Trưởng Thượng Tung Hoa

Chương 12: Tro bụi


9 tháng

trướctiếp

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi có quần áo để mặc.”

Cô vẫn che giấu dấu vết trên cổ tay trong chớp mắt vừa rồi, cô không thể xác định Trần Tu Trạch có nhìn thấy hay không. Có lẽ là không nhìn thấy đi, vẻ mặt anh không chút gợn sóng như không có gì. 

Trần Tu Trạch không trả lời, chỉ nghiêng mặt, nhìn về phía quần áo Phương Thanh Chỉ vừa cởi ra, một bộ  quần áo đáng thương khốn khổ, ống quần dính nước bùn, áo càng giặt càng mỏng. Qua một thời gian nữa, dù không cần kéo, cho dù là cành cây móc vào một cái cũng có thể kéo rách áo.

Phương Thanh Chỉ nghĩ đến mấy bộ quần áo cũ đáng thương, mỏng manh của mình.

Cô nói: “Ngài đã mua rất nhiều cho tôi.”

Trần Tu Trạch lắc đầu: “Lúc trước tôi quá đường đột, cũng không biết số đo cụ thể của em nên tùy tiện mua đồ, có lẽ không hợp ý em. Ngày mai tôi không có việc, khi nào thì em tan học?”

Phương Thanh Chỉ nói thời gian. 

Anh nói: “Tôi sẽ đón em.”

Không đợi Phương Thanh Chỉ cự tuyệt, Trần Tu Trạch còn nói: “Nhìn xem, em có đôi chân xinh đẹp khỏe mạnh như vậy, nên đi một giày tinh xảo.”

Phương Thanh Chỉ lúc này đã dần dần nhận thấy được tính cách của Trần Tu Trạch, anh thuộc loại trong bông giấu kim, mặt ngoài phong khinh vân đạm*, kì thực một tay nắm trong tay, quyết không cho phép tình thế thoát ly khống chế. Giày là như vậy, ngày mai mua quần áo mới lại càng như vậy.

(*) Phong khinh vân đạm: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

Cô kiên trì mặc quần áo của mình đã không còn ý nghĩa gì nữa, hôm nay cô vào ở trong phòng Trần Tu Trạch, ăn đồ ăn anh chuẩn bị, ngồi xe của anh. 

Một bộ quần áo thì có gì quan trọng chứ.

Ngày hôm sau lại đi học, Phương Thanh Chỉ liền mang giày Trần Tu Trạch mua cho cô, đương nhiên không phải đôi màu đen kia, vấn đề nước bẩn trong trường học không biết có giải quyết được hay không, mang đi học lại càng khổ. Lấy một đôi giày thể thao màu trắng trong tủ giày, cô giẫm dưới chân, nhìn chằm chằm chân mình hồi lâu, mới bước đi. 

Đôi giày mới đúng là thoải mái hơn những đôi giày đế cao su rẻ tiền trước kia của cô, nhưng loại thoải mái này lại giống như tiếng chuông cảnh báo vang lên bên tai cô. Phương Thanh Chỉ biết rõ từ tiết kiệm đến xa xỉ rất dễ dàng, chờ khi cô hãm sâu vào dục vọng, muốn dứt ra, có lẽ sẽ rất khó khăn.

Cô chỉ có thể dùng sách vở để làm tê liệt bản thân, bỗng nhiên mong đợi thời gian mau trôi qua, cô tốt nghiệp sớm. Hiện giờ Phương Thanh Chỉ đã sớm không có hùng tâm tráng chí* gì, cô chỉ mong có một công việc ổn định, một căn phòng thuê giá cả hợp lý, vị trí thích hợp.

(*) Hùng tâm tráng chí: còn gọi là hùng tâm khí. Nghĩa là luôn quả cảm, dũng mãnh, có khí phách dũng cảm.

Xoạt xoạt.

Bạn học bên cạnh đang lật xem tạp chí thời trang, nhìn những cô gái xinh đẹp trên đó, thảo luận về trang điểm, quần áo, những sản phẩm thời thượng. Phương Thanh Chỉ yên lặng, mới vừa đọc được vài trang sách, lại có người vỗ bả vai cô: “Chị dâu.”

Trái tim Phương Thanh Chỉ gần như ngừng đập, cô xoay người, nhìn thấy mặt Trần Vĩnh Thành.

Trần Vĩnh Thành và cô không học cùng một trường đại học, không biết làm sao mà cậu lại trốn tới đây. 

Phương Thanh Chỉ cúi đầu đọc sách: “Cậu tới làm gì?”

Trần Vĩnh Thành nói: “Tìm chị.”

Phương Thanh Chỉ không bị lay động: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Không phải tìm chị.” Trần Vĩnh Thành ngữ điệu nhẹ nhàng, cậu nói: “Tìm tên nhóc hỗn láo không thức thời kia.”

Phương Thanh Chỉ không để ý tới cậu, cô muốn đi học, muốn chuẩn bị cho cuộc thi kế tiếp: “Ồ.”

Thình lình nghĩ đến lát nữa Trần Tu Trạch muốn tới đón cô đi thử quần áo, lòng của cô lại dần dần chìm xuống, một đường chìm xuống biển. 

Trần Vĩnh Thành ngâm nga một bài hát, nghênh ngang rời đi. Cậu trông không tệ, chính là người Trần gia đều di truyền tướng mạo tốt, có lẽ tuổi còn nhỏ, cũng có lẽ cậu trời sinh tính cách ngả ngớn, Phương Thanh Chỉ nghe cậu dọc theo đường đi quen thuộc đến gần vài cô gái, tâm như chỉ thủy* lại lật qua một trang.

(*) Tâm như chỉ thủy: nghĩa là “Tâm giống như nước”. Sở dĩ có sự so sánh như vậy bởi nước tự thân nó mang trong mình những phẩm chất cao đẹp. Nước không có hình dạng, nó luôn thích ứng với bình đựng, nó lấy hình dạng của vật chứa làm hình dạng của mình.

Nếu Trần Tu Trạch cũng như vậy thì tốt rồi.

Phương Thanh Chỉ cảm thấy suy nghĩ mình thật kỳ lạ, cho dù nhìn thấy cái gì, đều tràn đầy mong đợi mà nghĩ, nếu Trần Tu Trạch cũng như vậy, nếu anh cũng ngả ngớn như vậy, thay đổi thất thường, nếu nhiệt độ của anh cũng dễ đến dễ đi như vậy, nếu anh...

Nếu nhiều như vậy thì có ích lợi gì, cô còn không phải muốn ngồi xe của anh, quẹt thẻ của anh sao.

Xe của Trần Tu Trạch đúng hẹn mà đến, hôm nay trời không mưa, chỉ lẳng lặng dừng trước quán cà phê. Phương Thanh Chỉ một đường đi tới, lên xe, ngửi được vị đắng nhàn nhạt trên người anh.

Trần Tu Trạch hỏi: “Hôm nay giáo viên giảng có ổn không? Em nghe thế nào?"

Phương Thanh Chỉ nói: “Đều rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.”

Trần Tu Trạch còn nói: “Tôi đã xem qua thành tích của em, rất ưu tú, em rất thích chuyên ngành này?”

Phương Thanh Chỉ nói: “Tại sao ngài lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Tôi đang nghĩ, nếu em đến Anh để tiếp tục học, em có còn nộp đơn vào ngành kinh doanh không?” Trần Tu Trạch nói: “Cứ chuẩn bị trước, đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian thư giãn hơn, không phải sao?”

Phương Thanh Chỉ thừa nhận anh nói đúng. 

Nhìn xem, anh hoàn toàn không phải là “nếu” như cô nghĩ. 

Trần Tu Trạch chính là Trần Tu Trạch.

Xe chạy một mạch, cuối cùng dừng lại ở nơi Phương Thanh Chỉ chưa bao giờ đặt chân qua. Trần Tu Trạch vẫn nắm tay cô như cũ, mặc dù anh hơi khập khiễng, nhưng không biết là để tập luyện hay vì điều gì khác, cô cũng không rõ, Phương Thanh Chỉ mặc quần áo lỗi thời, đi theo anh bước vào trong cửa hàng rực rỡ ánh đèn.

Vừa mới vào cửa hàng, phía sau liền có người đóng cửa kính lại, người bên ngoài kéo lấy dải ngăn cách màu đỏ sậm ngăn ở ngoài cửa kính, Phương Thanh Chỉ kinh ngạc quay đầu lại, Trần Tu Trạch bên cạnh trấn an xoa xoa lòng bàn tay cô, lực đạo mềm nhẹ: “Đừng sợ, bọn họ chỉ đang đóng cửa thôi.”

Phương Thanh Chỉ khó hiểu: “Tại sao lại đóng cửa?”

Trần Tu Trạch nói: “Nói ra thật xấu hổ, tôi là một người đàn ông tục khí không thú vị, không biết chọn quần áo cho con gái như thế nào, đành phải dùng phương pháp ngu dốt như vậy, mời những nhân viên cửa hàng này giúp tôi tư vấn, chọn lựa cho em.”

Phương Thanh Chỉ không nói gì.

Cô nói: “Tôi không cần nhiều như vậy.”

Trần Tu Trạch nói: “Là tôi tham lam, tôi muốn nhìn bộ dáng em mặc chúng trên người, Thanh Chỉ.”

Không cần Phương Thanh Chỉ nói gì, nhân viên cửa hàng đã ân cần mời bọn họ ngồi xuống, ngoài cửa kính có nhân viên cửa hàng cùng người của Trần Tu Trạch đứng, trong cửa hàng, nhân viên dẫn hai người bọn họ đến phòng nghỉ tiếp đãi khách hàng quan trọng, mỉm cười khen Phương Thanh Chỉ ánh mắt tốt, quần áo trên người đều hợp khí chất như thế, khiêm tốn ôn nhu. 

Phương Thanh Chỉ cảm ơn đối phương.

Nếu không phải có Trần Tu Trạch, cô mặc như vậy đi vào, nhân viên cửa hàng chỉ biết khách khí ngăn cô lại, nói với cô :“Cô gái à, quần áo của chúng tôi ở đây có lẽ không thích hợp với cô.”

Hiện tại có Trần Tu Trạch, nhân viên cửa hàng bưng nước và món điểm tâm ngọt tinh xảo, mời hai người dùng một chút, bọn họ mang quần áo vào, từng món từng món bày ra trước mặt Phương Thanh Chỉ, nếu Phương Thanh Chỉ thích, bọn họ liền lưu lại, để cho cô mặc thử hoặc trực tiếp mang đi. 

Phương Thanh Chỉ không có hứng thú, nhưng Trần Tu Trạch dường như rất hứng thú với việc này, anh mở miệng chọn cho Phương Thanh Chỉ mười bộ, lại cầm một bộ váy màu đen, ý bảo Phương Thanh Chỉ mặc thử.

Ánh mắt của anh quả thật không tệ, nhìn một bộ quần áo màu đen bình thường, ở trên người cô lại có vẻ trầm tĩnh mà lộng lẫy. Trần Tu Trạch không cầm gậy chống, đứng dậy, đưa tay vuốt ve viền cổ váy của cô: “Hình như còn thiếu cái gì đó.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Cái gì?”

Trần Tu Trạch xoay người: “Có dây chuyền làm bằng ngọc trai không?”

Đương nhiên là có.

Một ít vòng cổ ngọc trai được trưng bày ở quầy hàng đều được lấy ra, đặt ở trong khay nhung tơ màu đen, tùy ý chọn lựa. Phương Thanh Chỉ nhìn chúng cơ hồ giống nhau như đúc, cùng lắm là khác ở chỗ một ít trang sức nho nhỏ cùng kích thước lớn nhỏ của ngọc trai mà thôi, nhưng Trần Tu Trạch lại có thể phân biệt rồi chọn ra một cái, tự mình đeo lên cổ cô. 

Phương Thanh Chỉ cảm thấy gông xiềng từ cổ chân chuyển dời đến cổ.

Ngọc trai trong gương ôn nhuận phát sáng.

Phương Thanh Chỉ nhìn thấy mình tái nhợt bên cạnh Trần Tu Trạch. 

Trần Tu Trạch rất hài lòng, anh lại tự mình chọn giày, cùng chất liệu da dê, cùng gót nhỏ, cùng dây giày tinh tế, thắt vào mắt cá chân cô. 

Lần này là nhân viên cửa hàng nửa quỳ trước mặt Phương Thanh Chỉ, cẩn thận buộc dây giày cho cô, khen: “Chân của cô Phương thật sự rất đẹp, làn da trắng như vậy.”

Trần Tu Trạch nghiêng người, hỏi Phương Thanh Chỉ: “Em thích không?”

Phương Thanh Chỉ nói: “Đều rất thích.”

Trần Tu Trạch hỏi: “Còn muốn gì nữa không?”

Phương Thanh Chỉ lắc đầu. 

Trần Tu Trạch sai A Hiền đi thanh toán hóa đơn, Phương Thanh Chỉ đứng dậy, muốn đi thay quần áo, Trần Tu Trạch đè bả vai cô lại: “Mặc đi, rất đẹp.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Buổi chiều tôi còn phải đến trường, mặc như vậy không thích hợp.”

Trần Tu Trạch nhướng mày: “Đúng rồi, sáng sớm hôm nay Trần Vĩnh Thành còn hỏi tôi, ‘Đàn anh nào?’.”

Phương Thanh Chỉ giật mình: “Cậu ta hỏi những thứ này làm gì?”

Trần Tu Trạch lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Anh lại mỉm cười: “Có lẽ là tới thăm em? Vĩnh Thành tính cách bất hảo, là tôi dạy không tốt, mới làm cho nó lớn tuổi như vậy còn đi đánh nhau với bạn học.”

Phương Thanh Chỉ khom người cởi giày, nghe xong vài câu, bỗng nhiên sửng sốt.

Cô chợt nhớ tới nụ cười của Trần Vĩnh Thành, nhớ tới lời cậu nói, cậu nói cái gì?

[Tìm tên nhóc hỗn láo không thức thời kia.]

Tên nhóc hỗn láo.

Còn có thể là ai?

Phương Thanh Chỉ thay đổi sắc mặt, cô đứng dậy: “Tôi muốn trở về trường học.”

Trần Tu Trạch kinh ngạc: “Bây giờ?”

Dừng một chút: “Tôi tiễn em.”

Phương Thanh Chỉ không rảnh nói tỉ mỉ, xe dừng ở cửa tiệm cà phê, cô vội vàng đi nhanh, trong lòng đã có dự cảm không lành. Đàn anh chiều nay có tiết, ở … 

Còn chưa đi tới, Phương Thanh Chỉ đã nhìn thấy.

Trong góc ít người đến, mơ hồ nghe được giọng nói của người đàn ông, bên này có một phòng học không dùng tới, từng là phòng trưng bày, sau đó các giáo viên chuyển đi, nơi này chỉ làm kho hàng nhỏ. Phương Thanh Chỉ đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn thấy hai người đang đánh nhau, hoặc là nói, là Lương Kỳ Tụng bị đè ở dưới thân hung hăng bị đánh. Lương Kỳ Tụng thân thể gầy yếu, lại là người điềm đạm nho nhã, làm sao chịu được loại đấu pháp hỗn tạp này của Trần Vĩnh Thành, từng quyền đấm đến người, đánh cho thân thể anh ta cuộn tròn lại, cơ hồ muốn nôn ra máu.

Phương Thanh Chỉ lớn tiếng: “Trần Vĩnh Thành!”

Trần Vĩnh Thành rốt cuộc cũng dừng tay, cậu đứng lên: “Chị dâu.”

Lương Kỳ Tụng đau đến há miệng thở dốc, anh khom lưng, cách mồ hôi lạnh cùng bụi bặm trôi nổi trong không khí, nhìn thấy ngọc trai rạng rỡ trên cổ Phương Thanh Chỉ.

Phương Thanh Chỉ lớn tiếng: “Cậu ở đây...”

Tầm mắt Trần Vĩnh Thành lướt qua bả vai cô: “Anh hai.”

Phương Thanh Chỉ ngừng lại.

Trong căn phòng tràn ngập tro bụi, trong không khí nổi lên mùi vị ngột ngạt, cửa mở ra, ánh sáng âm u lạnh lẽo rơi vào trên người Lương Kỳ Tụng vì đau đớn mà cuộn mình, thống khổ, một thân áo sơ mi trắng của anh dính rất nhiều bùn đất; anh ta đang gắt gao, dùng ánh mắt cừu hận nhìn chăm chú vào Trần Tu Trạch đứng ở bên cạnh Phương Thanh Chỉ.

Trần Tu Trạch chậm rãi đi tới, anh giơ tay, nặng nề tát Trần Vĩnh Thành một cái, tiếng nói thản nhiên: “Làm càn.”

Tiếng tát thanh thúy, mặt Trần Vĩnh Thành đều bị đánh nghiêng sang một bên. Cậu không nói một lời, chỉ cúi thấp đầu, trầm mặc che nửa bên mặt, cùng mới vừa rồi như hai người khác nhau.

Trần Tu Trạch cẩn thận tỉ mỉ mặc tây trang chất liệu cầu kỳ, giày của anh sáng loáng, chỉ có khi bước vào nhà kho này mới dính bụi. 

Anh đi tới trước mặt Lương Kỳ Tụng ở trong góc, cúi người, bình tĩnh nhìn kỹ mặt Lương Kỳ Tụng.

Thân thể Lương Kỳ Tụng mới vừa bình phục không bao lâu, lại bị Trần Vĩnh Thành đánh một trận, giờ phút này khuôn mặt chật vật, tay đầy tro bụi, chỉ nằm trên mặt đất, chán ghét, thống hận nhìn chằm chằm Trần Tu Trạch, ánh mắt đỏ bừng, trán nổi gân xanh, hận không thể ăn thịt hủy xương uống máu Trần Tu Trạch.

Trần Tu Trạch áy náy cười.

Anh ôn hòa nói: “Xin lỗi, anh Lương, tôi không dạy tốt em trai, đã gây thêm phiền toái cho anh rồi.”

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp