Trước Khi Ta Trở Thành Đại Lão Trong Truyền Thuyết

CHƯƠNG 2: KHỞI ĐẦU (2)


8 tháng

trướctiếp

Sau đó, cảnh sát nhanh chóng phong tỏa câu lạc bộ và thực hiện cuộc kiểm tra kỹ lưỡng đồ vật của tất cả mọi người. Mặc dù điện thoại của nạn nhân vẫn không tìm thấy, nhưng đúng là cảnh sát đã phát hiện ra một số đồ vật khả nghi. Trong tủ của một nhân viên phục vụ, họ tìm thấy một ống tiêm chứa một ít chất lỏng không rõ nguồn gốc, ngay lập tức vật chứng này đã được gửi đến các cơ quan liên quan để kiểm tra thành phần. Mà trùng hợp là tên nhân viên phục vụ kia đã mang đồ uống vào phòng bao trong tối nay.

Đội trưởng Lưu nheo mắt quan sát người thanh niên trẻ tuổi ở trước mặt đang co rúm người lại. Xem ra anh ta có lẽ khoảng hai mươi tuổi, cơ thể khỏe mạnh, tinh thần rất không ổn, bộ dáng có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ gục xuống đất. Anh ta đeo một chiếc khẩu trang lớn, che hơn nửa khuôn mặt.

"Tháo khẩu trang xuống!"

"..."

"Nghe thấy không, tháo khẩu trang của cậu xuống!"

Chàng trai trẻ chợt run rẩy một cái, do dự mấy chục giây mà cứ như mười phút dài đằng đẵng, ngay khi đội trưởng Lưu tặc lưỡi một cách sốt ruột, anh ta đột nhiên tỉnh ngộ kéo chiếc khẩu trang xuống.

Người và ma trong căn phòng đều im lặng.

Đây là khuôn mặt khó có thể tưởng tượng nổi. Nửa mặt bên phải dường như do nghệ nhân nổi tiếng chạm khắc tỉ mỉ, đẹp nhưng không tầm thường, khiến người khác cảm thấy như bị hút mất hồn phách, đến cả Vương Ly Ly cũng không sánh bằng một phần mười, thế nhưng bên má trái lại như đã trải qua một trận hỏa hoạn, vết bỏng loang lổ, thực sự rất đáng sợ.

Chàng trai trẻ có vẻ như rất sợ mọi người nhìn chằm chằm vào mặt anh ta nên anh ta liền cúi đầu thấp xuống. Lúc này đội trưởng Lưu mới phản ứng kịp, ho khan một tiếng.

"Tại sao cậu không nói gì?"

"..."

"Tên của cậu là gì?"

"..."

"Nói!"

Quản lý sảnh bên cạnh bất đắc dĩ giải thích: "Cái này, đồng chí cảnh sát, cậu ta bị câm điếc."

"Câm điếc?" Đội trưởng Lưu ngẩn người: "bị câm điếc thì sao không nói từ đầu?"

Lúc này đến lượt quản lý sảnh ngơ ngác: "À... trước đây cậu ta luôn ở sau bếp phụ việc, vì hôm nay ở sảnh thật sự không có ai nên mới để cậu ta đi đưa rượu."

"Đưa rượu cho ai?"

"Để tôi nhớ một chút... Ồ, đúng đúng, là tổng giám đốc Phương, tối nay cậu ta đưa rượu cho tổng giám đốc Phương!"

Khi người phục vụ này được dẫn đến, Phương Khải liền đen mặt, anh ấy nhận ra ngay lập tức: "Không sai, là thằng nhóc này!" Anh ấy tức giận nói: "Mẹ nó, đến cả rượu và cà phê cũng không phân biệt được!"

Lúc bình thường người phục vụ này tựa như bó tay bó chân*, lần đầu tiên được để đi phục vụ khách thì lại càng run sợ, hậu quả là đã bưng nhầm cà phê từ các phòng bao khác tới, không những thế còn chưa đi được hai bước liền té lộn mèo một cái.

*Bó tay bó chân: người có năng lực nhưng không thể phát huy.

"Hạ Dung lại xui xẻo ngồi bên ngoài bị đổ lên người, kẻ ngốc này còn dùng khăn lau giúp cậu ấy, thật mẹ nó làm mất mặt tôi!"

Phương Khải trông giống như sắp bị tức điên lên: "Cái người này rốt cuộc là do ai tuyển vào đây?"

Quản lý sảnh  lau mồ hôi trên mặt, liên tục cúi đầu để xin lỗi anh ấy.

"Vậy cuối cùng là anh và Hạ Dung không uống gì cả?"

"Không uống!"

Cho dù ai đó đã đưa thuốc vào rượu bằng ống tiêm, nhưng Phương Khải và Hạ Dung đều chưa từng uống rượu, hơn nữa lúc bảy giờ Hạ Dung vẫn có thể nhắn tin cho Vương Ly Ly, Hạ Thiên Tường cũng không thấy gì cậu có gì bất thường trong lúc trò chuyện.

Đội trưởng Lưu ra hiệu cho mọi người đưa người phục vụ ra ngoài theo dõi tiếp.

Vương Ly Ly, Phương Khải và Hạ Thiên Tường. Trong câu lạc bộ này có ba người liên quan mật thiết với Hạ Dung. Mỗi người đều có khả năng gây án nhưng dường như mỗi người đều có chứng cớ ngoại phạm.

Ngay khi đội trưởng Lưu đang suy tư về vụ án thì chuông điện thoại di động của anh ta bỗng reo lên.

Anh ta nhận điện thoại và im lặng lắng nghe một lúc, sau đó toàn bộ cơ thể của anh ta không kiềm chế được mà căng cứng, anh ta hô lớn với đầu bên kia điện thoại: "Đừng để cô ta rời khỏi thành phố! Dẫn cô ta đến đây! Cô ta là nghi phạm quan trọng!!"

Vương Ly Ly nhìn người đại diện họ Trần của mình, người mà cả đêm nay cô không liên lạc được, đang bị cảnh sát trùng kín người bằng chiếc áo khoác cưỡng chế đưa đến hiện trường. Cô chăm chú nhìn vào người phụ nữ luôn tự tin và thông minh này. Nhưng bây giờ, bộ dáng của chị Trần chính là hồn bay phách lạc. Cô ta vừa trải qua cuộc đua đuổi căng thẳng bởi ba chiếc xe cảnh sát, từ bị yêu cầu dừng lại cho đến khi bị bắt đưa đến nơi này trong chưa đầy một giờ.

Vương Ly Ly chỉ có thể cắn môi nhìn cô ta bị đưa vào phòng thẩm vấn của cảnh sát.

Đội trưởng Lưu ngồi trên ghế, miệng ngậm một điếu thuốc nhưng chậm chạp chưa đốt lên. Anh ta liếc nhìn qua nghi phạm với tinh thần suy nhược , kêu người rót cho cô ta cốc nước. Chờ đến khi tâm trạng của cô ta ổn định hơn, anh ta mới chậm rãi mở miệng.

"Cô hiểu tại sao mình bị đưa đến đây không?"

"..."

"Chuyện đã đến nước này đừng có giở trò gì cả." Đội trưởng Lưu nhìn sắc trời đen kịt ngoài cửa sổ: "Nghi phạm giết người, bỏ trốn, bất kỳ tội danh nào trong số này cô cũng có."

Chị Trần ngồi đó với gương mặt xám xịt.

"Hãy trung thực kể rõ những gì đã xảy ra vào tối nay. Bao gồm việc cô vào phòng bao lúc tám giờ để làm gì, nhìn thấy điều gì."

Cảnh sát nhận được tố cáo từ nhân viên lễ tân, có một người phụ nữ giống như quản lý của Vương Ly Ly đi vào câu lạc bộ Kim Mãn Đường lúc tám giờ tối, lên thẳng tầng hai, nhưng rất nhanh sau đó cô ta hốt hoảng chạy xuống dưới và lái xe đi.

Dường như chị Trần đã hiểu rõ tương lai của mình, cô ta thu lại dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày thành thật trình bày mọi thứ một cách rõ ràng cho cảnh sát.

"Tôi đến câu lạc bộ là vì thấy tin nhắn trên điện thoại của Ly Ly. Hai người họ đã dây dưa triền miên trong hai năm, cũng vì Ly Ly nhẹ dạ nên mới mãi chậm chạp không cắt đứt được, cho nên tôi quyết định đứng ra thay cô ấy giải quyết chuyện này." Cô ta nói như vậy.

"Vương Ly Ly biết chuyện này không?"

"Không biết, lúc đó cô ấy đang quay phim, tôi có mật khẩu điện thoại của cô ấy."

"Cô đã nhìn trộm tin nhắn nhưng lại không xóa đi sao?"

"Không cần thiết." Chị Trần ngưng lại một chút: "Tất cả mọi chuyện của Ly Ly đều do tôi giải quyết, không cần giấu cô ấy."

"Nhưng sau khi cô ấy thấy tin nhắn, cô ấy cũng đến câu lạc bộ, bởi vì cô ấy không biết cô đã đến trước một bước và cũng bỏ chạy ngay sau đó."

Đội trưởng Lưu nói một cách nhàn nhạt. Chị Trần khôi phục lại chút tinh thần, gật đầu.

"Đúng, nếu biết trước như vậy, tôi chắc chắn sẽ xóa những tin nhắn wechat đó."

"Cô đã thấy gì trong phòng bao này?"

"Tôi..." Chị Trần lúng túng cắn môi, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng: "Khi tôi vào phòng bao thì đã thấy thiếu gia Hạ nằm bất động trên sàn như là... như là đã chết."

"Cô chắc chắn không?"

Chị Trần lắc đầu: "Không, tôi không dám, lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, chân cũng sợ đến mềm nhũn."

"Vậy sau đó, cô đã làm gì?"

"Tôi không làm gì cả."

Đội trưởng Lưu nhăn mày: "Vậy sao cô lại bỏ chạy? Nếu lúc đó cô báo án ngay cũng sẽ không phải bị truy đuổi như vậy."

"Dù sao tôi cũng là quản lý của Ly Ly, nếu thật sự bị dính líu đến vụ án mạng, Ly Ly cũng không thoát khỏi liên quan, đặc biệt mọi người trong ngành đều biết Hạ thiếu gia là... bạn trai của Ly Ly, lúc ấy tôi chỉ muốn chạy nhanh, càng xa càng tốt, chờ cho sự chú ý giảm đi thì quay trở lại, đến cả điện thoại di động tôi cũng tắt."

"Vì thế Vương Ly Ly không thể liên lạc với cô."

"Đúng vậy."

"Có điều tôi cảm thấy rất kỳ lạ..." Đội trưởng Lưu đứng dậy tiến tới cửa sổ.

"Tại sao cả cô và Vương Ly Ly đều muốn chấm dứt mối quan hệ với nạn nhân? Họ đã yêu nhau hơn hai năm phải không? Dường như nạn nhân đối với Vương Ly Ly không tồi."

Không chỉ không tồi, mà cậu hạ mình đến khó coi.

"...Vương Ly Ly đã có chỗ dựa mới rồi sao?"

Khuôn mặt chị Trần trắng bệch, cô ta không nói gì nhưng Đội trưởng Lưu đã hiểu hết. Vương Ly Ly leo lên cành cao, thiếu gia không có nhiều tiền và quyền lực ở nhà đương nhiên là vô dụng.

"Cô còn biết gì nữa, hãy nói ra hết đi."

Lúc này đã là mười một giờ tối, cuộc thẩm vấn của đội trưởng Lưu với chị Trần đã kéo dài hơn nửa giờ, ở bên ngoài cảnh sát vẫn tiếp tục tìm kiếm chiếc điện thoại bị mất của nạn nhân, trong khi chiếc điện thoại thì nằm trong chính tay nạn nhân.

Thì ra điện thoại di động bị linh hồn trói buộc, Hạ Dung siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình, cậu nghĩ.

Cậu cũng là vô thức sờ túi quần thì phát hiện hóa ra điện thoại trong túi mình, người ngoài không có cách nào phát hiện ra, cậu cũng không có cách nào khởi động máy, chỉ nằm lặng lẽ như chủ nhân của nó, không có linh hồn.

Nếu chỉ là hết pin tự động tắt máy thì, có nên thử sạc pin không?

Trong khi Hạ Dung định đi tìm sạc điện thoại, cậu vừa mới bay lên hành lang thì bất ngờ có một người lao xuyên qua cơ thể cậu, cậu sửng sốt một chút sau đó định thần nhìn lại thì nhận ra đó chính là người nhân viên phục vụ đeo khẩu trang kia. Phía sau cậu ta là một viên cảnh sát to lớn càng làm nổi bật lên dáng vẻ suy nhược của cậu ta.

Người phục vụ nhỏ ra hiệu với viên cảnh sát hai lần, nhanh chóng cúi đầu vài cái, viên cảnh sát không kiên nhẫn vẫy tay với cậu ta, nói nhanh đi! Cậu ta mới dám bước về phía nhà vệ sinh.

Hạ Dung cũng dừng lại và nhìn về hướng nhà vệ sinh, cậu luôn cảm thấy bóng lưng co rúm của người phục vụ lộ ra chút mất tự nhiên, có gì đó rất kỳ quái không thể diễn tả được.

Nhưng suy nghĩ của cậu rất nhanh đã bị tiếng nói ngoài hành lang cắt đứt. Cậu xuyên qua tường, chứng kiến cuộc tranh cãi quyết liệt giữa anh trai và bạn gái cũ của mình.

"Ly Ly, sau khi chuyện này kết thúc, em phải ra nước ngoài ngay lập tức!"

"Không! Em không muốn!" Vương Ly Ly cắn môi, khóc rất đau lòng: "Vậy còn anh thì sao? Làm sao em có thể bỏ mặc anh một mình? Cảnh sát sẽ không làm khó anh chứ?"

"Sẽ không." Hạ Thiên Tường lắc đầu: "Anh không có động cơ gây án, cũng có chứng cứ chứng minh không ở hiện trường, cảnh sát không thể làm gì anh, còn em." Người đàn ông đưa tay vuốt tóc Ly Ly, trong mắt phảng phất chút thâm tình: "Nếu cảnh sát nghi ngờ em không chia tay được với Hạ Dung, để người quản lý của mình động tay hại cậu ta, danh tiếng của em sẽ bị phá hủy."

Hạ Dung bay lượn ở trên cầu thang, cảm giác bản thân như biển báo an toàn, đều đang tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.

Vương Ly Ly cúi đầu, trong một khoảnh khắc cô không nói nên lời.

Ngay khi Vương Ly Ly dường như đã bị giọng điệu thâm tình của đối phương thuyết phục, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Anh có động cơ." Vẻ mặt của cô bỗng nhiên không còn sự sợ hãi, trở nên có chút cổ quái: " Tối nay anh và anh ta không phải vì em mà lớn tiếng sao?"

Hai anh em nhà họ Hạ ngơ ngẩn tại chỗ.

Hóa ra trước khi chết tôi đã biết mình bị cắm sừng rồi sao? Hạ Dung suy nghĩ.

Còn Hạ Thiên Tường thì lùi lại một bước nhìn vào Vương Ly Ly: "Em biết hôm nay anh gặp cậu ta vì chuyện gì."

Vương Ly Ly cũng thay đổi không còn là một cô gái trong sáng bị gió táp mưa sa nữa, cô thừa nhận, "Đúng, vì tôi đã nói với anh ta, anh trai anh ta đồng ý để tôi đi đến nơi tốt hơn, màn ảnh lớn hơn." cô cười cười: "Hạ Dung yêu tôi như thế, anh ta nhất định sẽ cầu xin anh không cướp em đi."

"Vì thế em nghĩ anh sẽ giết em trai của mình vì em?" 

Vương Ly Ly lắc đầu: "Tôi biết đám con cháu nhà giàu các anh sao xem tôi ra gì, cùng lắm chỉ là một mon đồ chơi đẹp mắt, nhất là đoạt từ trong tay người khác mới có giá trị, thế nhưng món đồ chơi này không đáng đến chó cùng rứt giậu."

Sắc mặt Hạ Thiên Tường trở nên tái nhợt, dường như muốn nói gì đó, nhưng Vương Ly Ly đã ngắt lời.

"Hôm nay anh nói dối với cảnh sát." 

Cô lẳng lặng nhìn vào người tình của mình.

"Chị Trần sẽ nói cho cảnh sát biết, là anh đã cướp tôi từ tay Hạ Dung, dẫn đến hai người các anh bất hòa."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp