Hứa Kinh Hoa đưa Đại Công chúa ra bên ngoài điện, vừa hít thở không khí trong lành thì bàn tay bé nhỏ kia đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi cái nắm tay của nàng.

Nàng buông tay theo bản năng rồi cúi đầu nhìn xuống. Đại Công chúa chạy xuống bậc thềm, một phụ nhân mặc áo xanh váy xanh chạy tới đón, khẽ hỏi: “Công chúa sao vậy?”

Đại Công chúa ngoái lại nhìn Hứa Kinh Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: "Ta không muốn chơi với nàng ta, tay nàng ta thật thô ráp!”

“???”

Hứa Kinh Hoa xòe tay ra, tuy rằng sau một thời gian thoa kem dưỡng khiến hai tay nàng mềm mại hơn trước rất nhiều nhưng nơi lòng bàn tay vẫn còn vết chai. Da thịt công chúa nhỏ mềm mại thế kia, chắc là bị châm chích đến sợ rồi.

Hứa Kinh Hoa cũng chẳng quan tâm. Nàng đứng trước cửa đại điện, vươn tay duỗi eo, nói một cách uể oải: “Vậy mấy người trông chừng Đại công chúa nhé.” Rồi xách váy bước xuống bậc thang, sải bước băng qua sân đến cửa lớn cung Khánh Thọ.

Tiểu cô nương hư kia tưởng mình là nhất chắc, làm như ai cũng bằng lòng chơi với một đứa nhìn ai cũng thấy ghét như vậy, còn nhìn người bằng nửa con mắt nữa chứ. Hứa Kinh Hoa quyết định thu hồi câu nói “Người trong hoàng tộc cũng rất tốt”.

Nàng chuồn ra ngoài cửa lớn, cung nữ hầu hạ nàng tối hôm qua cũng đi theo. Hình như nàng không vui lắm, hạ thấp giọng nói: "Đại Công chúa là trưởng nữ của Hoàng thượng và Hồ quý phi, lại được cưng chiều nên từ nhỏ đã rất kiêu căng. Sau đại sự của Tiên hoàng, nương nương vô cùng u sầu, Hoàng thượng còn đề nghị đưa công chúa đến hầu hạ nương nương.”

Hứa Kinh Hoa nổi cơn tò mò nhưng sợ trong sân nhiều người, lỡ có ai nghe được thì không hay. Nàng đi ra khỏi cửa rồi mới hỏi: “Thế nương nương nói sao?”

“Nương nương nói không cần, đã có Đại Điện hạ ở cung Khánh Thọ rồi. Đại Điện hạ vừa hiểu chuyện vừa săn sóc, có thể trấn an nương nương.”

Hứa Kinh Hoa bật cười: "Chứ còn gì nữa. Đại Công chúa tới hầu hạ nương nương á, tiểu nha đầu đó không làm loạn lên đã là tốt rồi.” Với cái thái độ tuỳ hứng đó, nương nương chắc chắn sẽ dạy dỗ nó lại từ đầu. Trông người còn trẻ vậy thôi, chứ người đã nhiều tuổi rồi, sao lại để người phải nhọc lòng được chứ.

Cung nữ nói: "Cô nương nói phải. Bởi vậy nên Hồ Quý phi rất buồn bã, từ đó về sau Đại Công chúa cũng không thích đến cung Khánh Thọ nữa.”

Tiểu nha đầu này cũng thù lâu phết. Khó trách Đại Công chúa chẳng hoà nhã với nàng, hoá ra là vì chuyện này. Hứa Kinh Hoa nói: “Thôi bỏ đi, không nói nữa. Chúng ta nên đi dạo ở đâu đây?”

“Hôm qua cô nương về có nói hoa hải đường nở rất đẹp phải không? Nô tỳ đưa cô nương đi hái về cắm hoa được không?”

“Có thể hái hoa được ư?”

"Được chứ ạ. Thật ra trong cung có quy định mỗi ngày phải đưa hoa tươi đến các cung, hoặc là cài đầu cho các nương nương, hoặc là để cắm vào bình. Có điều một năm qua nương nương chẳng mấy bận tâm nên không cho người đưa đến thôi.”

À, phải rồi, Tiên hoàng mới băng hà một năm, theo lý thì vẫn thời gian để tang. Song Hứa Kinh Hoa thấy các phi tần kia không ăn mặc xanh đỏ tím vàng nhưng cũng không mặc tang phục. Sau khi cung nữ và thái giám ngoài cửa cung chào hỏi xong, Hứa Kinh Hoa lại hỏi thêm cung nữ kia trên đường đi hái hoa.

"Từ trước đến nay thời gian để tang Hoàng đế dựa theo quy định lấy ngày chỉ tháng. Một ngày bằng một tháng, sau hai mươi bảy ngày là đoạn tang.”

Quy củ của hoàng thất quả nhiên không giống với bên ngoài, Hứa Kinh Hoa nói lời cảm ơn với cung nữ: "Đa tạ tỷ đã nói cho ta biết, tỷ tên là gì?”

“Nô tỳ tên Thúy Nga, không dám nhận xưng hô này của cô nương. Nếu cô nương có việc thì cứ phân phó Thuý Nga là được ạ.”

"Thúy Nga tỷ tỷ bao nhiêu tuổi? Tỷ vào cung từ bao giờ thế? Tỷ vẫn luôn theo hầu nương nương sao?”

“Nô tỳ vào cung năm mười b�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play