Trưởng Thượng Tung Hoa

Chương 27: Mực đậm.


9 tháng

trướctiếp

  Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Phương Thanh Chỉ chưa bao giờ nghe Trần Tu Trạch chửi thề, những thứ anh cho Phương Thanh Chỉ thấy hoàn toàn khác với xuất thân và cách được giáo dục của anh.

Về bản chất, Trần Tu Trạch rất ít khi thốt ra những lời xấu hổ khi làm chuyện đó, nhiều nhất chỉ khẽ thở dốc, thở chậm rãi, hoặc cau mày nhéo mặt cô, đòi cô hôn mình.

Anh không phải là người nói nhiều.

Cô không ngờ lại nghe được lời này từ trong miệng Trần Tu Trạch, giơ tay muốn ném cái gì vào người anh, đáng tiếc, bữa tối hôm nay không có nước, trên bàn chỉ có bát đĩa, nước canh.

Hất lên mặt anh rõ ràng rất lãng phí đồ ăn, ở Hồng Kông vẫn còn rất nhiều người không đủ ăn.

Phương Thanh Chỉ nói: "Ngài đang nói gì vậy?”

Cô gần như muốn tiếp tục khiển trách Trần Tu Trạch vì nói linh tinh, nghĩ kỹ lại, sáng sớm chẳng phải cô cũng “nói linh tinh” sao, còn dám nói sẽ quay phim “hành động” với cô.

Phương Thanh Chỉ nói: "Sau này đừng nói như vậy nữa, thể diện của tôi sắp mất hết vì ngài rồi.”

Khi nói câu này, tự cô cũng nhận thức được chuyện rất kỳ lạ… nhất là khi trong cùng một cuộc đối thoại, như đã được dàn dựng từ sáng sớm.

Không lầm, lúc đó Trần Tu Trạch nói "thể diện của chúng ta".

Trong mắt Phương Thanh Chỉ, không có thứ gọi là "chúng ta", Trần Tu Trạch không quan tâm đến thể diện của chính mình, nếu anh muốn thì để mình anh mất, cô mặc kệ.

Lời anh nói lúc nãy không giống như người có thể diện.

Trần Tu Trạch nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt như muốn nói "quả nhiên là vậy".  Mà chút im lặng trong giây lát này khiến trái tim Phương Thanh Chỉ run lên, như thể bị nhẹ nhàng rút ra.

Phương Thanh Chỉ hiểu từ biểu cảm của anh.

Chúng giống nhau ở một mức độ nào đó.

Trần Tu Trạch nói: "Em rất thông minh, đây là điều tôi rất thích ở em."

Phương Thanh Chỉ lạnh lùng: "Đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này, ngay cả khi anh không thích, tôi vẫn rất thông minh."

"Đúng." Trần Tu Trạch cười nói: "Là lỗi của tôi, tôi nên nói, ‘Thanh Chỉ nhà chúng ta rất thông minh, thích em là vinh hạnh của tôi'."

Phương Thanh Chỉ nói: "Chúng ta? Ai 'Chúng ta' với ngài?"

Trần Tu Trạch nói: "Trong tôi có em, trong em có tôi, không phải là 'chúng ta' sao?"

Phương Thanh Chỉ không thể tiếp tục tranh luận với anh, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng anh sẽ nói nhiều điều lại làm cô khó xử. Cô cúi đầu ăn cơm, nghe Trần Tu Trạch nói: "Tôi không muốn xen vào công việc làm thêm của em, chỉ sợ công việc này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em."

Phương Thanh Chỉ cẩn thận ăn xương: "Có lẽ do ngài đã già, hay là đã quên tôi vừa nói với ngài, việc làm thêm sẽ không ảnh hưởng đến việc học của tôi."

Trần Tu Trạch vẫn còn mỉm cười, nhưng khi nghe thấy hai từ "già", nụ cười thu lại, anh uống một ngụm canh, sau đó thản nhiên nói: "Tôi không nói học, mà là cuộc sống."

Phương Thanh Chỉ chọn những miếng dứa nhỏ để ăn, dùng đũa gắp ra một cách cẩn thận, không chạm vào phần thịt xung quanh.

Trần Tu Trạch lại bóc tôm: "Cả đời người chỉ học có mấy năm, tuổi trẻ cũng chỉ có mấy năm, không chỉ có học tập, khi em tràn đầy năng lượng, trải nghiệm thêm nhiều chuyện khác cũng quan trọng không kém."

Phương Thanh Chỉ nói: "Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, cá nhân tôi cảm thấy rằng cu�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp