Không Hề Là Bạn Bè Bình Thường

Chương 19: Xác Định Ước Mơ


8 tháng

trướctiếp

Trong giới luật pháp nhiều năm như vậy, từ thực tập sinh, luật sư, cố vấn cho đến cộng sự, thời gian làm việc hiệu quả mỗi ngày ít nhất 12 giờ, có thể nói công việc chính là cuộc sống của anh.

Nhưng anh chưa bao giờ thích làm luật sư, thậm chí là còn chán ghét nó.

Mỗi một khắc ở Minh Địch, anh đều cảm thấy mình không phải là Giang Hướng Hoài, mà là anh trai. Người quen thường khen ngợi anh: "Hổ phụ sinh hổ tử, anh em kế nghiệp, Hướng Thanh nếu như còn sống chắc hẳn cũng ưu tú như vậy, nếu như anh ấy nhìn thấy em trai mình yêu thương nhất cũng đang làm nghề anh ấy yêu thương nhất thì nhất định sẽ rất vui mừng.”

Anh cảm thấy mình thật đáng khinh, anh trai bảo vệ anh, lẽ ra anh phải tiếp tục gánh vác tội lỗi và ước mơ của anh trai mình, nhưng từ tận đáy lòng, anh thực sự căm ghét việc mọi người cho rằng anh sống vì anh trai mình.

Anh hẳn là Giang Hướng Hoài, mà không phải là Giang Hướng Thanh, nhưng nếu anh còn làm luật sự một ngày thì anh vẫn mãi sống trong cái bóng của Giang Hướng Thanh.

Chỉ khi ở huyện Nam Nhật, anh mới cảm thấy mình được là chính mình, bởi vì anh trai anh không thích kiểu người như Chức Trừng, và anh ấy sẽ không nguyện ý ở lại huyện Nam Nhật.

Sau khi tốt nghiệp đại học, năm đầu tiên học JD ở Berkeley, anh đã muốn bỏ học, anh không có hứng thú gì đối với ngành học này, cha mẹ anh rất ít liên lạc với anh, có liên lạc cũng là nhắc nhở anh đừng quên ước mơ của anh trai, nhắc anh phải học tập thật tốt, ngoài ra bọn họ cũng chẳng quan tâm bên này anh sống như thế nào, tháng lạnh nhất năm ấy, anh giống như đối với tất cả đều mất đi dục vọng, ngủ không được, ăn không vô, cũng chưa từng rời khỏi nhà trọ nửa bước, thậm chí nhiều lần còn có ý niệm tự sát trong đầu.

Cho đến khi Chu Chức Trừng gửi tin nhắn QQ tới cho anh, đã trôi qua năm tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau, Chu Chức Trừng lúc này đang học lớp 11.

"Anh bận à? Em gửi tin nhắn cho anh, sao lâu vậy vẫn không thấy anh trả lời?"

"Ở Mỹ bây giờ là mấy giờ rồi? Anh em nói anh rất bận, bảo em không được quấy rầy anh, nhưng em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh."

"Anh thi xong xuôi hết chưa? Dịp Tết Nguyên đán này…anh sẽ về chứ?"

Lúc đó có lẽ thuốc đã phát huy tác dụng khiến tâm tình anh ổn định hơn, anh đáp lại cô: “Sao không gọi anh là “anh trai” nữa?”

Bên kia hiển thị dòng chữ "Đối phương đang nhập”, thật lâu sau đó, cô mới lúng túng nói: "Anh Hướng Hoài."

Cô còn nói: "Nước Mỹ thật xa, anh trai em hiện tại cũng đang ở Mỹ, em ngay cả Bắc Thành cũng chưa từng đi tới, hai người đều cách em rất xa... Anh Hướng Hoài, tới

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp