã phổ cập qua cho cô biết quan hệ gia đình của cô ấy.

Doãn Vị Ngâm gật đầu, muốn phụ họa, nhưng nhất thời không biết nên phụ họa thế nào.

Cũng may Văn Uyển cũng không đợi cô trả lời.

Điện thoại Văn Uyển rung vài tiếng, cô ấy nóng lòng xem tin nhắn, Doãn Vị Ngâm ngồi ở ghế dài, xuyên qua tầng tầng ánh đèn nhìn lên đài cao của quán bar.

"Chị, nhìn camera nè." Ánh mắt cô còn chưa nhìn đến trên đài cao, Văn Uyển gọi cô một tiếng, cô ngơ ngác nhìn qua.

Sau đó...

"A a a chị, thì ra mỹ nữ chụp ảnh chính là nhấn chụp một cái mà thôi, chị cũng xinh đẹp quá rồi đấy."

“…”

Doãn Vị Ngâm cong môi, nhìn bộ dáng khoa chân múa tay của Văn Uyển, trong lòng thầm nghĩ, một cô gái nhỏ có tính cách như vậy, nhất định … đã nhận được rất nhiều tình yêu thương.

***

Hơn mười ngày sau đó, Doãn Vị Ngâm không gặp lại Văn Uyển, Văn Uyển cùng bạn bè đi nghỉ đông ở một thị trấn nhỏ phía nam, Doãn Vị Ngâm cũng bận rộn cả ngày ở nhà hàng.

Nhà hàng mới khai trương được hai tháng, lúc đầu Doãn Vị Ngâm ở bệnh viện chăm sóc em trai, Úc Tang tìm người giúp cô quản lý, bây giờ cô rảnh rỗi, nhân viên quản lý đã nghỉ, rất nhiều thứ cô phải làm quen lại.

Chế độ hẹn đặt trước cần được hoàn thiện, lượng khách cần cố định, menu cũng cần cập nhật.

Còn một tuần nữa là đến giao thừa, Doãn Vị Ngâm cho nhân viên trong tiệm nghỉ Tết. Tết năm nay, nhiệt độ giảm thấp, hơn nữa còn có mấy nhân viên là người phương khác đến, trong kỳ nghỉ Tết, Doãn Vị Ngâm và em trai thương lượng xong xuôi, quyết định cho họ nghỉ trước.

Sau khi mọi người đi rồi, Doãn Vị Ngâm đi đến sau bếp của nhà hàng, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cô quyết định nấu một bữa thịnh soạn cho mình. Nấu được một nửa, Văn Uyển đang du lịch nước ngoài gọi điện thoại cho cô.

"Chị ơi, chị có thể giúp em một chuyện được không?" Hiếm khi Văn Uyển dùng giọng điệu sốt ruột như vậy nói chuyện, Doãn Vị Ngâm vội vàng buông vá xuống, hỏi làm sao vậy.

"Em thấy nhà hàng của chị cách chung cư anh trai em rất gần, chị có thể nhờ nhân viên trong nhà hàng mang chút cơm cho anh ấy không? Anh trai em bị bệnh, em thấy hơi lo nhưng hiện giờ em không có ở Diên Lăng, anh ấy cũng không cho em nói cho người nhà biết … "

Văn Uyển nói năn không đầu không đuôi, Doãn Vị Ngâm ra hiệu cho cô ấy nói từ từ.

"Chính là tuần trước, bệnh viện của anh trai có thêm rất nhiều ca bệnh cảm cúm..."

Văn Uyển nói cho cô biết, mùa đông là thời kỳ dịch cúm lây lan, hàng năm vào thời điểm này, bệnh nhân phát sốt của bệnh viện sẽ tăng lên đáng kể.

"Năm nay không biết vì lý do gì mà số lượng bệnh nhân đang trong tình trạng tăng vọt. Dự trữ y tế không đủ, nhân viên y tế trong phòng khám cũng không đủ, chủ nhiệm khoa chẳng những kê thuốc mà còn phải điều thêm người từ các khoa khác đến."

"Anh trai em gần đây một mực ở phòng khám bệnh, làm việc liên tục hơn nửa tháng, vừa rồi em nói chuyện với một đồng nghiệp trong khoa mới biết hôm qua anh ấy bị nhiễm bệnh, sốt cao không giảm, em liên lạc với anh ấy không được nên mới gọi chị."

"Được, em gửi địa chỉ cho chị."

Doãn Vị Ngâm ngắt điện thoại, lại cầm vá canh lên rồi cho gia vị vào, cô bỗng nhiên nhớ ra, mình quên hỏi Văn Dã có kiêng ăn thứ gì hay không.

Quên đi.

Người bệnh cũng chẳng ăn được quá nhiều, chắc sẽ không trùng hợp mà giẫm phải bãi mìn của anh.

Doãn Vị Ngâmdùng nguyên liệu trong tủ lạnh nấu được hai món và một chén cháo, sợ khẩu phần không đủ, cô còn bỏ thêm chỗ bánh khoai môn ban đầu làm cho mình vào.

Nhưng đơn đặt hàng trên điện thoại vẫn chưa có shipper nào nhận.

Cô tính toán thời gian, quyết định tự mình mang đến.

Nhà hàng cách vị trí Văn Uyển gửi tới chỉ có hai cột đèn giao thông.

Dừng xe dưới chung cư, Doãn Vị Ngâm xách hộp cơm đi vào thang máy.

Thang máy đi thẳng lên trên, dừng ở tầng 16, một tầng một hộ, cũng không cần cố ý tìm.

Doãn Vị Ngâm đứng trước cửa, chuẩn bị nhấn chuông, đột nhiên nhớ lại lời Văn Uyển dặn dò.

"Chị, chị cứ nói người đưa cơm đặt hộp cơm ở trước cửa là được, tiếp xúc trực tiếp có nguy cơ lây nhiễm đó."

Anh là bác sĩ nên càng biết rõ hơn.

Dù đã đeo khẩu trang và thực hiện nghiêm ngặt các biện pháp phòng bệnh thì tiếp xúc với bệnh nhân cả ngày vẫn có thể bị nhiễm bệnh.

Doãn Vị Ngâm chỉ điều chỉnh lại dây đeo khẩu trang, nắm chặt túi trong tay.

Nhấn chuông cửa.

Cô không đi.

Ba phút trôi qua, cánh cửa mở ra từ bên trong.

Người đàn ông đứng cách cửa chừng nửa mét, anh mặc một bộ quần áo màu trắng. Không biết là mồ hôi hay là giọt nước đọng do mới vừa rửa mặt, từ chân tóc đến ngọn tóc anh đều ướt nhẹp. Bởi vì cô đeo khẩu trang kín mít nên anh chỉ nhìn thấy ánh nhìn đánh giá trắng trợn của Doãn Vị Ngâm đứng bên ngoài.

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt ánh lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó sự kinh ngạc biến mất, chuyển thành trong suốt, giống như nước hồ cô từng nhìn thấy ở Nam Hải.

"Xin lỗi, bây giờ tôi không thể nào tiếp cô được." Đôi mắt trong suốt kia nhìn cô, nói những lời này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp