Trưởng Thượng Tung Hoa

Chương 7: Thư Pháp


9 tháng

trướctiếp

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Phương Thanh Chỉ cuối cùng cũng động đậy, nửa nằm sấp trong chăn lụa mềm mại, nghiêng mặt nhìn Trần Tu Trạch.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu vào mặt cô, khiến cô híp mắt lại.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi rời giường.

“Đôi khi tôi rất ghen tị với em, tuổi còn trẻ, cơ hội tương lai vô hạn.” Trần Tu Trạch nói: “Em rất thông minh, học tập cũng hiệu quả hơn.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Nếu tôi thực sự thông minh, có lẽ hiện tại đã không rơi vào khốn cảnh này.”

Ít nhất, cô sẽ tìm cách giữ lại số tiền mà cha mẹ cô để lại cho cô, cũng như ngôi nhà.

Không đến mức rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, để không bị ông chủ Hoàng cướp đi, để không bị ép đóng phim người lớn, để không bị cậu mợ lợi dụng làm công cụ kiếm tiền...

Bản thân cô đã chọn một người có vẻ ngoài không tệ lắm.

Nhưng cô cũng phải trả giá cho tình yêu có lẽ là vô vọng của mình.

“Cho nên càng phải siêng năng học hành.” Trần Tu Trạch lẳng lặng nhìn cô: “Em có muốn đi nước Anh du học không?”

Phương Thanh Chỉ đang cúi đầu mang vớ, nghe vậy, cô kinh ngạc.

Tóc từ bả vai cô trượt xuống, cô nghiêng nửa người, nhìn Trần Tu Trạch với vẻ mặt hơi hoang mang. Cô hoàn toàn đoán không ra được đối phương muốn làm gì.

“Nếu em có kinh nghiệm học tập tại nước Anh, tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp sơ yếu lý lịch của em thêm một điểm nổi bật.” Trần Tu Trạch nói: “Chờ đến khi em tốt nghiệp, nó có thể giúp em có được cơ hội gia nhập vào những công ty tốt hơn.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi không hiểu.”

“Tôi là bạn trai của em, đương nhiên hy vọng cô có thể có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.” Trần Tu Trạch ôn hòa cười: “Em thông minh như vậy, nếu như cả ngày cứ ở trong phòng buồn bực không vui, vậy chẳng phải là lãng phí tài năng mà ông trời ban cho em sao?”

Phương Thanh Chỉ không còn lời nào để phản bác.

Cô thừa nhận mình bị đối phương thuyết phục, đi Anh học tập, với thân phận của anh, khẳng định sẽ không đi theo... Chờ đến lúc đó, trời cao biển rộng...

Cô mở miệng: “Ngài…”

Trần Tu Trạch sửa lại: “Gọi tôi là Tu Trạch, chữ ngài này quá xa lạ.”

Phương Thanh Chỉ vẫn tiếp tục: “Tôi không có cách xuống núi.”

“Tôi sẽ phân công tài xế đưa em đi học.” Trần Tu Trạch cười: “Lại đây, hôm nay nấu món mới gân heo hầm cá viên, nếm thử xem, có hợp khẩu vị hay không?”

Phương Thanh Chỉ không biết những lời Trần Tu Trạch nói vừa rồi có phải là thật lòng hay không, nhưng đúng là nó đã mang đến cho cô một tia hy vọng. Trước đây, cô chỉ nghĩ phải phó mặc tương lai của bản thân cho người khác...

Cô thậm chí còn nảy sinh ý định tự sát.

Nhưng, nếu có thể đi Anh du học, nếu có thể rời khỏi Trần Tu Trạch, nếu...

Lại là một thế giới hoàn toàn mới.

Ước chừng khi đó, Trần Tu Trạch sẽ cảm thấy chán ghét cô, cũng có lẽ là anh sẽ tìm được tình mới, như thế nào cũng tốt, chỉ cần buông tha cho cô là được.

Trần Tu Trạch quả thật thực hiện lời hứa, phân công cho cô một tài xế riêng, cử người đi cùng cô đến ngân hàng để mở tài khoản, gửi một số tiền khiến Phương Thanh Chỉ kinh ngạc, dường như anh đã đoán được Phương Thanh Chỉ sẽ không dễ dàng động đến số tiền này, vì vậy lại đưa cho cô một ít tiền mặt.

“Tôi chưa bao giờ có bạn gái, chỉ chăm sóc vài đứa em, vì vậy thiếu kinh nghiệm, không biết làm thế nào để trở thành bạn trai của người khác.” Trần Tu Trạch nói: “Em và em trai út của tôi bằng tuổi nhau, vì vậy nếu tôi làm gì đó khiến cô không thoải mái, lập tức nói cho tôi biết, được chứ?”

Phương Thanh Chỉ không nhận tiền, cô nói: “Bản thân tôi cũng có tiền.”

Cho dù số tiền đó thậm chí còn chẳng bằng số lẻ mà Trần Tu Trạch tùy ý đưa cho cô.

Cô vẫn bướng bỉnh và kiên trì, nhất quyết mặc lại quần áo và giày cũ mà cô mang từ nhà cũ tới. Cô không mở tủ quần áo đầy ắp mà Trần Tu Trạch đã chuẩn bị cho cô mà luôn đối mặt với những chiếc váy lụa bông cũ kỹ, hay những chiếc áo sơ mi sau khi tiếp xúc với nước liền trở nên vừa khô vừa cứng.

Cô cố gắng duy trì chút lòng tự trọng cuối cùng để bản thân không trông lố bịch, thậm chí còn cố chấp và nhạy cảm từ chối những thứ không thuộc về mình.

Phương Thanh Chỉ cũng yêu cầu tài xế không đưa cô đến trường, càng không được đến trước cổng trường đón cô. Chiếc xe mà Trần Tu Trạch đưa cho cô vừa nhìn liền biết rất có giá trị, Phương Thanh Chỉ hoàn toàn không muốn phô trương như vậy, chỉ để tài xế đậu trước quán cà phê cách trường một đoạn.

Cô xuống xe đi bộ đến trường. Sau giờ học, cô cũng đi bộ đến.

May mắn thay, cậu mợ vẫn chưa chạy đến trường tìm cô.

Giáo viên và các bạn cùng lớp vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với Phương Thanh Chỉ, họ chỉ cho rằng, đoạn thời gian trước là cô thật sự bị bệnh. Bây giờ, cô trở lại trường học, một số giáo viên và bạn học thân quen đều ân cần hỏi han, có người còn lặng lẽ nói với cô, bảo cô không cần lo lắng, cảnh sát trưởng thực thi pháp luật chí công vô tư, sáng suốt và dứt khoát, đã tra ra tiệm bánh nhà Lương Kỳ Tụng bị người ta ác ý hãm hại, mà người khởi xướng... ông chủ Hoàng đã bị phạt một khoản tiền lớn.

Nghe nói, công việc kinh doanh cửa hàng của ông chủ Hoàng cũng ngày càng sa sút, có thông tin cho rằng, ông ta đã có ý định bán tài sản và rời khỏi Hồng Kông.

Phương Thanh Chỉ chỉ cảm thấy rất hả dạ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bi thương.

Trên đời, vạn vật luôn thất thường như vậy. Nếu như ông chủ Hoàng sớm rời khỏi Hồng Kông thì hôm nay cô cũng không cần phải ủy thân cho người khác.

Nhưng nếu không phải Trần Tu Trạch ra tay, ước chừng hiện giờ ông chủ Hoàng vẫn khinh nam bá nữ, tác oai tác quái.

Cô vẫn chuyên tâm vào việc học, chỉ mong có được một bảng điểm thật đẹp. Ngay cả khi cô không đến nước Anh, cô vẫn muốn tìm một công việc tốt và tự nuôi sống bản thân.

Cuối tuần đầu tiên sau khi trở lại trường học, Phương Thanh Chỉ không cần phải đi học, cô đến nhà hàng phương Tây mình từng làm việc để thanh toán tiền lương làm việc bán thời gian trước đây của mình. Ông chủ nhà hàng rất tốt bụng, biết được cô sẽ không bao giờ đến làm việc nữa, bảo cô chờ một chút, ông đi lấy một phần bánh quy vừa nướng xong, coi như là quà tặng chia tay cô.

Trong lúc Phương Thanh Chỉ đợi tại nhà hàng, không ngờ lại gặp được bạn học cùng lớp của Lương Kỳ Tụng. Đối phương liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, kích động vẫy tay: “Phương Thanh Chỉ!”

Phương Thanh Chỉ xoay người, sau khi xác nhận bên ngoài không có tài xế, mới mỉm cười chào hỏi anh ấy: “Đàn anh Vương.”

Đàn anh Vương tính cách thân thiện, giống như Phương Thanh Chỉ, đi làm thêm để kiếm tiền trang trải việc học. Anh ấy trò chuyện với Phương Thanh Chỉ vài câu, mới nghi hoặc hỏi: “Kỳ Tụng ra ngoài lâu như vậy rồi, sao em không đi thăm cậu ấy?”

Phương Thanh Chỉ nói: “Khoảng thời gian trước em bị ốm.”

“Khó trách.” Đàn anh Vương bừng tỉnh đại ngộ: “Kỳ Tụng nói mỗi ngày đều gửi thư cho em, nhưng không nhận được hồi âm. Cậu ấy còn tưởng rằng em đã chuyển nhà, nói hai ngày này sẽ đến trường gặp em…”

Phương Thanh Chỉ kinh ngạc: “Thư?”

“Đúng vậy.” Đàn anh Vương cười khổ một tiếng: “Hiện tại không phải cậu ấy đang ở nhà dưỡng thương sao? Cha mẹ không cho phép cậu ấy ra ngoài, cho nên mới viết thư cho em, một ngày phải tới vài lá thư. Đúng rồi, em không đọc à?”

Đâu chỉ không đọc.

Phương Thanh Chỉ hoàn toàn không nhận được.

Sau khi nói lời tạm biệt với đàn anh Vương, Phương Thanh Chỉ xách bánh quy, bảo tài xế trở mình về nhà cậu mợ, cô gần như tìm kiếm hết các hộp thư, nhưng vẫn không tìm thấy một lá thư nào. Mắt thấy sắc trời dần tối, cô lại không muốn gặp lại cậu mợ, đành phải tạm thời rời đi.

Trần Tu Trạch vẫn chưa trở về.

Phương Thanh Chỉ ở trong phòng ngủ khó có thể tĩnh tâm, vì vậy, cô đến phòng sách để hoàn thành nhiệm vụ mà giáo viên giao. Lúc trước đến không có nhìn kỹ, hôm nay cô mới thấy, giá sách trong thư phòng đầy ắp, rất nhiều loại sách cực kỳ phong phú. Nghĩ đến Trần Tu Trạch nói anh không học đại học, cũng không biết những cuốn sách này là để trưng bày hay anh thực sự biết cách đọc chúng.  Phương Thanh Chỉ bước vào, lại nhìn thấy một bộ chữ trong phòng sách.

“Thận độc.”*

*Thận Độc - quan niệm tu thân theo nho giáo, nghĩa là cho dù khi bạn cô độc ( ở một mình) thì cũng phải thận trọng và tuân thủ các quy tắc xã giao.*

Là thư pháp, một chiếc nỏ cứng sẵn sàng kéo căng, thư giãn rộng rãi, nét bút mạnh mẽ, hào phóng, chữ viết có phong cách cổ xưa rất đoan chính.

Phương Thanh Chỉ trời sinh ngưỡng mộ chữ đẹp, cô nhìn kỹ chữ ký, muốn xem nó có phải do Hà đại sư viết hay không, nhưng lại thấy một cái tên quen thuộc trên chữ ký.

Trần Tu Trạch.

Cô hơi giật mình, lại đi đến tập chữ trên bàn, nhìn thấy bút lông, giấy và nghiên mực mà cô lầm tưởng là đồ trang trí. Chúng đúng là đồ dùng hàng ngày, trên đó còn có một tấm thiếp, là “Lan Đình tập tự” của Vương Hi Chi*, mới viết được một nửa, có lẽ là có việc, nên tạm dừng bút.

*Vương Hi Chi (303 – 361), tự Dật Thiếu, hiệu Đạm Trai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Về sau tham bái hữu quân tướng quân, nên còn được gọi là Vương Hữu Quân.

Ông được nhìn nhận không chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng về thư pháp tuyệt kỹ, nên còn được xưng gọi là Thư thánh. Ông là một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc.

Tác phẩm nổi tiếng nhất mà ông để lại là “Lan Đình tập tự”. Lan Đình tập tự được người đời ví như Mặt Trời, Mặt Trăng giữa bầu trời, được mệnh danh là “Thiên hạ đệ nhất hành thư”, đến ngàn năm sau hậu thế vẫn thán phục.*

Vết mực chưa khô.

Phương Thanh Chỉ cảm thấy thật nực cười, cô thậm chí còn không thèm đọc sách nữa, quay người bỏ đi.

Ở trong phòng ngủ đọc sách một lúc, cô mới nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, là mẹ Mạnh, nói Ngài Trần mời cô đến phòng sách.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động mời cô đến phòng sách như thế này.

Phương Thanh Chỉ một lần nữa bước vào trong, bộ chữ “Thận Độc” kia treo lơ lửng, Trần Tu Trạch đang nhìn cái gì đó.

Đến gần, Phương Thanh Chỉ mới phát hiện, trên bàn có một xấp thư.

Cô gần như không thể thở được.

Trần Tu Trạch cầm một phong thư trong tay, đang mở nó ra. Hôm nay anh không mặc những bộ âu phục áo sơ mi như thường ngày, mà là một bộ quần áo ở nhà bằng vải bông rất bình thường, liếc mắt nhìn lại liền biết đã mặc rất lâu rồi, là một bộ quần áo cũ kỹ, rộng thùng thình, sạch sẽ, kiểu dáng đơn giản màu trắng. Cây gậy tùy ý đặt ở một bên, bộ dáng anh rũ mắt cẩn thận mở thư, chuyên chú yên tĩnh.

Phương Thanh Chỉ đã nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên tờ giấy.

Mí mắt của cô giật giật, cổ họng như bị một khối chì chặn lại.

Cô gọi: “Ngài Trần.”

Trần Tu Trạch nói: “Tôi nhớ đã nói em có thể gọi tôi là Tu Trạch.”

Phương Thanh Chỉ duỗi tay: “Tu Trạch, đây hình như là thư gửi cho tôi.”

“Đúng vậy.” Trần Tu Trạch mở ra, anh rũ mắt, nhìn thoáng qua, liền khép lại: “Là viết cho “Thanh Chỉ yêu dấu.””

Yêu dấu.

Thanh Chỉ yêu dấu.

Kể từ chuyến thăm cuối cùng của em, anh đã hiểu tấm lòng em dành cho anh. Anh cũng muốn trao trái tim mình cho em...

Trần Tu Trạch không đọc, anh chỉ đọc năm chữ kia.

Từng chữ như từng viên đá, chặn kín khí quản của Phương Thanh Chỉ, nặng trịch rơi xuống.

“Tuy rằng tôi đọc sách không nhiều lắm.” Trần Tu Trạch đặt bức thư trở lại phong thư, đặt lên bàn, anh không cầm gậy bên cạnh, cứ như vậy từng bước một tới gần Phương Thanh Chỉ, nhìn cô: “Nhưng tôi vẫn biết một vài chữ.”

Phương Thanh Chỉ đứng tại chỗ, nhìn Trần Tu Trạch tới gần cô, anh giơ tay lên, Phương Thanh Chỉ còn tưởng rằng đối phương muốn cho mình một cái tát, sắc mặt cô trắng bệch, nhắm mắt lại...

Nhưng Trần Tu Trạch chỉ giơ tay lên, chạm vào áo sơ mi của cô... Chiếc áo này đã mặc ba năm, đã cũ, toàn bộ cúc áo đã được đổi một lần, là cúc nhựa màu trắng, giá rẻ, kết cấu thô ráp.

Phương Thanh Chỉ mở mắt ra, cô nhìn Trần Tu Trạch đang cúi đầu, chạm vào chiếc cúc nhựa lỏng lẻo thứ hai phía trên áo sơ mi của cô.

“Cúc áo lỏng rồi.” Trần Tu Trạch nói: “Lát nữa để mẹ Mạnh sửa lại cho em, bà ấy rất am hiểu làm những việc này.”

Anh thoạt nhìn không hề tức giận, nhưng càng trầm tĩnh, Phương Thanh Chỉ càng cảm thấy vô cùng sợ hãi trước những cảm xúc không rõ ràng của anh.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này khi tức giận sẽ như thế nào, vì vậy, cô nơm nớp lo sợ đối diện với nụ cười của anh.

Trần Tu Trạch cẩn thận cài lại chiếc cúc bị lỏng kia, phong độ lịch lãm buông tay, tầm mắt tuân thủ phép lịch sự, tuyệt đối không vượt qua giới hạn.

Anh hỏi: “Em đã mặc chiếc váy này bao lâu rồi?”

Phương Thanh Chỉ trả lời: “Gần ba năm rồi.”

Trần Tu Trạch gật đầu: “Hoài niệm là chuyện tốt, em biết quý trọng những gì mình có, hơn nữa em cũng là một đứa trẻ ngoan.”

Phương Thanh Chỉ không nói.

“Nhưng nó không hợp với em.” Trần Tu Trạch nói: “Thay đi, giữ lại cũng sẽ hỏng.”

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp