Trịnh Thiết Huy vội vàng nói: "Cháu cũng không nên trách Kiện Dân, ông ấy cũng là có lòng tốt, nghĩ rằng mọi người có thể hỗ trợ giúp đỡ nhau vượt qua gian nan. Chuyện này cũng trách chú, là chú không thể ngăn cản họ, sớm biết trước như vậy chú đã tìm hai cháu nói chuyện rồi, còn hơn là để xảy ra tình trạng này. Bây giờ tình hình khó khăn như vậy, mọi nơi đều ngập hết, tòa nhà này của chúng ta cũng chỉ còn lại hai lầu, đến thời điểm này còn không đoàn kết, xích mích với nhau thì tổn thương hòa khí lắm."
"Loại này hòa khí cháu không cần." Kiều Thanh Thanh cất cao giọng, cố ý để cho người ở lầu dưới chưa đi xuống nghe thấy.
"Từ khi có nạn lụt đến bây giờ, nhà chúng cháu có thể tiếp viện cho hàng xóm, cũng sức cùng lực cạn rồi. Thuyền kayak, thuyền phao, thiết bị lặn, tất cả những thứ đó đều là nhà cháu bỏ tiền mua. Vì vậy lúc đầu cháu thu tiền, sau đó cũng không tính toán kỹ nữa, thuyền nhà cháu xung phong đưa đón hàng xóm bao nhiêu lần nhiệt độ giảm sâu. Nhà cháu còn phát cho hàng xóm mỗi nhà một cuộn nhựa dẻo để bịt cửa sổ, mấy ngày trước còn đưa cho nhà 701 và nhà 702 một đôi giày trượt băng. Đối xử với hàng xóm yêu thương và hòa thuận, cháu chỉ làm được đến vậy thôi. Cháu tự nhận là nhà cháu đã giúp hết khả năng cho phép rồi, hôm nay mọi người chặn cửa nhà cháu, cưỡng ép Thịnh An, là mọi người không nhớ đến tình xưa lúc trước, vậy nên cháu cũng không cần nói chuyện khách khí với mọi người nữa. Chú Trịnh, chú đừng lấy bộ dạng oai phong lẫm liệt của chú đến đây bịt miệng cháu nữa, chuyện xảy ra hôm nay chú cũng có trách nhiệm không nhỏ đâu. Dáng vẻ vừa rồi chú giải thích kia chỉ chứng tỏ chú vô cùng dối trá, cháu nghe mà muốn ói."
Kiều Thanh Thanh nói những lời này vang vọng, không nể tình Trịnh Thiết Huy chút nào. Ông ta nghe đến cuối thì mặt xanh lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT