Sổ Tay Mau Xuyên Mẫu Mực

Chương 12: Tiểu Tỷ Tỷ × Tiểu Giáo Thảo (12)


9 tháng

trướctiếp

Sắc trời còn sớm, đêm còn chưa lui.

Công viên trung tâm thành phố được đầu tư đèn đường để chủ nhà của một số ngôi biệt thự bên cạnh có thể ra ngày chạy thể dục sáng sớm.

Khu vực này là nơi có thể nhìn rõ cảnh bình minh tuyệt đẹp của thành phố khiến rất nhiều người dừng chân ngắm nhìn. Trong bóng râm vô tận, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được hai, ba ngôi biệt thự thiết kế khác nhau. Ánh đèn bốn phía rực rỡ, trong sương mù mờ ảo có vẻ vô cùng mông lung mà xinh đẹp.

Buổi sáng yên tĩnh này lại ấn tượng đến kỳ lạ.

Bảo vệ vừa mới tới đây làm việc đã nhìn đến thẫn thờ. Chờ lấy lại tinh thần thì phát hiện người đi cùng đã có hai năm tuổi công nhân cũng đang thơ thẫn. Người đi cùng anh ta nhìn chằm chằm vào ban công của khu nhà khiến anh ta không khỏi nhìn theo.

Trên ban công rộng rãi có một chàng trai cao gầy, tay cầm cọ nhìn chằm chằm vào bảng vẽ. Sương mù của sáng sớm cũng không che giấu được sự tuấn tú của cậu. Ánh đèn nơi cậu ngồi cũng không sáng hơn nhà hàng xóm bao nhiêu nhưng lại mang theo một sức hút riêng biệt khiến người ta đắm chìm, không muốn rời đi. Trên người cậu phảng phất luồng khí khó hiểu, khiến người ta nhịn không được tán thưởng.

Khó khăn lắm bảo vệ mới lấy lại tinh thần: "Người đó là ai vậy?"

Người bên cạnh lập tức che miệng, kéo anh ta rời đi. Họ có nhiệm vụ tuần tra định kỳ, không có thời gian ở lại lâu. Mà vừa rồi họ đã lãng phí rất nhiều thời gian ở đây.

Mãi cho đến khi nhân viên bảo vệ hỏi lần thứ hai, người đi cùng mới giải thích: "Đó là cháu trai của cô Kỷ, cậu ấy còn rất trẻ, là một nghệ sĩ... Nghe nói đang học đại học, thời gian trước còn đi nước ngoài tham gia triển lãm tranh, giành được giải thưởng đem về. Có thể anh không theo kịp, chỉ mới một tháng trước, tôi còn được cô Kỷ lì xì một bao lớn, khiến chúng tôi đều cảm thấy rất vui."

Là bảo vệ của khu dân cư cao cấp, trước hết phải nắm được thông tin của chủ sở hữu, đây là yêu cầu cơ bản. Bởi vì anh ta vừa mới tới tiểu khu này, cho nên chỉ nắm được một bộ phận quan trọng nhất. Trong đó có tư liệu của người tên Kỷ Uyển - chính là bà trùm ngành may mặc của thành phố này, phải đối xử thật thận trọng.

Người bạn đồng hành: "Cô Kỷ là người rất tốt, thế nên chúng ta không nên làm phiền sự sáng tạo của cháu người ta. Hơn nữa quấy rầy ý tưởng của người ta, mất bao nhiêu tiền còn không biết được."

Trong thực tế, không phải ý tưởng của nghệ sĩ rất đáng tôn trọng.

Không lâu sau hai người bảo vệ rời đi nhưng vẫn còn xì xầm bàn tán. Kỷ Uyển mặc đồ ngủ màu trắng, như linh hồn bay lên ban công đã cắt đứt 'sự sáng tạo' của cậu.

Chương Tịch Chu chỉ thấy một vẻ mặt mơ mang đang nhìn cậu, thấp giọng gọi: "Chu Chu!"

Sau đó bước thêm hai bước, nằm dài lên ghế ngoài ban công.

Chương Tịch Chu dở khóc dở cười đứng lên, vào phòng lấy một tấm chăn mỏng đắp cho cô, để tránh sương mù buổi sáng dày, trời lại lạnh làm cho cô bị cảm.

Kỷ Uyển bị tụt huyết áp. Nếu buổi sáng ngủ không đủ đã bị đánh thức thì khi rời giường cực kỳ khó chịu. Thường thì phải ổn định rất lâu mới có thể khôi phục tinh thần. Trong tay Chương Tịch Chu cầm ly nước mật ong ấm, nhìn người phụ nữ đang ngủ say, cũng không còn hứng thú vẽ tranh nữa.

Nước ấm dần trở nên lạnh lẽo, người thanh niên cứ ngồi lặng lẽ như vậy... Cuối cùng tự mình uống hết nước mật ong lạnh.

  ***

Lúc Kỷ Uyển thức lần nữa thì trời đã sáng, cô kéo chăn mỏng vội vàng đứng lên. Từ ban công nhìn xuống, không ngoài dự đoán lại nhìn thấy trợ lý ở dưới lầu với vẻ mặt bất đắc dĩ.(Ứng dụng T Y T)

Trợ lý họ Liễu, là một cô gái 28 tuổi. Thấy cuối cùng tổng giám đốc đã thức thì thở phào nhẹ nhõm, nâng cao giọng kêu một tiếng: "... Tổng giám đốc!"

Kỷ Uyển: "..."

Trong nhà này, người có thể tắt đồng hồ báo thức của cô, không cho bảo mẫu đánh thức cô, còn đuổi trợ lý Liễu ra ngoài ngoan ngoãn chờ cũng chỉ có một người - cậu chủ nhỏ của nhà này.

Kỷ Uyển bật cười, nhìn đồng hồ thấy mới tám giờ thì lại nói với trợ lý Liễu: "Vào ăn chút gì đi!"

Chờ Kỷ Uyển thu dọn xong xuống lầu, Chương Tịch Chu đã ăn gần xong bữa sáng. Cô liếc nhìn lên bàn một cái. Từ trước đến nay bảo mẫu chuẩn bị thức ăn đều vừa đủ cho hai người họ. Hôm nay lại còn chuẩn bị thêm một phần cho trợ lý Liễu, chắc chắn là Chương Tịch Chu phân phó.

Nhất thời Kỷ Uyển không cáu kỉnh nữa, phân phó công việc cho trợ lý Liễu: "Thông báo dời cuộc họp sang ngày mốt. Lát nữa ăn sáng xong đặt vé máy bay vào chiều mai cho tôi. Sau đó cô có thể nghỉ ngơi, hôm nay được nghỉ phép."

Trợ lý Liễu liếc mắt nhìn mặt bàn, nhịn không được nói: "Nhưng mà... Các đối tác sẽ có ý kiến."

Mặt Chương Tịch Chu không biến sắc, tim không loạn nhịp. Vẫn cứ chậm rãi ăn hết thức ăn sáng của mình giống như không hề nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, đề tài này không hề liên quan đến cậu, nói chi là lỗi của cậu.

Kỷ Uyển hoàn toàn không tức giận, chỉ muốn bật cười: "Không sao! Vấn đề luôn có thể giải quyết. Lâu rồi cô cũng không nghỉ ngơi, không cần phải áp lực, thư giãn cho tốt đi."

Lúc này Chương Tịch Chu đã buông chén đũa xuống.

Kỷ Uyển vội vàng ăn miếng cuối cùng, nhấc túi lên gọi cậu: "Dì đưa cháu đến trường."

Đợi khi hai người đều đi rồi, trợ lý Liễu mới mờ mịt chọc thủng lòng đỏ trứng chảy đến đầy ắp cả dĩa, ấp úng nói: "Làm hỏng cuộc họp quan trọng như vậy mà cũng không mắng một câu?... Đây là "hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo của 'phụ huynh'"¹?"

Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) biên soạn thời nhà Nguyên. Ý của trợ lý Liễu ở đây là cách Kỷ Uyển đối xử với Chương Tịch Chu.

Đây tuyệt đối không phải là tổng giám đốc mạnh mẽ của chúng ta.

Bảo mẫu: "Này thì có là gì đâu. Do cô ít thấy chuyện lạ."

Trợ lý Liễu: "..."

  ***

Chương Tịch Chu không muốn rời khỏi thành phố H nên Kỷ Uyển cũng tôn trọng ý kiến của cậu, cô cho cậu tùy ý lựa chọn học viện mỹ thuật trong thành phố. Trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đau đớn lấy cậu làm nam chính, Chương Tịch Chu đã theo học chính là ngôi trường này. Chẳng qua lúc trước cậu lớn lên ở cô nhi viện, tính cách bị mài giũa càng thêm khéo léo. Thiếu hơi ấm cũng thiếu tình yêu.

Vì thi học viện mỹ thuật, nam chính vừa học vừa làm, chịu đủ mọi khổ sở, tuổi còn trẻ đã nếm hết sự vô tình, tàn nhẫn của thế gian.

Mà bây giờ, cậu đã cởi mở hơn nguyên tác nhiều. Cậu thích bình tĩnh, điềm đạm giống như một cậu chủ nhỏ kiêu ngạo. Tuy rằng ánh mắt cực kỳ hấp dẫn người khác nhưng lại khiến người ta không dễ tiếp cận.

Quỹ đạo thế giới luôn làm cho nam nữ chính đến bên nhau, muốn trốn cũng không thoát.

Chìa khóa nằm ở trái tim con người.

Kỷ Uyển nhìn cậu lấy hai cái túi lớn từ cốp xe rồi khóa xe lại, cùng cậu về ký túc xá cất đồ. Tuy rằng Chương Tịch Chu không ở lại ký túc xá nhưng vì tiện cho cậu nghỉ trưa, Kỷ Uyển vẫn xin cho cậu một phòng ký túc xá bốn người. Bất ngờ là ba người bạn cùng phòng và cậu chủ nhỏ kiêu ngạo nhà cô ở chung rất hợp tính.

Mỗi lần Kỷ Uyển tới đây đều mang theo chút đồ ăn để thăm hỏi họ.

Chương Tịch Chu cầm hai cái túi lớn, đương nhiên đó không phải đồ vệ sinh cá nhân của cậu mà đều là đồ ăn thức uống. Ba người bạn cùng phòng không ngừng khen ngợi. Nếu phía sau có đuôi, nhất định cũng sẽ vẫy rất nhiệt tình.

Kỷ Uyển đến phòng giáo vụ nộp học phí trước. Cô vừa rời đi, ba thanh niên ăn mặc chỉnh tề ngồi nghiêm chỉnh lập tức ngã ngang nằm dài trên giường.

"Chắc chắn dì của cậu không quá 28 tuổi."

Không, 10 năm trước cô đã 28 tuổi... Chương Tịch Chu đang thu dọn đồ đạc cũng khựng lại.

Một người trong đó nói: "Nếu tôi có thể có một người dì tốt như vậy, dù đổi năm người mẹ ruột tôi cũng chấp nhận."

Từ nhỏ đến lớn luôn có người muốn đổi cha mẹ của mình để lấy Kỷ uyển, Chương Tịch Chu cũng đã quen rồi. Không biết từ khi nào, có lẽ là từ khi gặp Kỷ Uyển, không ai cảm thấy cậu là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm gia đình.

Thứ cậu nhận được đều là ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tị.

Một Kỷ Uyển có thể đảm nhận nhiều vị trí của người thân trong gia đình... Thực tế, Kỷ Uyển đã rất cố gắng và làm tốt hơn họ rất nhiều.

Ba người bạn cùng phòng của cậu ăn mặc chỉnh tề nên không để cho Kỷ Uyển nhìn thấy đống thịt không đồng nhất, làm bẩn mắt cô.

Chương Tịch Chu cũng không buông lời phàn nàn, chế giễu.

Một trong những bạn cùng phòng thấy sắc mặt cậu cũng coi như bình thường, vội vàng chạy tới nói: "Lão Chương, cố vấn sắp xếp cậu đi đón tân sinh viên, 11 giờ nhớ đến cổng trường!"

Lúc Kỷ Uyển vừa hay nghe được câu đó.

Trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đau đớn. Lần đầu Chương Tịch Chu gặp Bạch Toa Toa là ở cổng học viện mỹ thuật. Đàn anh năm hai đẹp trai, giúp đàn em vừa đến trường xách hành lý. Thế nên trong lòng đàn em vui như hội xuân, liếc mắt một cái đã phải lòng đàn anh tuấn tú. Cô ấy thẳng thắn theo đuổi không buông, tặng quà, tỏ tình ấm áp. Chung quy cũng đã làm đàn anh mềm lòng.

Kỷ Uyển nhịn không được đánh giá từ thanh niên bên cạnh từ trên xuống dưới một phen. Mặc dù xuất thân từ một đống bùn nhơ, lớn lên ở nơi tồi tàn nhưng tính tình thật sự rất tốt. Trong nguyên tác chịu nhiều bất công như vậy mà còn có được ý thức trách nhiệm hiếm có.

Thời gian 10 năm đủ để Chuột gầy yếu trong ngõ Thanh Thạch trưởng thành, trở thành một thanh niên cao lớn tuấn tú. Mà lần này, quỹ đạo cuộc sống hoàn toàn thay đổi, cậu càng ưu tú hơn so với nguyên tác. Có thể làm những gì cậu muốn, cũng bởi vì có hậu thuẫn mạnh mẽ nên không cần sợ hãi. Cậu đã có được niềm đam mê mà cuộc đời trước đó chưa từng có.

Mỗi một bước trong quá trình trưởng thành của cậu đều vững vàng, ổn định, tiền đồ xán lạn. Một ngày nào đó, cậu sẽ tỏa sáng, tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên vì tài năng của cậu.

Và bây giờ, cậu cũng đã đến độ tuổi này. Có thể tìm một cô gái, nói về một tình yêu oanh liệt.

Kỷ Uyển tin, cậu có thể xử lý quan hệ yêu đương rất tốt.

Lúc này, cuối cùng cô cũng nhận ra: "Chu Chu! Cháu đã trưởng thành rồi."

Chương Tịch Chu: "..."

"Các cậu đi thay tôi đi! Ai cũng được." Chương Tịch Chu cúi đầu nhìn cô một cái: "Không phải lần trước dì nói muốn tham quan học viện của cháu sao? Hôm nay cũng không có chuyện gì, cháu đưa dì đi."

Kỷ Uyển: "..."

Này, này!

... Còn nữ chính thì sao?

"Hồi ký Chương Tịch Chu": Tôi đã thấy dì Kỷ mạnh mẽ hô mưa gọi gió ở công ty như thế nào, dì ấy giống như một nữ chiến binh kiên cường. Nhưng kỳ lạ hơn là dì Kỷ không bao giờ nổi nóng với tôi... mãi mãi luôn là dáng vẻ mềm mại, cưng chiều. Tôi luôn cảm thấy mình đặc biệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp