Đi ra cửa phòng ăn chưa quá hai bước, đã có người đằng sau lưng gọi với lại: "Này, lão Tạ?"
Tạ Tuân Ý xoay người lại, nhận ra người gọi mình là người bạn đại học cũ của anh - Tiền Vũ.
Tiền Vũ không phải là người thành phố Phù, sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại thành phố Phù làm ăn, còn tìm một cô gái địa phương để kết hôn và sinh con, coi như là sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, gia đình mỹ mãn.
Lúc này vợ anh ta cũng đứng cạnh, bên trong xe đẩy trống rỗng, Tiến Vũ đang bế con trong ngực, tay chân mập mạp vô cùng đáng yêu.
Thấy anh quay đầu lại, Tiểu Vũ biết rằng mình không nhận nhầm người, cẩn thận đặt đứa bé vào trong xe đẩy, vui vẻ đi tới: "Thật là trùng hợp, đi dạo có thể gặp được cậu ở đây."
Vợ anh ta không có ý định làm phiền bọn họ ôn lại chuyện cũ, đứng từ xa nở nụ cười với Tạ Tuân Ý, chậm rãi đẩy đứa bé đi về phía công viên cách đó không xa.
Tiền Vũ đến gần mới phát hiện bên cạnh Tạ Tuân Ý có một cô bé hình như đi cùng anh, ánh mắt quan sát một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Tường, mở miệng thăm dò: "Đây là...em dâu?"
Từ "em dâu" còn chưa nằm trong phạm vi những từ ngữ mà Tạ Tường tiếp thu được, chỉ là thấy đối phương đang chào hỏi mình, cô lập tức đáp lại: "Xin chào, em tên là Tạ Tường."
Tạ Tuân Ý nhìn biểu cảm của Tiền Vũ là biết ngay anh ta đang nghĩ gì, trước khi anh trả lời lại thì đã lấy chìa khóa đưa cho Tạ Tường: "Lên xe đợi anh."
Tạ Tường ngoan ngoãn cầm chìa khóa rời đi.
"Cậu giấu kĩ thật đấy, lâu chưa? Sẽ không âm thầm đi đăng ký đấy chứ?"
Tiền Vũ liên tục chậc chậc vài tiếng, tủm tỉm cười nói: "Nghĩ lại ngày trước cậu đào hoa như thế mà cậu không để mắt tới ai, mọi người còn đang âm thầm nói rằng chắc hẳn sau này cậu muốn cưới một tiên nữ. Vậy mà đúng thật, đúng là cậu cưới một tiểu tiên nữ."
Tạ Tuân Ý: "Cậu đừng hiểu lầm, bọn tôi chỉ là bạn bè thôi."
"Bạn bè?" Tiền Vũ đương nhiên không tin: "Không phải chứ lão Tạ, cô bé kia cũng đã thừa nhận, cậu còn ngại à?"
"Cô ấy vừa mới về Trung Quốc, tiếng Trung không giỏi." Tạ Tuân Ý không có ý định giải thích nhiều về chuyện này, chuyển đề tài: "Dạo này cậu thế nào rồi? Vẫn định tiếp tục phát triển ở ngân hàng đầu tư?"
…
Một chút thời gian ăn cơm mà không biết Bruce có thể tìm được biết bao nhiêu hình ảnh và video hài hước, gửi hết cho Tạ Tường.
Tạ Tường ngồi trong xe một lúc lâu cũng không dám ngoảnh đầu lại, mà Bruce thì không ngừng nói chuyện.
Tạ Tường: [Bruce dừng lại, tớ hết buồn rồi.]
Bruce: ["hình ảnh.jpg"]
Bruce: ["hình ảnh.jpg"]
Bruce: ["hình ảnh.jpg"]
Bruce: [Thật không? Cậu không được lừa tớ, tớ sẽ rất buồn, thực sự sẽ bị tổn thương đấy.]
Tạ Tường: [Không lừa cậu đâu. Bây giờ tớ không muốn khóc nữa.]
Bruce: [Vậy là tốt rồi! Bạn yêu, cậu chính là cô gái giỏi nhất, nếu bọn họ không hiểu được thì chúng ta cũng không lấy làm lạ.]
Tạ Tường: [Bruce, thật ra tớ không trách mẹ, mẹ có hai đứa con gái, một đứa không thích đứa còn lại, mẹ đứng ở giữa cũng vô cùng khó xử. Hôm nay nhìn thấy mẹ tớ cũng rất vui rồi.]
Lời này làm cho Bruce ở bên đầu bên kia điện thoại nhe răng trợn mắt.
Cậu thực sự muốn hỏi là nếu như không muốn bị khó xử thì sao ngay từ ban đầu không giải quyết ổn thỏa đi rồi mới đưa Tạ Tường về?
Bruce: [Vậy em gái mắng cậu như vậy cậu cũng không thấy buồn à?]
Tạ Tường: [Ừ, không buồn.]
Bruce: [Cậu nghĩ nó còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện hay vì đấy là em gái cậu nên cậu sẵn sàng tha thứ cho nó?]
Bruce: [Tớ nói cho cậu biết, nếu một trong hai là đáp án của cậu thì tớ thật sự sẽ bay qua đó để đánh cậu.]
Tạ Tường: [Đương nhiên không phải, tuy là em gái nhưng sự thật là tớ với nó không có tình cảm, nó có mắng tớ như nào thì tớ cũng không buồn mà là tức giận. Còn có...một chút sợ hãi.]
Bruce: [Sao cậu lại sợ nó?]
Tạ Tường: [Nhìn thoáng qua có vẻ nó không được bình thường...]
Bruce: [Nó bị bệnh tâm thần à.]
Tạ Tường: [Tớ cũng không biết, nhưng giống như thế.]
Bruce: [Eo, lần trước không để ý đến nó, lần sau về bị nó mắng.]
Tạ Tường: [Nhưng tớ còn không biết mắng người như nào...]
Bruce: [Quá đơn giản! Cậu nói tiếng Pháp với nó, biểu cảm hung dữ vào. Chắc chắn nó nghe không hiểu, sẽ cảm thấy cậu đang mắng nó, sau đó tự đoán xem rằng cậu đang nói cái gì, chẳng khác nào nó tự mắng nó.]
Tạ Tường: [Bruce thật đỉnh.]
Bruce: [Đương nhiên rồi. Cái này trong tiếng Trung nói như nào nhỉ. Mượn hoa dâng Phật.]
Tạ Tường: [Không phải. Chắc là có qua có lại mới toại lòng nhau.]
Bruce: [Được rồi, là có qua có lại. Lần sau cậu nhớ đáp trả nó.]
...
Hành lý của Tạ Tường rất nhiều, cho nên hôm sau cô dậy rất sớm, thậm chí còn đúng lúc Tạ Tuân Ý đang ngồi ăn sáng.
Tạ Tuân Ý đang định đi làm, sau khi
Tạ Tường suy nghĩ kỹ càng bèn gọi anh lại: "Anh, anh có muốn em đợi anh về rồi mới dọn hành lý không?"
Tạ Tuân Ý không hiểu: "Sao thế?"
Tạ Tường: "Em không biết cái nào có thể lấy ra, cái nào không."
Tạ Tuân Ý không biết còn có cái gì có thể lấy ra hay không, thuận miệng trả lời: "Em cứ lấy đi." sau đó nhanh chóng cầm tài liệu ra cửa.
"Đều có thể..."
Tạ Tường nhắc lại lời Tạ Tuân Ý một lần nữa, ý thức được mình đã được quyền cho phép cao nhất, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng ăn nốt hai miếng bánh ngọt, vui vẻ về phòng sắp xếp đồ đạc.
Tạ Tuân Ý đến công ty, việc đầu tiên chính là gọi Thanh Huy đứng ở cửa lớn tán gẫu với bảo vệ vào văn phòng.
"Xử lý cho Trần Thanh Thanh nghỉ việc, không cần giữ lại cô ấy."
Thanh Huy ngạc nhiên: "Đột ngột như vậy? Không phải hôm qua còn đồng ý sao, xảy ra chuyện gì sao?”
Đối với việc này Tạ Tuân Ý chỉ có một câu không mặn không nhạt trả lời: "Sau này những người có tâm đức không tốt thì không được tuyển vào công ty luật.”
Thanh Huy hắc một tiếng: "Quái lạ, cậu cũng chưa từng trao đổi với cô ấy, làm sao nhìn ra nhân phẩm của cô ấy không được?”
Tạ Tuân Ý hỏi ngược lại: "Cậu rất muốn giữ cô ấy?”
"Cái này có cái gì muốn hay không, tôi cùng cô ấy cũng không quen biết nhiều." Thanh Huy khoát tay áo: "Được được, cậu không muốn ở lại thì không giữ nữa, tôi sẽ đến nhân sự nói chuyện.”
Anh ấy xoay người đi tới cửa, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Tạ Tuân Ý: "Tối hôm qua anh lên đường số 2 ăn cơm?”
Tạ Tuân Ý: "Ừm.”
Thanh Huy: "Tiền Vũ nói cậu ta gặp cậu, còn nói bên cạnh cậu mang theo tiểu tiên nữ, là tiểu hài tử nhà ngươi đi, không phải ngươi nói đưa về nhà sao? ”
Tạ Tuân Ý mở máy tính: "Nhà cô ấy ở Pháp, nửa năm sau trở về. ”
Thanh Huy: "Vậy tối qua cậu lại nói với tôi để đưa người về nhà? ”
Tạ Tuân Ý: "Không muốn ăn cơm với cậu. ”
"Tê —" Thanh Huy như đau răng cắn bọng má: "Nói cậu bảy năm ngứa ngươi thật đúng là gãi lên đúng không? Được rồi, tốt thôi, bữa ăn tiếp theo tôi sẽ trả cho cậu.”
Tạ Tuân Ý từ chối cho ý kiến: "Người trong vụ án vi phạm buổi chiều sẽ tới đây tìm hiểu tình huống, đến lúc đó cậu đi gặp. ”
Thanh Huy: “Cậu không đi sao? ”
Tạ Tuân Ý: "Tôi có việc, buổi chiều tan tầm sớm nửa tiếng.”
Từ văn phòng luật sư về nhà lái xe chưa đến nửa giờ, bất quá Tạ Tuân Ý hôm nay đi đường xa, trên đường lại tắc nghẽn một chút, cho dù tan tầm sớm nửa giờ, về đến nhà cũng đã qua sáu giờ.
Cửa sổ ban công không đóng, hắn mở cửa, gió từ trên vai hắn nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một trận leng keng giòn vang.
Tạ Tuân Ý dừng bước, anh nhìn vào, trước khi nhìn thấy chuông gió thủy tinh treo trên ban công, trước tiên phát hiện trên sô pha có một chiếc gối ôm tường vi sơn dầu không hợp với tất cả mọi người xung quanh.
Có ít nhất mười chiếc nơ sợi hồng trên đó.
..... Không sao đâu.
Nếu chỉ có hai.
Tạ Tuân Ý lấy lại bình tĩnh, thay giày đóng cửa lại, kết quả không đi vào trong hai bước, tầm mắt không tự chủ được rơi xuống bàn ăn.
Trên đó có thêm một tấm khăn trải bàn ren ren màu xanh nhạt so với lúc anh rời đi vào buổi sáng.
Cùng với một bó hoa trong bình hoa không biết tên.
Trong không khí như có như không có trôi nổi một mùi hương thanh đạm, kèm theo tiếng bước chân nhỏ bé nhẹ nhàng, Tạ Tuân Ý quay đầu, liền nhìn thấy tiểu oa oa ôm một chậu hoa đang từ trong phòng đi ra.
"Anh trai, anh về rồi." Búp bê nhỏ cúi đầu chào hỏi anh.
Anh im lặng hai giây, nhìn về phía tay cô: "Đây là cái gì vậy? ”
Ánh mắt Tạ Tường sáng ngời: "Em trồng hạt giống hoa cúc nhỏ, đặt ở ban công phơi cô rất nhanh có thể nảy mầm ra hoa.”
Tạ Tuân Ý theo hướng ánh mắt của cô quay đầu lại.
Cùng một chậu hoa nhỏ, ban công dĩ nhiên đã có mấy cái.
Tạ Tuân Ý nhịn không được nhắm mắt lại trong phòng khách sáng sủa, ngữ diễm không rõ hỏi Tạ Tường: "Còn có chuyện gì muốn bày ra không? ”
"Có." Tạ Tường gật gật đầu, vẻ mặt ngây thơ: "Còn có một cái máy ghi âm, em muốn đặt nó lên kệ bên cạnh cây đàn dương cầm. ”
Tạ Tuân Ý: "..."
"Chậu đặt xuống trước." Tạ Tuân Ý dứt khoát xoay người: "Đi theo anh tới thư phòng. ”
…
"Cũng không được..."
Tạ Tường cầm một tờ giấy A4, lần lượt nhìn điều khoản viết tay phía trên, lông mày dần dần kéo xuống.
Chữ Tạ Tuân Ý rất đẹp, trong từng dòng chữ đều lộ ra một cỗ trầm ổn đại khí, chỉ là nhìn vào trong mắt Tạ Tường, toàn bộ bài viết chỉ viết ba chữ: thảm hề hề hề.
Vật dụng nổi bật không cần thiết của cô không thể đặt ở vị trí dễ thấy bên ngoài phòng cô, chuông gió không thể treo, gối ôm nhỏ không thể đặt, hoa có thể để trên kệ nhưng khăn trải bàn phải được gỡ bỏ, còn có đĩa không thể đặt giấy nền hoa, ban công không thể trồng hoa cúc nhỏ, bên cạnh đàn dương cầm không thể bày máy ghi âm...
"Ngay cả nước hoa cũng không thể dùng sao?" cô nhỏ giọng ủy khuất.
Tạ Hạnh có ý tứ kéo dài hai giây: "Có thể, chỉ cần đảm bảo mùi hương sẽ không dính vào người tôi. ”
Đó là không thể xịt trong phòng khách, và sau khi xịt nước hoa của riêng mình, hãy nhớ giữ khoảng cách với anh.
Tạ Tường suy nghĩ một chút cảm thấy có thể chấp nhận được, tâm tình thoáng đạt được một chút an ủi.
Cho đến khi cô nhìn thấy cái cuối cùng...
Tạ Tường đầy mắt mờ mịt ngẩng đầu: "Anh trai, 'Trong vòng một tháng trình độ giao tiếp tiếng Trung quốc hàng ngày sẽ không phạm sai lầm' là có ý gì? ”
Vừa dứt lời, một quyển "Từ vựng tiếng Trung thường dùng", một quyển "Từ điển Trung Quốc hiện đại", cộng thêm một xấp bài thi đã được đoan chính bày ra trước mặt cô.
Trước trọng lượng của tri thức, Tạ Tường không tự chủ được thẳng lưng: "?”
"Một tháng sau, em sẽ vào Đại học Phù Thành để chính thức giảng dạy cho sinh viên, và tiếng Trung của em vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết trong giao tiếp, vì vậy…"
Đầu ngón tay Tạ Tuân Ý điểm một góc "Từ điển": "Những thứ này, chính là nhiệm vụ một tháng này của cậu. ”
"Tổng từ vựng" tổng cộng có ba mươi đơn vị, mỗi ba đơn vị một tiểu tiết, đề thi được đồng bộ hóa, một tiểu tiết tương ứng với một tờ, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ba ngày tới tìm tôi làm một lần tiểu trắc, đạt điểm đầy đủ 100, 90 điểm đạt, dưới 90 điểm sao chép 10 lần thi, sau lần kiểm tra nhỏ tiếp theo thi lại."
Tạ Tuân Ý nói xong hơi dừng lại, xác nhận với cô: "Nghe hiểu chưa?”
Tạ Tường sững sờ nhìn Tạ Tuân Ý, hai mắt vô thần, biểu tình ngốc trệ. Không phải cô không biết, cô chỉ hoảng hốt ý thức được, giống như có một cơn ác mộng, sắp bắt đầu.