Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 6: Thông báo


9 tháng

trướctiếp

Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

 Mặc Sở lấy cái ba lô lớn nhất có thể tìm được trong nhà kho đi ra ngoài, sau khi ra ngoài, từ bên ngoài cô đóng cửa nhà kho lại, trước cửa đặt hai cái xác thây ma, tạo cảm giác như đang ở trong nhà kho đó là những thây ma, giống như vừa trải qua một trận chiến lớn.

Cô biết loại ngụy trang này có chút khoa trương, nếu là vào tận thế năm thứ sáu, loại ngụy trang này sẽ không lừa được bất kỳ ai, nhưng vào lúc mới bắt đầu, đại đa số mọi người còn chưa kịp thích ứng với bầu không khí đẫm máu của những ngày tận thế, xác chết của hai con thây ma này khiến hầu hết mọi người phải sợ hãi.

Mặc dù vẫn có một số nguy hiểm nhất định, nhưng cô chỉ có thể đảm bảo mình phải quay lại càng sớm càng tốt.

Hơn nữa không biết có phải hay không trước khi rời đi Lệ Trầm vô thức nắm lấy tay cô, cô thật sự có chút đáng thương cho vị đại ma vương trong lời đồn ở kiếp trước.C a l an t h a - T Y T

Ngay khi có suy nghĩ này trong đầu, cô đều khiếp sợ chính mình.

Ở kiếp trước, Lệ Trầm có thể gọi là tàn nhẫn, tâm trạng thất thường, giết người như ma, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai cho rằng anh đáng thương, mặc dù kinh nghiệm của Lệ Trầm đã được lan truyền bởi những người có tâm, đó là bí mật được công khai trong giới siêu nhiên, nhưng tuyệt đối người ta sẽ không bởi vì vậy mà cảm thấy anh đáng thương.

Nhưng kiếp trước, Lệ Trầm là "Ma vương", mà kiếp này, Lệ Trầm chỉ là "Lệ Trầm".

Mặc Sở trong lòng thở dài, còn chưa kịp hành động, mong muốn mau chóng trở về đã rất cấp bách.

Cô nhanh chóng đi ngang qua giữa thành phố, vì mục đích của cô là tìm nguồn cung cấp nên cô cố gắng né tránh đám thây ma lang thang trên đường phố hết mức có thể.

Không có người đi bộ ở trong thành phố, nơi đây giống như một thành phố chết.

Mặc Sở biết, những người sống sót trong thành phố này hoặc đang trốn trong nhà hoặc nơi họ từng làm việc lo lắng và tuyệt vọng chờ đợi sự giải cứu, hoặc họ đã chọn cách trốn khỏi thành phố vào thời điểm bắt đầu tận thế, giống như bọn họ lúc trước.

Vào thời điểm đó, hầu hết những người sống sót trong thành phố này đều nghĩ rằng thành phố của họ là nơi duy nhất thất thủ, chỉ cần họ chạy trốn hoặc chờ người đến cứu, họ nhất định sẽ sống sót và quay trở lại thế giới văn minh.

Nhưng trên thực tế, cả thế giới đã sụp đổ, mọi thành phố đều bị áp đảo.

Vào ngày thứ ba của tận thế, khi tất cả các tín hiệu vẫn bị gián đoạn và việc cứu hộ bị trì hoãn, một số người đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, nhưng hầu hết mọi người vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng.

Nhưng thật ra bọn họ không phải hoàn toàn không có hy vọng.

Mặc Sở nghĩ đến "hy vọng" kia, mím môi, thu hồi tâm tư, càng thêm nhanh chóng tìm kiếm đồ vật.

Cuối cùng, cô tìm thấy một siêu thị lớn dưới lòng đất dường như chưa bị cướp sạch.

Nhưng khi cô đi vào, cô phát hiện ra rằng siêu thị thực sự không phải không có người.

Vừa bước vào, cô đã thấy bên cạnh kệ có hai nhóm người đang gây chiến với nhau, một nhóm nam nhiều hơn nữ, nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhóm còn lại tuy rằng đa số là nữ, nhưng ba nam dẫn đầu đều là đều cao trên 1,8 mét và toát ra khí chất mà một mình tôi có thể đánh bại tám người, rất khó để gây rối. Bầu không khí giữa họ rất căng thẳng, và sự căng thẳng này lên đến đỉnh điểm khi Mặc Sở đột nhiên xông vào.

Tất cả mọi người đột nhiên nhìn sang, đặc biệt là đội nam nhiều hơn nữ, khi người đàn ông đi đầu nhìn thấy cô chỉ là một người phụ nữ, trong mắt lộ ra một tia không thiện cảm.

Mặc Sở chậm rãi rút con dao găm cắm trong ủng ra, ánh mắt sắc bén, không hề nhượng bộ chút nào.

Có những thứ có thể từ bỏ, nhưng có những thứ không thể từ bỏ, đặc biệt là vật chất, nếu từ bỏ lần đầu thì sẽ có vô số lần sau, đây là bài học đã dạy cho cô trong sáu năm qua.

Khi cô trở thành một người phụ nữ với vũ khí trong tay và trông giống như một người rất khó tính, ánh mắt của người đàn ông nheo lại.

Lúc này, một nam sinh trong đội còn mặc đồng phục bóng rổ kia cau mày nói: “Siêu thị lớn như vậy, không ai có thể đi hết được, chúng ta không làm phiền nhau, mỗi người tùy theo bản lĩnh của mình mà đi.”

Người đàn ông có lẽ cảm thấy không đành lòng nên nói: "Được, mỗi người tùy bản lĩnh, nhưng người phụ nữ này không thể vào."

Hắn chỉ vào Mặc Sở.

Mọi người nhìn Mặc Sở.

Mặt của Mặc Sở không có biểu cảm, cô đang suy nghĩ có nên xử lý người đàn ông này bây giờ hay là trực tiếp chờ bọn họ rồi ra tay cướp đoạt.

Trong ngày tận thế, không chỉ có nhuốm máu thây ma, có đôi khi còn nhuốm máu của đồng bào, đây là chuyện kiếp trước Mặc Sở đã biết.

Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, một cô gái trong đội ba nam sinh đã chán ghét nói: "Bây giờ cô ấy là người của chúng tôi, anh có cho cô ấy vào không?"

Lúc cô ấy nói, những người khác trong đội của họ không tỏ ra phản đối.

Có nhiều người ủng hộ Mặc Sở như vậy, đối phương chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi bọn họ đi vào khu đồ ăn, cô gái ra hiệu cho Mặc Sở: “Mau vào đi.”

Mặc Sở thu lại dao găm, đi tới, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Cô gái xua tay, vội vàng nói: "Vào trong tìm thức ăn, lấy xong liền rời đi, đừng để bị những người kia nhắm tới."

Không đợi Mặc Sở đáp lại, vội vàng đi theo đồng đội bước vào bên trong.

Mặc Sở sau lưng hỏi cô: "Cô tên gì?"

Cô gái trả lời mà không quay đầu lại: "Ứng Di, gặp lại sau!"

Mặc Sở nhìn bóng lưng cô gái, cũng đi vào theo.

Trong siêu thị này, vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng khi tận thế vừa đến, có những chiếc kệ bị xô đổ, những bức tường dính đầy máu và lẻ tẻ những thây ma hoặc xác người, nhưng vì bọn họ gây ra tiếng động lớn ở đây mà không có thây ma xuất hiện, điều đó chứng tỏ có lẽ không có thây ma nào trong siêu thị này.

Nhưng Mặc Sở vẫn thận trọng bước vào.

Cô để ý thì thấy một nhóm nam nhiều hơn nữ đi thẳng đến khu vực thực phẩm sống, sau đó nhanh chóng chuyển thịt, ngũ cốc, gạo và mì, cô có thể phán đoán ra họ nên chuyển nhà, trong khi một nhóm các cô gái đi thẳng vào khu vực thực phẩm chín, nhắm vào khu vực đồ ăn nhanh.

Mặc Sở nhìn một lượt, sau đó đi tới khu vực đồ uống trước, đổ đầy mấy chai nước tinh khiết trước, sau đó lấy thêm một ít nước tăng lực, trực tiếp lấp đầy một nửa ba lô.

Cô đã trải qua rất nhiều năm trong những ngày tận thế ở kiếp trước, cô hiểu rất rõ, ngày tận thế, nước quan trọng hơn thức ăn.

Sau khi đổ đầy nước, cô lấy một nắm sô cô la và bỏ vào túi bên, sau đó bắt đầu tìm kiếm tất cả các loại thực phẩm nhiều đường và nhiều calo cũng như thực phẩm ngũ cốc nở, chẳng hạn như bột yến mạch và những thứ tương tự. Nhìn lên kệ, cô nhìn thoáng qua đã thấy thứ mình muốn, và lấy thêm hai chai trái cây đóng hộp.

Cô lấy đồ rất có mục đích, động tác cũng rất nhanh chóng.

Cô biết trong loại siêu thị này không thể tìm được lương khô dạng nén, huống chi là lương khô dạng nén dành cho quân đội ở kiếp trước cung cấp cho các đội nghĩa vụ đặc biệt. Trong trường hợp này, thực phẩm nhiều đường và nhiều calo có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng, ngũ cốc giúp no lâu hơn so với thực phẩm nấu chín thông thường và thức ăn nhanh, trái cây đóng hộp là loại vitamin rất quý giá trong những ngày tận thế.

Cô nhấc chiếc ba lô đã gần đầy và nặng vô cùng.

Cô vác đồ lên vai, sau đó ngẩng đầu nhìn siêu thị, ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đã nuôi ác ý với cô khi cô mới bước vào đã lặng lẽ rời khỏi hàng đợi và đi về một hướng.

Nghĩ đến hành vi vừa rồi của người đàn ông, Mặc Sở cau mày đi theo.

Khi cô đuổi kịp người đàn ông, cô thoáng nhìn thấy người đàn ông đang chặn cô gái nhỏ tên Ứng Di vừa rồi giữa giá và tường, một tay bịt miệng, tay kia lôi kéo quần áo cô ấy.

Một khi thế giới mất trật tự, tội ác của một số người sao có thể bại lộ nhanh như vậy!

Lửa giận trong lòng Mặc Sở chợt bùng lên, cô bước nhanh về phía trước, người kia còn chưa kịp phản ứng đã bị cô từ phía sau túm lấy tóc, dùng hết sức nắm lấy đầu, đập mạnh vào vách tường!

Có một âm thanh nặng nề bị bóp nghẹt khắp siêu thị đều có thể nghe thấy, người đàn ông bị đánh, máu chảy ra từ trán ngay lập tức. Mặc Sở dùng khăn che vết thương để đảm bảo mùi máu tươi không thu hút thây ma, sau đó cô nhấc chân, sau đó đi xuống bằng cả hai chân, có hai tiếng “cạch” và “cạch”, xương tay của người đàn ông bị chặt đứt ngay lập tức.

Mặc Sở chặn tiếng hét của hắn bằng một chiếc khăn lông khác.

Cô lại giơ chân giẫm lên xương tay gãy của hắn, nhìn hắn như nhìn người chết.

Đôi mắt của người đàn ông tràn ngập sự đau đớn, nhưng hắn thậm chí lại không thể kêu lên, suýt chút nữa ngất đi.

Mà lúc này, Ứng Di cũng có phản ứng.

Mặc Sở vốn tưởng rằng cô ấy sẽ khóc hoảng hốt, không ngờ cô bé vừa phản ứng lại lập tức chộp lấy cây cán bột bên cạnh vung về phía người đàn ông nằm trên mặt đất, rất cẩn thận không để xảy ra bất kỳ tiếng ồn không cần thiết.

Mặc Sở nhìn thấy suýt chút nữa cười ra tiếng, nhưng cô cũng không ngăn cản, chỉ là đứng nhìn.

Nhưng lúc này, người bên kia nghe thấy tiếng động liền chạy tới, Mặc Sở ngăn cô lại, sau đó vội vàng từ bên cạnh tìm một chiếc áo khoác, khoác lên người cô, che đi quần áo rách nát.

