Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 17: Ra tay


8 tháng

trướctiếp

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》 Ngọn lửa đỏ rực bùng lên, nhanh chóng nhấn chìm ba chiếc xe xung quanh họ. Anh Cát ôm cánh tay của mình và lăn trên mặt đất trong đau đớn, cánh tay của hắn bị cháy đen từ đầu ngón tay đến khuỷu tay, và nước mắt, nước mũi trên khuôn mặt bị hòa lẫn với nhau, cũng không còn thấy uy lực to lớn vừa rồi khi hắn sử dụng. Bên cạnh hắn, người đàn ông muốn xe Jeep đã nối gót đàn anh, hai tay bị nhóc vàng cắn mềm nhũn buông thõng bên hông, hắn đau đến nỗi không kêu nổi một tiếng. "Anh Cát" này vừa được mọi người vây quanh, một lúc sau, đàn em của hắn đều sợ hãi nhìn ba chiếc xe, bất kể họ ở cách hắn bao xa, sau đó lại nhìn hai người đang đau đớn quằn quại trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Người mang siêu năng lực, hóa ra đây mới là người mang siêu năng lực. Người mang siêu năng lực họ đã thấy trước đây giống như anh Cát, tăng cường sức mạnh cho cánh tay và đấm vào da thịt khi chiến đấu, tuy bọn họ cảm thấy lợi hại, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi ấn tượng về cuộc chiến trên phố. Mà với năng lực siêu phàm của người đàn ông này, khi anh ta vung tay là một biển lửa, ngọn lửa giống như những con giòi ở cổ chân, anh thậm chí không cần di chuyển, cứ đứng như vậy bình tĩnh tiêu diệt anh Cát, kẻ mạnh nhất trong lòng họ. C a l an t h a - T Y T Hóa ra đây là người mang siêu năng lực! Những người này càng ngày càng hoảng sợ, Mặc Sở còn nhìn thấy có người làm ướt quần của mình, trong đó có một cậu bé tuổi tác không lớn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông rất đáng thương. Nhưng Mặc Sở không cảm thấy thương xót cho họ chút nào. Đám người này quen tay, rõ ràng loại chuyện này chưa làm một hai lần, cô thương hại bọn hắn, ai sẽ thương hại người bị bọn hắn hãm hại. Mặc Sở đã rất quen thuộc với sự ác độc giữa người với người trong ngày tận thế, nhưng cô không ngờ rằng trong vòng chưa đầy nửa tháng sau ngày tận thế, lại có người nóng lòng muốn kế thừa cái “ác” này, còn tự cao tự đại. Mặc Sở nhảy khỏi nóc xe, tùy ý vặn con dao găm trên đầu ngón tay, bước qua "anh Cát" nằm trên mặt đất và đàn em trung thành của hắn, đi về phía nhóm người kia. Khi Mặc Sở lướt qua "anh Cát", người mang siêu năng lực bị tàn tật đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Sở với ánh mắt căm hận sâu sắc. Mặc Sở không quan tâm lắm đến việc một bại tướng không thể gây sóng gió nghĩ gì về cô ấy, nhưng Lệ Trầm không thể không quan tâm. Anh đi theo sau Mặc Sở, khi lướt qua "anh Cát", anh khẽ cúi xuống, thì thầm bằng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Anh nhìn cô ấy thêm lần nữa, tôi cũng sẽ đốt mắt anh.” Khi anh nói điều này, giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không hề có chút thù hận nào, như thể đang nói ra một sự thật mà thôi. "Anh Cát" mở to hai mắt kinh hãi, nhìn hắn như nhìn ác ma từ địa ngục chui ra. Lệ Trầm lại đứng dậy, che đi vẻ khác thường trong mắt, lấy lại bình tĩnh, vẫn là một thanh niên đẹp trai tuấn tú. Bên kia, nhìn thấy Mặc Sở đi ngang qua, phản ứng của cả đám người hoàn toàn trái ngược với lần đầu tiên, ánh mắt kinh ngạc, chảy nước miếng khi nhìn người đẹp đã biến thành kinh hãi, không còn giống như đang nhìn người đẹp nữa, mà như đang nhìn La Sát(1), rõ ràng muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng lại không dám di chuyển dưới ánh mắt của Mặc Sở, vẻ mặt rất buồn cười. Mặc Sở tự cho mình là người có nguyên tắc, kẻ nào là thủ phạm thì cô sẽ ra tay, chưa kể đánh những người này cũng vô nghĩa, bọn họ là một đám người bình thường, không có sự hỗ trợ của "anh Cát", người mang siêu năng lực, họ dù ở trên bầu trời cũng không tạo ra được bất kỳ sóng gió nào. Nhưng những người này hiển nhiên không nghĩ như vậy, Mặc Sở vừa tới gần, một người sợ hãi thốt lên một tiếng, trợn tròn mắt rồi ngất đi. Mặc Sở:... Có gan như vậy, còn dám ra ngoài gây chuyện? Mặc Sở tiến lên đá một cước vào người đã ngất, phát hiện hắn thật sự ngất đi chứ không phải giả vờ ngất. Mặc Sở:... Cô nhất thời không nói nên lời, chỉ vào người đã ngất xỉu trên mặt đất, rồi chỉ vào “anh Cát” và đám tay chân của hắn ta, nói: "Các người, đem ba người này đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng lởn vởn ở trước mặt tôi." Bọn họ hai mặt nhìn nhau. Thấy bọn họ không nhúc nhích, Lệ Trầm sau lưng Mặc Sở nhẹ giọng nói thêm: “Không nghe thấy à?” Đám người cả người run lên, lập tức di chuyển, một số cúi ​​xuống kéo người đang choáng váng trên mặt đất, một số đi ngang qua Mặc Sở và những người khác run rẩy đi về phía "anh Cát". Người đàn ông vừa nhìn anh Cát đã mất một cánh tay, vừa cúi xuống, cố gắng nâng hắn lên và mang đi. Lệ Trầm nhẹ giọng nói: "Không cần cõng, chậm quá, kéo đi là được." Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, anh Cát thậm chí còn ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Trầm với một loại oán hận, nhưng khi hắn thực sự chạm vào tầm mắt của Lệ Trầm, hắn lại nhanh chóng sững người lại. Lệ Trầm lặp lại lần thứ hai: "Lôi đi." Đàn em của anh Cát nghiến răng, không dám nhìn anh Cát, vì vậy hắn vươn tay ôm bả vai của anh Cát kéo ra phía ngoài, nhưng trọng lượng quá nặng đối với hắn, tự mình kéo không nổi, kéo được nửa đường, lại "ầm" một tiếng ngã xuống đất. Đầu của anh Cát đổ mồ hôi vì đau, hắn cảm thấy ngay cả khi cánh tay của hắn bị đốt bởi người đàn ông đó, cũng không đau bằng khi bị kéo và ngã lúc này. Đàn em của hắn cũng toát mồ hôi hột nên vội vàng nhìn biểu cảm của Lệ Trầm. Lệ Trầm nói: “Một người kéo không được thì thêm người khác.” Im lặng một lúc, lại có một người đàn ông khác đi tới, lảng tránh không dám nhìn anh Cát, nắm lấy vai còn lại của hắn. Thế là anh Cát cuối cùng cũng bị lôi đi. Lệ Trầm: "Không sao đâu." Hai người họ cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc từ khóe miệng. Lệ Trầm giật giật khóe miệng: "Được rồi, đi thôi." Vì thế, Mặc Sở vừa đi vừa trơ mắt nhìn ba người bị kéo lê như chó chết, người đàn ông bị nhóc vàng cắn đứt cánh tay không chịu nổi đau đớn mà ngất đi, còn anh Cát đó vẫn còn tỉnh táo, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, Mặc Sở cảm thấy hắn cũng muốn ngất đi. Tuy nhiên, Lệ Trầm chỉ đứng đó nhìn họ, họ không thể buông anh Cát ra, chỉ có thể kéo anh ta suốt quãng đường cho đến khi tầm mắt của Mặc Sở cũng không thể nhìn thấy bọn họ nữa. Mặc Sở quay đầu nhìn Lệ Trầm, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh. Khi nghĩ đến chuỗi hành động vừa rồi của Lệ Trầm, cô chỉ biết thở dài trong lòng, Lệ Trầm đúng là người có thể tra tấn giết chết Sở Minh trong ba ngày ba đêm, nếu anh muốn tra tấn một người, đơn giản là có quá nhiều cách. Khi cô đang thực sự suy nghĩ, Lệ Trầm đột nhiên quay người lại và bắt gặp ánh mắt của Mặc Sở. Anh nhìn cô một lúc rồi trầm giọng hỏi: "Em cảm thấy tôi làm như vậy là tàn nhẫn sao?" Tàn nhẫn?

Mặc Sở nhất thời không biết tại sao, thậm chí còn không hiểu tại sao hắn lại hỏi câu hỏi như vậy.

Điều này có tàn nhẫn không?

Nhưng Mặc Sở nhất thời không nói chuyện, Lệ Trầm cũng không biết mình hiểu lầm cái gì, sắc mặt trầm xuống một hồi.

Nhưng sau khi Mặc Sở nhận ra thì không nhịn được cười.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp