Nơi Ký Ức Gặp Gỡ

CHƯƠNG 3: Có lẽ chúng ta đã biết nhau từ trước


8 tháng

trướctiếp

Doãn Vị Lâm có cảm giác mấy chữ “qua đây một lát” của anh dường như không phải câu nghi vấn mà là một câu trần thuật.

Bởi vậy cô do dự hết nửa giây mới quyết định tiến về phía trước.

Dù sao cô cũng đã nhìn thấy chuyện không nên thấy, thị lực quá tốt thì đành phải trả giá thôi.

Doãn Vị Ngâm khẽ tự xoa vành tai mình, cô bước lên khoảng hơn mười bước, ngoan ngoãn đứng cách anh một mét: “Chào anh, bác sĩ Văn.” Giây tiếp theo, cô dời tầm mắt sang cô gái cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm, lịch sự gật đầu chào hỏi.

“Ừm.” Văn Dã đáp lại, ngón tay đang nằm giữa mép áo blouse và quần tây khẽ cử động.

Một động tác nhỏ thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức, giống như ảo giác.

Sau đó anh hỏi cô: “Phiền một chút, cô giúp em gái tôi thắt dây đeo tay được không?”

Doãn Vị Ngâm hơi ngẩn người một lát rồi lại đưa mắt nhìn sang cô gái vẫn đang dán mắt lên người mình ở đằng kia. Mặc dù biết đó là nữ nhưng đứng ở khoảng cách gần như bây giờ cô mới nhìn thấy rõ, trong đầu phân vân không biết nên hình dung đây là một cô gái hay là một cô bé mới đúng.

Mái tóc xoăn dài bao trọn khuôn mặt rất thanh tú, cô gái có làn da trắng, môi đỏ hồng, trên mặt không trang điểm. Hơn nữa thoạt nhìn có vẻ vẫn còn rất trẻ, trên mặt không có bất kỳ nếp nhăn hay nốt tàn nhang nào cả.

Là em gái.

Doãn Vị Ngâm âm thầm lặp lại xưng hô ấy. Ngay sau đó, suy nghĩ đẩu tiên nảy ra trong đầu cô chính là gen nhà bác sĩ Văn thực sự không phải dạng vừa.

“Tay của tôi đang hơi lạnh.” Ánh mắt Doãn Vị Ngâm dời xuống cổ tay mảnh khảnh của cô gái, cất giọng hỏi: “Em có ngại không?”

“Không ngại đâu!”  Khi bị hỏi đến, Văn Uyển vội lắc đầu rồi nói một câu không hề liên quan chút nào: “Chị, chị đẹp thật…”

Hôm nay Doãn Vị Ngâm mặc áo len màu vàng quả hạnh phối cùng quần jeans cạp cao. Dáng người cô vốn đã mảnh khảnh nay lại càng thêm thanh thoát. Chiếc cổ thon dài ẩn hiện bên trong cổ áo, vừa trắng vừa mịn màng.

Nhưng xinh đẹp trắng trẻo hơn cả chính là khuôn mặt ưa nhìn của cô.

Đường cằm có độ cong mềm mại, vầng trán tròn đầy, sống mũi vừa cao vừa thẳng, còn có một nốt ruồi nâu nho nhỏ ngay trên cánh mũi bên trái. Nhưng điểm thu hút nhất có lẽ chính là đôi mắt, viền mắt có độ cong vô cùng tự nhiên, mỗi khi cười lên sẽ giống như một vầng trăng khuyết.

Có lẽ chẳng có ai không vui khi được người khác khen ngợi, đương nhiên Doãn Vị Ngâm cũng vậy, cô không nhịn được mà mỉm cười, nói cảm ơn Văn Uyển: “Em cũng rất xinh đẹp.”

Văn Uyển vui vẻ đón nhận lời khen này, cô ấy đưa cổ tay lên để cho Doãn Vị Ngâm cài lại dây đeo.

Rất nhanh sau đó, Văn Uyển thấy màu sắc dây đeo tay của Doãn Vị Ngâm khác với dây của mình, bèn hỏi: “Chị à, chị có người thân đang ở trong bệnh viện này sao?” Văn Uyển thường hay ghé đến bệnh viện nên rất quen thuộc với một số quy định ở đây. Giả dụ như dây đeo tay của mình có màu xanh lá là thiết bị tiêu chuẩn dành cho bệnh nhân điều trị, còn dây đeo màu xanh lam của Doãn Vị Ngâm là thiết bị tiêu chuẩn dành cho người nhà đến chăm sóc bệnh nhân.

Doãn Vị Ngâm đáp: “Em trai chị đang ở trong bệnh viện này.”

“Ồ, vậy em trai chị đã khỏe hơn chưa?”

“Ừm, đã khá hơn nhiều rồi.” Doãn Vị Ngâm nhẹ nhàng cầm nửa phần dây đeo đang nới lỏng của Văn Uyển lên đầu ngón tay mình để nó không chạm vào da cô ấy, sau đó cô vuốt phẳng lại dây đeo, cẩn thận thắt lại rồi khóa hai đầu với nhau, “Còn em thì sao? Em đã khỏe hơn chưa?”

“Em đã khỏe hơn rồi, thật ra em cũng không hẳn là bệnh nhân ở đây.” Về phần tại sao lại không phải là bệnh nhân, Văn Uyển thật sự rất ngại nói ra, cô ấy đâu thể nói rằng “Là do em đi trên đường không chú ý, ngã trên đất nên bị gãy xương cụt. Dù căn bản không cần phải nhập viện nhưng từ nhỏ em đã hay té ngã, việc gãy xương cụt đối với em là chuyện thường như cơm bữa. Em biết phải chăm sóc bản thân như thế nào, hơn nữa gia đình em cũng khá giả, còn có người nhà làm bác sĩ nên không cần phải nhập viện. Mà kể cả có vào viện, ba em cũng sẽ nhất quyết bắt em nằm ở khu VIP, mà ở đây thì làm gì có chứ. Vậy nên nếu chỉ bị thương ở xương cụt thì em sẽ không đến bệnh viện. Mà nếu em không đến bệnh viện thì làm sao được coi là bệnh nhân ở đây...”

Đứng trước mặt một chị gái xinh đẹp, Văn Uyển mà nói những lời này ra thì sẽ cảm thấy xấu hổ đến chết mất.

Mà nói nhiều như vậy còn biến bản thân thành một người thích kể lể.

Hơn nữa… những lời này nghe có vẻ không logic cho lắm.

Doãn Vị Ngâm sợ mình đi quá giới hạn nên cũng không hỏi nhiều, cô chỉnh lại dây đeo cổ tay của Văn Uyển, kéo ống tay áo đang xắn cao xuống một chút, che kín làn da đã hơi nhiễm lạnh của cô ấy, sau đó Doãn Vị Ngâm buông tay ra.

“Vậy tôi đi trước nhé.” Doãn Vị Ngâm quay sang nói với Văn Dã. Nói xong, ánh mắt cô khẽ dừng lại, hơi lướt qua người đàn ông đang lặng lẽ đứng bên cạnh.

Người đàn ông vẫn không nói gì, nhưng anh mang đến cảm giác hiện diện vô cùng mạnh mẽ.

“Ừm, cảm ơn cô.’

Sau gần 5 phút, rốt cuộc anh cũng nói câu đầu tiên, tông giọng trầm thấp.

Doãn Vị Ngâm không nói thêm, cô gật đầu, đang định quay người đi thì cô gái bên cạnh vội vã nói: “Ai da, em không phát hiện ra anh vẫn còn ở đây. Phải rồi, vừa nãy chẳng phải anh bảo có việc cần quay về văn phòng ngay sao?” Dáng vẻ gấp gáp đến nỗi không chịu thắt dây đeo tay cho Văn Uyển.

“....”

Không phát hiện?

Có vẻ như sự hiện diện của anh cũng không mạnh mẽ như cô nghĩ, Doãn Vị Ngâm mỉm cười.

Văn Dã không trả lời, Văn Uyển cũng không ép anh, cô ấy vô thức bước về phía Doãn Vị Ngâm một bước, hơi kéo ống tay áo của mình xuống rồi hỏi Doãn Vị Ngâm có thể cho mình xin thông tin liên lạc không.

“Chiếc áo len này chị đẹp quá, có thể cho em link mua hàng được không?”

“Được.” Doãn Vị Ngâm cảm thấy cô bé rất dễ thương, bèn mỉm cười lấy điện thoại từ trong túi ra rồi đưa cho cô ấy. Văn Uyển nhập một dãy số vào rồi nhấn nút gọi.

“Chị ơi, đây vừa là số điện thoại, cũng là số Wechat của em, khi nào rảnh chị nhớ add em nhé.” “Đúng rồi, em cho chị cái này, xem như là quà gặp mặt.”

Doãn Vị Ngâm nhận lại điện thoại, cô còn chưa kịp phản ứng thì một nắm kẹo mút giấy gói màu xanh đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

Cô nói: “Đây là kẹo anh trai cho em, ngon lắm đó, chị cũng ăn thử đi.”

Doãn Vị Ngâm chưa kịp phản ứng lại, cô yên lặng nhìn đống kẹo mút nằm gọn trong lòng bàn tay, không hiểu sao, trái tim cô bỗng nhiên lại đập thật mạnh.

Có một lần cô tình cờ lật lại sổ lưu bút bạn học thời cấp hai, cô nhìn thấy một dãy thông tin về mình được viết trên trang giấy màu xám.

Trong đó viết rằng.

Họ và tên: Doãn Vị Ngâm.

Sở thích: Ăn kẹo.

Đồ ăn vặt yêu thích nhất:  Kẹo.

Điều khó chịu nhất: Không được ăn kẹo.

...

Lúc đó cô đã chụp ảnh trang này và gửi cho bạn bè của mình, bạn cô ai nấy đều cười nói: Không hổ danh là tiểu công chúa yêu kẹo như mạng của nhà chúng ta.

Bạn bè lại hỏi:  Đến bây giờ vẫn còn thích ăn kẹo sao?

Thích.

Có điều, mặc dù cô thích, nhưng lại không thể tùy tiện muốn ăn loại nào cũng được.

Cô vẫn nhớ lúc còn nhỏ, cha mẹ đều bận rộn công việc, thường xuyên vắng nhà, nhưng mỗi lần về đều mang về cho cô rất nhiều loại kẹo khác nhau. Hai cha con cô lén mẹ giấu một hộp đầy kẹo dưới gốc cây hòe trong sân nhà, hai người trông hệt như đang thực hiện một giao dịch ngầm gì đó.

“Ước mơ của ba chính là thu thập được tất cả mọi loại kẹo trên đời này cho Ngâm Ngâm.” Ba cô đã nói như vậy.

Hồi ức khó tránh có thêm những yếu tố tô hồng sự thật.

Doãn Vị Ngâm nghĩ ngợi, có lẽ những lời cha cô nói đã bị cô tự thêm thắt trong vô thức để tô đẹp cho đoạn ký ức năm xưa. Bởi vì sau này Đàm Ninh đã nói cho cô biết, những hộp kẹo kia là quà mà ba cô vốn định tặng cho người khác, nhưng bọn họ lại không nhận, vậy nên ông mới tặng cho cô.

“Từ giờ con đừng ăn kẹo nữa.” Một ngày nọ, sau chuyến công tác trở về,  Đàm Ninh đã ra lệnh cho cô như vậy.

Cô nói vâng, không hề phản kháng hay chống cự, cô lấy hết số kẹo ra bỏ vào trong hộp rồi đóng nắp lại. Cô không muốn làm Đàm Ninh tức giận.

Có lẽ cũng cảm thấy tâm tình cô không vui, rốt cuộc Đàm Ninh đã mềm lòng một chút, nói cô có thể để lại một ít.

Cô đã chọn giữ lại chiếc kẹo mút có vỏ bọc ngoài màu xanh không quá bắt mắt kia.

Đó là kẹo vị trà xanh.

Có vị đắng nhẹ, hơi khô khan, nhưng dư vị đọng lại rất ngọt ngào.

Đây là một thương hiệu kẹo nổi tiếng, người bình thường khó mà mua được—--

Warm Youth

Thanh xuân ấm áp.

Lúc Doãn Vị Ngâm quay trở lại phòng bệnh đã là hai tiếng sau đó.

Úc Tang và Cát Nghiễn bận công việc nên đã về trước, Lăng Tụng ngồi trên chiếc ghế đẩu cao đặt cạnh giường bệnh, buồn chán cầm điện thoại chơi game với Doãn Vị Lâm.

Hai người nghe tiếng bước chân thì đồng thời ngẩng đầu lên, Lăng Tụng nhân cơ hội hỏi cô: “Y tá nói thế nào? Tối nay có cần truyền dịch nữa không?”

Lúc này Doãn Vị Ngâm mới chợt nhớ ra, vừa rồi cô ra ngoài là để tìm y tá hỏi chuyện.

“Đừng nói là cậu quên không hỏi đấy nhé?” Lăng Tụng tỏ vẻ hoài nghi, “Vậy vừa rồi cậu đi lâu như vậy rốt cuộc là đi đâu?”

“Đi hóng gió.” Doãn Vị Ngâm vô thức nói ra hai từ này. Nói xong cô đưa tay che túi mình lại, nhưng sợ để kẹo trong túi áo quá lâu sẽ bị chảy mất nên cô đã kéo túi dãn ra một chút.

Sau khi làm xong cô mới ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của hai người kia đang nhìn chằm chằm túi áo của mình.

“....cái đó…chị.”

“Hả?”

“Cậu đừng nghĩ là che lại rồi thì sẽ không ai thấy nhé. Khai thật đi, vừa rồi cậu lén trốn ra ngoài đi mua kẹo đúng không?”

Doãn Vị Ngâm: “...”

Sao cậu ta có thể suy nghĩ ấu trĩ như vậy chứ.

Nghĩ ngợi một lát, Doãn Vị Ngâm quyết định lấy kẹo từ trong túi ra. Cô cầm kẹo trong tay rồi giơ trước mặt hai người kia, qua loa lấy lệ hỏi bọn họ có muốn ăn không.

“Không ăn.” Cả hai người đồng thanh trả lời, lúc này Doãn Vị Ngâm mới hài lòng một chút.

“Vậy thì tôi cất lại đây.” Cô đi tới ngăn tủ, mở cửa tủ, lấy hộp đựng ra rồi cho mấy que kẹo vào trong. Không hiểu sao khi nhìn thấy những viên kẹo trong suốt được xếp ngay ngắn trong hộp, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô: Chẳng lẽ trước đây cô đã từng quen biết bác sĩ Văn sao?

Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ thì bên ngoài có người gõ cửa. Ba người họ đồng thời nghe thấy giọng nói đó, Doãn Vị Ngâm còn chưa phản ứng thì Doãn Vị Lâm và Lăng Tụng đã nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó không hẹn mà cùng hướng mắt về phía cô.

Doãn Vị Ngâm: “?”

Người tiến vào là bác sĩ phụ trách của Doãn Vị Lâm, bác sĩ tới để nhắc nhở một số điều cần lưu ý, còn đặc biệt dặn dò phải để người bệnh được nghỉ ngơi, không được xem điện thoại trong thời gian dài, đặc biệt là không được chơi điện tử.

Doãn Vị Ngâm: “...”

Bác sĩ phụ trách lại nói: “Chủ nhiệm nói cậu phải tuân theo chỉ định của bác sĩ, nếu không thì sẽ không cho cậu làm thủ tục xuất viện.”

“Tôi biết rồi.” Doãn Vị Lâm vừa nói vừa cười đáp lại, sau đó liền đột ngột thay đổi chủ đề, hỏi bác sĩ phụ trách, “Mấy ngày nay sao tôi lại không thấy bác sĩ Văn đâu?”

“Bác sĩ Văn là bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch, còn đây là khoa Nội xương khớp. Nếu như không có vấn đề gì liên quan đến chuyên môn thì anh ấy sẽ không tới đây.”

“Ồ.” Doãn Vị Lâm gật đầu, nhớ lại mục đích ban đầu khi hỏi đến bác sĩ Văn, cậu lại hạ giọng xuống, tiếp tục thần thần bí bí hỏi thăm: “Vậy bác sĩ Văn đã có bạn gái chưa?”

Bác sĩ phụ trách kia sững người một lúc, sau đó mới nói chưa có.

“Tôi biết ngay là anh ấy chưa có mà.” Doãn Vị Lâm mỉm cười, cậu từ ngồi dậy khỏi giường bệnh, ra vẻ thấu hiểu sự đời: “Công việc thường ngày đã bận rộn như vậy thì làm gì có thời gian tìm bạn gái chứ, tôi nói có đúng không?”

“Không sao, tôi có thể giới thiệu cho bác sĩ Văn một người, coi như báo đáp ơn cứu mạng của anh ấy.”

“Đúng rồi anh bác sĩ, tiện đây anh có thể giúp tôi hỏi thăm một chút không? Anh chỉ cần hỏi bóng hỏi gió xem anh ấy có thích minh tinh nữ không. Nếu như anh ấy thích, tôi sẽ giới thiệu bạn của tôi cho anh ấy.”

“...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp