《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Điều chắc chắn duy nhất là Mạnh Cửu
Ca đã qua đời, vợ con của ông ta, những người được đồn đại là đã chuyển đến Vancouver
cũng thực sự không còn sống.
Phương Thanh Chỉ không muốn biết
những chuyện này, cô rất giỏi kiềm chế lòng tò mò. Trên thế giới này, càng biết
nhiều, ngược lại càng nguy hiểm, không phải à?
Cô thậm chí còn không muốn nghĩ thêm
đến chuyện của Trần Tu Trạch, gần như bị động tiếp xúc với anh, cô chỉ hy vọng
anh sẽ sớm chán cô, thả cô đi.
Ngay cả những lời vừa rồi cũng chứa
đựng cảm xúc.
Một mặt, nghĩ tới chuyện đối phương
đã làm với Mạnh Lãng tối hôm qua, biểu cảm giờ phút này của anh vẫn rất uy
nghiêm, như không có chuyện gì xảy ra.
Mặt khác, ai có thể ngờ được rằng,
người hôm qua và bây giờ nói chuyện dịu dàng với cô, tối qua lại cúi đầu trước
nơi bẩn thỉu của cô.
Phương Thanh Chỉ nhìn đi chỗ khác,
không nhìn anh.
Trần Tu Trạch không bị giọng điệu
của cô làm tổn thương, anh dịu dàng nói: “Em là bạn gái của tôi, để em yên tâm
chính là ý nghĩa.”
Phương Thanh Chỉ nói: "Không
chừng ngài yêu người khác mới khiến tôi có thể yên tâm."
Trần Tu Trạch cũng không khó chịu,
anh khẽ mỉm cười, giơ tay lên, mu bàn tay khẽ áp lên má cô, xoa xoa làn da mát
lạnh của cô: "Có phải tối hôm qua cắn em bị đau không?"
Phương Thanh Chỉ không ngờ đối
phương vẫn có thể thoải mái đề cập đến vấn đề này, cô luôn kiềm chế bản thân,
thờ phụng tiết chế, không ham muốn, ban ngày ban mặt tuyệt đối không nói chuyện
ban đêm. Lúc này nghe anh nói vậy, cô lập tức ngăn lại: “Đừng nhắc nữa.”
Trần Tu Trạch nói: "Được, vậy
em nghỉ ngơi trước, tôi cho người đi chuẩn bị chút đồ ăn, sau đó ta đuổi bà ta
đi, được không?"
Giọng điệu trưng cầu ý kiến.
Phương Thanh Chỉ nói: "Ngài
không cần phải nói với tôi."
Trần Tu Trạch chỉ cười, anh không
khó chịu với thái độ của Phương Thanh Chỉ đối với anh. Cô làm loạn cũng được,
không vui cũng được, biểu hiện ra ngoài vẫn tốt hơn là lạnh lùng, giống như một
khối băng, không cho anh đến gần.
Anh thích cô thể hiện cảm xúc.
Sau khi Trần Tu Trạch rời đi, Phương
Thanh Chỉ ngồi bên giường, phòng ngủ này mặc dù là phòng ngủ chính, nhưng nhỏ
hơn nhiều so với căn biệt thự trên đỉnh núi của Trần Tu Trạch. Hầu như không có
trang trí, đồ nội thất đều bằng gỗ gụ, cảm giác nặng nề, trang trọng, cổ kính.
Nhưng, chủ nhân của căn phòng ngủ lại không hề trang trọng, bởi một người đàn
ông trang trọng sẽ không bao giờ làm những chuyện như hôn “nhuỵ tâm”. Phương
Thanh Chỉ nóng lòng ép bản thân quên đi chuyện xấu hổ ngày hôm qua, càng xấu
hổ, chuyện đó càng khắc sâu trong tâm trí cô, không cách nào gạt bỏ được.
Cô không muốn nằm trên giường, nhưng
lại không muốn ra ngoài…
Qua cửa, cô vẫn nghe thấy tiếng bé
gái khóc, tiếng phụ nữ tranh cãi, không chỉ Tô Lệ Tiếu, mà cả Ôn Tuệ Ninh và A
Hiền, tất cả đều nhốn nháo. Phương Thanh Chỉ không biết nhân quả, cô không có ý
định tham gia vào chuyện thị phi của họ.
Cô chỉ đứng dậy, đi đi lại lại trong
phòng, quan sát.
Trên tường treo một đôi chữ, cùng
kiểu dáng, nhưng nét chữ không đẹp bằng trong phòng làm việc, có lẽ là chủ nhân
ngày trước viết, chỉ có sáu chữ.
“Khoan nhi lật, nghiêm nhi ôn.”
Phương Thanh Chỉ từng đọc câu này,
từ "Chuẩn Nam Tử Dĩ Luận Huấn”
Cả câu…
“Thánh nhân chi đạo, khoan nhi lật,
nghiêm nhi ôn, nhu nhi trực, mãnh nhi nhân”.
* Tôn chỉ của thánh nhân là hào hiệp
lễ độ, đoan trang nghiêm túc, nghiêm khắc kỷ luật nhưng lại hòa nhã, dễ gần,
mềm mỏng nhưng chân thành thẳng thắn, ngay thẳng chính trực nhưng đầy lòng nhân
từ.*
Đó không phải là một câu nói rất nổi
tiếng, nhưng không biết vì sao, Trần Tu Trạch chỉ chọn sáu chữ này, treo chúng
trong phòng ngủ. Phương Thanh Chỉ giơ tay ra chạm vào nó, giấy Tuyên không phải
loại tốt nhất, có lẽ đã có tuổi, khi chạm vào có tiếng rất giòn.
Cô rút tay lại, nhìn đi chỗ khác.
Trần Tu Trạch lúc trước hình như
luôn sống với anh chị em, Phương Thanh Chỉ có thể cảm thấy rằng, anh là một
người rất quan tâm đến gia đình và người thân. Hơn nữa, trong phòng ngủ của anh
không hề có bóng dáng của những người phụ nữ khác, kinh ngạc là dù sống một
mình nhưng anh rất sạch sẽ, không có mùi nước hoa, chỉ thoang thoảng mùi mực và
gỗ đàn thoang thoảng.
Phương Thanh Chỉ đi đến chiếc bàn
trước cửa sổ, trên đó có một số sách tiếng nước ngoài, cô chỉ vào chúng, xem
qua từng cuốn một, có tiếng Anh, tiếng Đức, còn có một quyển học tiếng Pháp, cô
bất ngờ, rút ra, mở ra xem, trong đó có ghi chú chi tiết và nét khoanh tròn.
Lẽ nào toàn là anh tự học?
Phương Thanh Chỉ càng xem càng cảm
thấy buồn cười, cô ngồi trên ghế, mở ngăn kéo ra, chỉ thấy những cuốn sổ ghi
chép chỉnh tề, vài cây bút, lọ mực... và một chiếc hộp sắt nhỏ bóng loáng.
Chiếc hộp không có gì nổi bật, nhìn
như hơn chục năm trước.
Đồ cũ nhưng được lau chùi sạch sẽ,
có lẽ chủ nhân thường mở ra xem. Phương
Thanh Chỉ nín thở, mở nắp hộp.
Bên trong nằm lặng lẽ một chiếc đinh
sắt rỉ sét.
Kỳ lạ.
Phương Thanh Chỉ chắc chắn đó chỉ là
một chiếc đinh sắt bình thường, nhưng không biết tại sao Trần Tu Trạch lại cất
giữ đàng hoàng như vậy. Cô nghĩ mãi không hiểu, khi nhìn qua ô cửa kính, cô
thấy A Hiền ở tầng dưới đã lịch sự tiễn Tô Lệ Tiếu và con gái bà ta lên xe.
Cô đặt chiếc hộp trở lại chỗ cũ,
nghe thấy ba tiếng gõ cửa phía sau, không nặng không nhẹ…
"Thanh Chỉ." Trần Tu Trạch
nói: "Đến giờ ăn sáng rồi."
Thật ra chỉ có Phương Thanh Chỉ và
em trai thứ năm mắt vẫn đang ngái ngủ Trần Vĩnh Thành mới thực sự ăn sáng, Trần
Tu Trạch cũng ở đó nhưng anh đã ăn rồi, trước mặt chỉ còn một bát cháo.
Cả Trần Khải Quang và Ôn Tuệ Ninh
đều đã ăn từ sớm rồi đến công ty, trong nhà chỉ còn họ.
Một chiếc bàn tròn lớn nhưng chỗ
ngồi khá ngẫu nhiên, Phương Thanh Chỉ quan sát, không có chỗ ngồi cố định, ghế
chủ toạ trống không. Trần Tu Trạch ngồi ở bên phải, chỗ bên phải dành cho cô,
đã dọn sẵn bát đĩa và đũa.
Đối diện cô là Trần Vĩnh Thành, hiển
nhiên vừa mới ngủ dậy không lâu, đầu tóc còn rối bù, hai mắt còn ngái ngủ.
Phương Thanh Chỉ đã nhận ra sự khác
biệt trong gia đình này - Trần Tu Trạch trông có vẻ cổ hủ, chắc chắn không phải
kiểu người khoa trương. Anh không ủng hộ việc nuôi em gái của mình trở thành
những tiểu thư quý tộc đủ tiêu chuẩn để liên hôn, rất quan tâm đến việc giáo
dục hai cô em gái, không khác nhiều so với Trần Khải Quang.
Trần Khải Quang và Ôn Tuệ Ninh đều
tốt nghiệp đại học ở Hồng Kông, sau đó gia nhập công ty để làm việc, hai người
chênh lệch nhau một tuổi, dù là chuyên ngành hay kế hoạch nghề nghiệp đều ngang
nhau.
Chưa kể đến em tư, Trần Chí Trân đã
lấy bằng thạc sĩ sau khi học xong đại học ở Anh, hiện đang tập trung học tiến
sĩ.
Dù Tu Trạch có phải là người tốt hay
không, anh thực sự là một người anh trai tốt, luôn cẩn thận giáo dục những đứa
em của mình.
Nhưng đêm qua, Trần Tu Trạch đã đánh
Trần Vĩnh Thành…
Phương Thanh Chỉ chỉ có tình nghĩa
chị em với Du Gia Hào, nhưng cô chưa bao giờ ra tay với em trai mình.
Trong lúc sững sờ, Trần Tu Trạch
bưng một đĩa trứng xào tôm đặt trước mặt cô, anh còn bưng thêm một đĩa cá trắm
đen và một bát tôm với nhân sâm đen.
"Tôi nghe A Hiền nói, cha mẹ là
người Thượng Hải." Trần Tu Trạch cười nói: "Món này là do một đầu bếp
bậc thầy ở Thượng Hải nấu, em thử đi, mùi vị thế nào?"
Phương Thanh Chỉ nói: "Gia đình
cha mẹ tôi nghèo, dù ở Thượng Hải, họ chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như
vậy."
Trần Tu Trạch nói: "Vừa hay tôi
cũng chưa ăn qua… Vĩnh Thành, lấy giúp anh lấy một bát, anh cũng nếm thử."
Anh nói rất tự nhiên, Trần Vĩnh
Thành bước đi khá khập khiễng, Phương Thanh Chỉ đoán tối qua Trần Tu Trạch chắc
chắn đã đá vào mông cậu. Trần Vĩnh Thành rất nghe lời, cầm lấy bát đi rồi trở
lại, chống tay lên bàn ngồi xuống. Mông vừa chạm vào ghế đã làm cho Trần Vĩnh
Thành đau đến mức hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, tay chống
lên bàn đứng dậy.
Trần Tu Trạch gắp cho Phương Thanh
Chỉ ít bắp cải luộc: "Em làm gì vậy?"
Sắc mặt Trần Vĩnh Thành chua xót,
ngay cả lúm đồng tiền cũng không thấy rõ nữa, không ngừng than thở: "Mông
em đau."
Trần Tu Trạch nói: "Nói chuyện
lễ phép."
Trần Vĩnh Thành nhìn Phương Thanh
Chỉ, rồi từ từ thay đổi lời nói: "Hông em rất đau."
Phương Thanh Chỉ mím môi, cô hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
Trần Vĩnh Thành mở miệng: "Anh
đánh em."
Phương Thanh Chỉ hỏi: "Sao lại
đánh?"
Trần Vĩnh Thành xấu hổ nói: "...
Em đánh nhau với người ta."
Trần Tu Trạch để thức ăn ngon trước
mặt Phương Thanh Chỉ: "Không chỉ đánh nhau, mà còn tùy ý phá hoại tài sản
của người khác."
Lúc anh nói, Trần Vĩnh Thành đã tự
động bưng bát lên, nghiến răng nghiến lợi: "Em thật sự không ngồi được, để
em đứng ăn."
Phương Thanh Chỉ hỏi: "Đánh
nghiêm trọng như vậy?"
"Không nghiêm trọng, không
nghiêm trọng chút nào." Trần Vĩnh Thành lắc đầu như trống lắc: "Anh
đã thủ hạ lưu tình rồi, chị thấy tay của Khải Quang…"
“Tiểu Ngũ." Trần Tu Trạch nói:
"Ăn đi."
Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi cũ
sạch cài khuy trên cùng, thắt một chiếc cà vạt lụa.
Trần Vĩnh Thành lập tức không nói
nữa, cười với Phương Thanh Chỉ, lúm đồng tiền rất sâu: “Đừng nói mấy chuyện này
nữa, chị dâu, chị ăn cơm trước đi."
Phương Thanh Chỉ rất khó chịu với
cách xưng hô này, trên thực tế, Trần Vĩnh Thành lớn tuổi hơn cô. Cô gắp một
miếng bắp cải, chậm rãi ăn, chậm rãi suy nghĩ, rồi chợt nhớ ra.
… Ngón tay út của Khải Quang bị
thiếu một miếng.
Như bị thứ gì cắt.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng
mình, lại vùi đầu vào ăn.
Hôm nay cô không cần đến lớp, Trần
Tu Trạch còn phải đi làm, anh chỉ dặn dò Phương Thanh Chỉ có thể nghỉ ngơi,
cũng có thể ra ngoài chơi, nhưng phải để người đi theo nên đã yêu cầu A Hiền ở
lại.
"Tôi không muốn cấm túc
em." Trần Tu Trạch nói: "Chỉ là, Thanh Chỉ, tôi muốn bảo đảm an toàn
của em."
Phương Thanh Chỉ gật đầu, nói vâng.
Cô dường như cũng không thể tìm thấy
bất kỳ ngôn ngữ nào khác để từ chối.
Trần Vĩnh Thành cũng không ra ngoài,
cậu bị Trần Tu Trạch ra lệnh cấm túc ra ngoài, phải ở trong phòng chép sách,
rèn tính, phải chép "Kinh Kim Cang", không xong một quyển không được
phép đi ra ngoài.
Cậu rất ngoan ngoãn, bảo chép, cậu
lập tức vùi đầu vào chép, tuy phòng làm việc ở đây nhỏ, nhưng rõ ràng để các
anh em dùng chung. Phương Thanh Chỉ không ra ngoài, nên chỉ đi dạo quanh phòng
làm việc vài vòng, thấy một số bức ảnh trên tường, cả đen trắng và màu, được
nhóm cẩn thận sau một tấm kính lớn.
Phương Thanh Chỉ nghiêng người xem
kỹ hơn, quả nhiên là ảnh của anh chị em nhà họ Trần từ khi còn nhỏ đến khi
trưởng thành, một số bức ảnh sớm nhất còn có cha mẹ, phía sau là một tấm biển
hiệu nhỏ của một cửa hàng giày, trông như một cửa hàng nhỏ mỏng manh, không
chịu nổi gió.
Cô nhìn kỹ, giọng nói của Trần Vĩnh
Thành từ phía sau truyền đến: "Cha mẹ em lúc trước mở tiệm giày."
Phương Thanh Chỉ quay đầu.
"Khi em còn nhỏ, gia đình sống
trong hoàn cảnh nghèo khó, đông con, kinh doanh ế ẩm, mẹ lại ốm, toàn bộ số
tiền cha dành dụm được đều dùng để đi khám bệnh cho mẹ.” Trần Vĩnh Thành nói:
“Lúc đó, em cũng không nhớ gì nhiều… Nhưng chân anh cả không phải tật bẩm sinh
đâu, bão làm sập mái nhà, đè vào chân anh ấy. Nghèo mà, trong nhà còn các em
cần ăn cơm, mẹ lại bị bệnh, trong nhà không có tiền đi khám, nên chân bị hỏng.”
Trần Vĩnh Thành nói rất bình tĩnh,
nhưng Phương Thanh Chỉ vô cùng ngạc nhiên.
Chân của Trần Tu Trạch khuyết tật...
không phải do bẩm sinh?
Không phải do chuyện ly kỳ, không
phải do kẻ thù, không phải do mưa bom bão đạn, không phải do trận chiến ác
liệt… Chỉ đơn thuần vì nghèo, vì không có tiền chữa trị vết thương.
Chỉ vài chục đồng.
Lại khập khiễng suốt đời.
Phương Thanh Chỉ không biết lòng
mình cảm thấy gì, cô ấn ngực, thốt ra “Ah” ngắn ngủi, rồi nhìn vào bức ảnh.
Quả nhiên, trong những bức ảnh đen
trắng kia, Trần Tu Trạch mười ba mười bốn tuổi, rõ ràng cao hơn rất nhiều so
với những người xung quanh, lúc đó anh không chống nạng, dáng người cao thẳng,
nhìn vào ống kính mỉm cười rạng rỡ.
Nếu không phải ngũ quan giống nhau,
Phương Thanh Chỉ không dám nhận.
Còn có…
Phương Thanh Chỉ nhìn kỹ bức ảnh,
lẩm bẩm: "Vết trên trán không phải là vết bớt?"
"Tất nhiên không phải là vết
bớt." Trần Vĩnh Thành nhún vai: "Sau khi cha mẹ qua đời, anh hai nợ
tiền người khác, bị người ta đến tận nhà đòi nợ. Anh cả bảo vệ các em trong
nhà, lúc đó chưa học xong cấp hai, lại không đánh được họ. Đám người đó nắm đầu
anh ấy đập vào tường, trên tường lại có đinh… sau đó, chị cũng thấy vết trên
lông mày."
Phương Thanh Chỉ đứng yên, nhìn Trần
Vĩnh Thành một cách bình tĩnh: "Tại sao cậu đột nhiên lại nói với tôi điều
này?"
Trần Vĩnh Thành mỉm cười: "Bởi
vì chị là chị dâu của em, chị Phương."
Phòng làm việc hướng nam, không bật
đèn, cậu đứng trong bóng tối, lúc cười lúm đồng tiền không còn sáng sủa, mà có
vài phần một chút âm u lạnh lẽo.
Cậu nói: "Nhiều năm qua, vì gia
đình, anh chưa học xong, cũng không tìm được bạn gái… chị là người đầu
tiên."
Phương Thanh Chỉ nói: "Cậu nghĩ
tôi sẽ biết ơn vì điều này?"
“Em biết chị sẽ không.” Trần Vĩnh
Thành nhìn cô chằm chằm: “Em còn biết, chị có người trong trường.”
Phương Thanh Chỉ rất bình tĩnh, cô
chỉ nắm chặt tay: "Cho nên?"
“Cắt đứt liên lạc với đàn anh trong
trường, đừng làm khó anh em.” Trần Vĩnh Thành nói: “... Em không ngại cho chị
biết thêm một chuyện, chị nhìn kỹ ảnh đi, lúc trước anh Khải Quang có đủ mười
ngón tay, không thiếu một miếng da một miếng thịt nào."
Cậu nhìn Phương Thanh Chỉ: "Coi
đó là lời khuyên của em, chị dâu, chị phải đối xử toàn tâm toàn ý với anh
ấy."
"Tốt nhất đừng chọc tức anh
ấy."
Truyện
được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.