Hai người bọn
họ ở lại không được bao lâu thì xin phép ra về.
Cậu của cô muốn
giữ bọn họ ở lại ăn cơm trưa. Nhưng Vân Khuynh đối với khuôn mặt không có chút
chào đón nào của Dương Hà và Lâm Hồng Huy thì không thể nào nuốt trôi được.
Trước khi rời
đi, Sở Diệu để lại cho ông ấy một cái thẻ ngân hàng. Cái này coi như là để trả
ơn cho Vân Khuynh thời gian trước.
Anh còn nói rất
lớn rằng số tiền này là để riêng cho một mình ông ấy dùng, không thể đưa tiền
cho người khác để giữ an toàn.
Sở Diệu còn nói
sau này nếu có cơ hội sẽ mời cậu đến nhà chơi, nhưng sẽ chỉ mời mỗi ông ấy mà
thôi.
Anh giả vờ như
không để ý đến những người khác khiến cho Dương Hà cảm thấy rất tức giận.
Với số tiền
giao cho ông ấy, sau này cậu của cô sẽ không cần phải sống mà để ý đến sắc mặt
của Dương Hà nữa.
Ông ấy và Dương
Hà đã kết hôn với nhau nhiều năm, lại còn có một đứa con trai lớn thế này, hoàn
toàn không có khả năng ly hôn. Vân Khuynh chỉ là con cháu trong nhà không có lý
do gì có thể thuyết phục người lớn ly hôn được.
“Ông xã, bên
trong thẻ có bao nhiêu tiền vậy?” Việc này trước đây Sở Diệu chưa từng thương
lượng với Vân Khuynh.
Vân Khuynh hoàn
toàn không biết anh sẽ làm như vậy.
“Một trăm vạn.
Anh muốn để lại nhiều hơn, nhưng đối với một người bình thường thì nhiều tiền
quá cũng không tốt. Hơn nữa cậu của em đã ở tuổi này rồi, một trăm vạn cũng đủ
để ông ấy hưởng lạc tuổi già.”
Sở Diệu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.