Cô gái lúc này mới sụt sịt mũi: "Cám ơn."

Mặc Sở lại cài cúc áo cho cô.

Lúc này, nước mắt cô gái cuối cùng cũng trào ra, cô khóc nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô... cô thật dịu dàng."

Mặc Sở vỗ nhẹ vào lưng cô.

Đồng đội của cô gái cuối cùng cũng chạy tới, thấy cảnh tượng trước mắt còn có gì đó không hiểu, ba nam sinh đi đầu vô cùng tức giận, trực tiếp kéo người đàn ông nằm trên mặt đất lên mà không cần giải thích gì, tính cả những đồng đội đó của hắn đuổi ra khỏi siêu thị.

Mấy nam sinh và cô gái cảm ơn cô một lần nữa.

Mặc Sở xua tay, không nói gì.

Lúc cô rời đi, cô đã đào một số xác chết thây ma trên mặt đất và đào ra một hạt nhân pha lê từ một trong những xác chết đó.

Lúc cô làm như vậy cũng không phải cố ý tránh bọn họ, nhìn thấy tinh hạch trong tay Mặc Sở, nam nữ đều kinh ngạc.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, Ứng Di - cô gái nhỏ được cô cứu ra, giọng hỏi: "Chị, đây là cái gì?"

Mặc Sở liếc cô một cái, nói: "Tinh hạch của thây ma, người sở hữu năng lực siêu nhiên có thể dùng để tăng cấp."

"Tinh, tinh hạch?"

Một số thanh thiếu niên và các cô gái trông giống như thế giới quan của họ đang nổ tung, một số cảm thán thật sự có tinh hạch, một số thì tự hỏi liệu siêu năng lực của Mặc Sở có phải là thứ mà họ tưởng tượng hay không.

Ngược lại, một trong những nam sinh sau khi nghe những lời đó trở nên nghiêm túc và bắt đầu hiểu tinh hạch là gì và cách sử dụng nó.

Mặc Sở thuận thế nói tất cả những gì bây giờ cô có thể nói.

Nam sinh: "Chuyện quan trọng như vậy, cứ như vậy nói cho chúng ta biết sao?"

Mặc Sở: "Không có gì không thể nói."

Nam sinh trịnh trọng cúi đầu trước cô và nói: "Cảm ơn."

Mặc Sở lắc đầu, không nói gì thêm.

Mặc Sở không có ý giấu diếm chuyện tinh hạch để nắm bắt cơ hội, thứ nhất, tác dụng của tinh hạch sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, thứ hai, càng sớm phát hiện ra, con người càng có thể nâng cao thực lực càng nhiều càng tốt trước khi thây ma tiến hóa tăng thêm sức lực, sau đó sống sót.

Trước khi trở thành một người có siêu năng lực, trước đó cô là một con người.

Là một con người, không thể chỉ nhìn đồng loại của mình bị dị loại chèn ép.

Cô cố ý để cho bọn họ nhìn thấy, truyền qua bọn họ, cho dù là sau này, cô cũng sẽ không che giấu. truyện được dịch bởi app t y t

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Mặc Sở không ở lại nữa, sau khi từ biệt bọn họ liền rời đi.

Sau khi cô đi rồi, nam sinh đã cẩn thận hỏi Mặc Sở, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ giáo sư có lẽ sẽ có khả năng thức tỉnh dị năng rồi. Chúng ta trở về báo tin này cho giáo sư đi!"

"A? Tôi còn nghĩ giáo sư chỉ là phát sốt, nhưng sau đó tư duy đột nhiên trở nên nhanh hơn một chút, đây cũng là dị năng sao?"

"Vậy xem chúng ta trên đường trở về có thể đào ra tinh hạch hay không!"

"Vừa rồi, tôi thực sự nên cảm ơn chị ấy."

Nam sinh nhìn về phía Mặc Sở rời đi, biết tin tức mà cô bình tĩnh nói ra khiến anh kinh ngạc như thế nào, vì vậy trong lòng anh chân thành nói lời cảm ơn.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp