Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 8: THẦN THOẠI SỐ MỘT KHOA TỰ NHIÊN


9 tháng

trướctiếp

“Xít…” Cả phòng học toàn là tiếng hít hà một hơi, Hứa Trí suýt cắn đứt cả đầu lưỡi của mình, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Sở Diệu và Vân Khuynh.

Vân Khuynh vượt qua Sở Diệu! Thần thoại số một khoa tự nhiên Sở Diệu bị bạn học mới tới đập vỡ!!!

Nếu biểu cảm có thể dùng màu sắc để thể hiện ra, thì lúc này mặt các bạn học trong lớp nhất định sẽ lộ ra năm màu.

Đến cả chính Vân Khuynh cũng không ngờ được, hơi không tin được, nín thở đối mặt với ánh mắt của mọi người.

Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Sở Diệu, anh cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người đối diện với nhau, ánh mắt của Sở Diệu hơi lạnh.

Vân Khuynh bắt gặp được, vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn tiếp.

“Nhưng Sở Diệu thi cũng tốt, 99, sau đó là Hứa Trí 96, Nghiêm Lưu 95, trên 95 chỉ có nhiêu đây, lần này đa số mọi người đều thua ở câu hỏi thứ hai đếm ngược, đến truyền bài thi xuống đi, tôi nói trước cho các em một chút.”

Người bị giáo viên điểm danh đến thì sẽ ngồi ở ba bàn trước sau, mọi người ai cũng đều quen thuộc, chỗ đó giống như là “cbd” vậy, là nơi tụ tập của các học sinh giỏi.

Hơn nữa lần này là Vân Khuynh, chuyện này làm tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

Bài thi còn chưa đến tay Vân Khuynh, đã bị Hứa Trí giật lấy, lật phía trước phía sau một lần, sau đó làm mặt quỷ với Sở Diệu, nếu không phải là đi học, thì Vân Khuynh đã nghi ngờ cậu ta muốn cười to ba tiếng.

Môi mỏng của Sở Diệu mím chặt, ánh mắt thâm thuý u tối, liếc mắt nhìn Hứa Trí một cái.

Hứa Trí nuốt nước bọt, vội buông bài thi ngồi lại.

Trong lòng Vân Khuynh có chút thấp thỏm, quan hệ với Sở Diệu vốn đã có chút cứng đờ, như này sợ là càng khó khăn hơn rồi.

Nếu cô vẫn luôn thi được hạng nhất, đột nhiên có một người giỏi hơn tới, nghĩ thế nào thì trong lòng vẫn có hơi hụt hẫng.

Tuy rằng đây không phải là lỗi của cô, nhưng khó tránh khỏi việc có cảm giác hơi kì lạ.

Sau đấy cô không dám nhìn anh, cho nên Vân Khuynh không thấy ánh mắt của anh cả một tiết đều nhìn chằm chằm Vân Khuynh.

Ánh mắt của Sở Diệu đen tối mờ mịt, nhưng không phải là do ghen ghét vì thua, mà là tò mò đánh giá.

Trước đây anh chưa từng đặt Vân Khuynh ở vị trí rất cao, thoạt nhìn cô như một cây nấm đáng yêu, trong chút ý thức của anh, nữ sinh đáng yêu ngoan ngoãn như vậy chắc là học khoa xã hội sẽ giỏi hơn chút.

Nhưng bài kiểm tra lần này, lại làm anh rất kinh ngạc, cô học khoa tự nhiên lại giỏi như vậy.

Mấy năm nay Sở Diệu chỉ gặp được hai đối thủ, một là Lâm Khuynh, người còn lại là Vân Khuynh.

Lâm Khuynh, Vân Khuynh, tên xấp xỉ, trước đây anh lại gặp được cô Minh Thành, còn thấy cô vội vàng rời đi ở hội trường, mà lần đó, đúng lúc Lâm Khuynh đột nhiên vắng mặt.

Tất cả những chuyện này chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

Trong lòng Sở Diệu bốc cháy lên một ngọn lửa nhỏ, cuộc sống không có đối thủ, thật sự không thú vị.

Chuông tan học vang lên, thầy giáo vừa đi, Hứa Trí dường như là nghẹn cả một tiết học, lớn tiếng làm ồn: “Vân Khuynh, cậu đỉnh quá, vậy mà lại thắng anh Diệu trên bài thi vật lý, xem ra tôi nhất định phải mời cậu ăn một bữa rồi.”

Vân Khuynh không biết Sở Diệu có xấu hổ không, nhưng cô thì rất xấu hổ, lo lắng nuốt một miếng nước bọt, cũng không biết vì sao lại lo lắng.

Sở Diệu liếc mắt nhìn Hứa Trí một cái, quay người đi ra ngoài.

Vân Khuynh cắn môi: “Chỉ là trùng hợp thôi, cậu đừng kích động.”

“Thi đạt điểm tối đa còn nói là trùng hợp, khi nào thì loại trùng hợp này mới xảy ra trên người tôi đây.” Nghiêm Lưu đáp lời: “Anh Diệu nhất định rất thất bại, cậu không biết, trước cậu, anh Diệu có danh hiệu tiểu vương tử khoa tự nhiên, đặc biệt là vật lý, giỏi nhất khối, cho dù là cuộc thi lớn nhỏ đều chưa từng ngã khỏi hạng nhất, trước đó không lâu vừa mới kết thúc kì thi học sinh giỏi môn vật lý cho học sinh trung học phổ thông cấp quốc gia, anh ấy còn đạt huy chương vàng, nhưng vẫn kém hơn người đứng nhất một điểm, người đó không đến nên huy chương vàng thuộc về anh ấy, nhưng vật lý của anh Diệu thật sự rất giỏi.”

“Sở Diệu tham gia cuộc thi học sinh giỏi môn vật lý cấp quốc gia?” Mắt hạnh của Vân Khuynh trợn tròn, nhớ lại tình huống lúc đó một chút, hình như lúc cô rời đi, hình như là ai đó tên Sở gì đó lên bục lĩnh thưởng, hình như cô còn đụng vào người ta một cái.

!

Thảo nào, thảo nào lúc cô gặp anh ở phố cổ cảm thấy hơi thở hương bạc hà trên người anh hơi quen thuộc, thì ra là đã sớm từng gặp.

“Đúng vậy, sao cậu lại không tham gia thế?”

“Có chút việc.” Vân Khuynh nói hàm hồ, còn đang trong sự khiếp sợ.

“Hứa Trí, cậu đừng làm trò nói những lời đó trước mặt Sở Diệu, cậu ấy sẽ không vui.” Dù là ai bị trêu chọc như vậy thì trong lòng nhất định cũng hụt hẫng.

“Sời, không sao cả, tôi với cậu ấy dùng nhau lớn lên, tính tình của cậu ấy tôi biết, sẽ không vì chút chuyện này mà giận đâu, coi trọng cậu, tranh thủ thi đạt hạng nhất trong kì thi trung học!”(Abilene X T Y T)

Sở Diệu không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, đối mặt với khó khăn, anh sẽ không lùi bước, chỉ biết tiến tới.

Hơn nữa trong lòng Hứa Trí mơ hồ cảm thấy chắc là Sở Diệu đang vui.

Có lẽ đối với những người khác mà nói, có thêm một đối thủ cạnh tranh là một chuyện phiền phức, nhưng Sở Diệu lại không như thế.

Người ở chỗ cao thường cô đơn, không có đối thủ cũng là một chuyện đáng buồn.

“Buổi tối tôi mời một bữa nhé, đúng lúc hôm nay không dùng tới tiết tự học buổi tối.” Hứa Trí suy nghĩ, nghĩ xem đi đâu ăn.

“Không cần tốn kém, chỉ là lời nói đùa thôi.” Vân Khuynh không hề cá cược với Hứa Trí.

“Đi đi, tính cả phần tôi nữa, ai gặp thì có phần.” Thẩm Diệu cười nhấc tay: “Xem như cho cậu đón gió, chúng tôi còn chưa từng cùng nhau ra ngoài chơi đâu.”

“Tôi cũng muốn!” Nghiêm Lưu đứng lên.

“Được rồi, vậy gọi thêm cả anh Diệu, còn cả Hà Tử Khiên và Nguỵ Chi Dật, một người là bạn bè bên lớp khoa xã hội, và cả em trai họ của anh Diệu, cậu không để ý chứ?” Đều chơi với nhau, mỗi lần tụ tập đều không thể thiếu hai người này.

“Cậu mời mà, tôi nhất định sẽ không để ý rồi.” Vân Khuynh thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, cũng không cố chấp từ chối nữa, giữa bạn bè với nhau cũng đúng thật là nên qua lại nhiều hơn thì tình cảm mới tốt.

“Được, vậy quyết định thế nhé.” Đúng lúc Sở Diệu đi vào từ bên ngoài: “Anh Diệu, tối nay tôi mời một bữa, đặt quán nào thì tốt đây? Cậu muốn ăn cái gì?”

“Đâu có phải là mời tôi.” Sở Diệu ngồi xuống không nhanh không chậm.

Vân Khuynh hơi ngửa đầu, chú ý tới tóc mái giữa lông mày anh hơi ướt, hình như là dính nước, nhưng vẻ mặt bình thường.

Cũng phải, cô không nên xem nhẹ anh, Sở Diệu sẽ không thể bởi vì một bài kiểm tra nho nhỏ mà cảm thấy thất bại đâu.

“Vậy để Vân Khuynh nói đi, cậu muốn ăn gì?”

“Tôi không hiểu biết thành phố lắm, cậu quyết định đi, tôi sao cũng được.”

“Đi quán Giang Đông đi.” Sở Diệu bỗng nhiên nói.

“Này… Anh Diệu, cậu đây là muốn ăn cho tôi nghèo à.” Hứa Trí làm mặt hung dữ.

Quán Giang Đông chủ yếu phục vụ các món ăn Hoài Dương, mùi vị quả thật rất ngon, nhưng lại rất đắt, hơn nữa còn khó đặt bàn, phải đặt trước, nhưng đối với Hứa Trí mà nói thì bây giờ vẫn kịp.

“Đắt lắm sao?” Vân Khuynh không hiểu.

“Cực kì đắt, nhưng ăn ngon, chọn quán này đi, anh Diệu nhất định sẽ ăn.” Nghiêm Lưu cũng rất thích quán này.

Vân Khuynh: “Nếu thật sự đắt …”

Sở Diệu chắc như đinh đóng cột: “Quyết định quán này đi.”

Vân Khuynh: “...”

“Được thôi, tôi đi tìm chú tôi đặt bàn cho tôi.” Hứa Trí đau lòng một lúc, nhưng cũng rất lâu rồi không ăn.

Vân Khuynh thoáng nhìn Sở Diệu, cuối cùng không nói gì thêm.

Sau đó Vân Khuynh dường như đã nổi tiếng… Chuyện này là Thẩm Diệu nói cho cô.

Chỉ vì một bài kiểm tra nho nhỏ hơn Sở Diệu một điểm, việc này truyền ra, dẫn đến cả khoa tự nhiên lớp 12 sôi trào.

Từ khi cái tên Sở Diệu xuất hiện trước mắt mọi người, vật lý trước sau gì vẫn luôn là hạng nhất, cho dù là bài thi khó hay dễ, đột nhiên, có người vượt qua Sở Diệu, chuyện này có thể không bất ngờ sao?

Vân Khuynh khoá cửa phòng vệ sinh lại không phát hiện ra là có không ít ánh mắt đang đánh giá cô, sau đó ánh mắt như vậy chỉ nhiều thêm chứ không giảm, nhìn trong lòng Vân Khuynh hoang mang rối loạn, lúc ở Minh Thành thi được hạng nhất khối cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy.

Đây đúng thật là sự nổi tiếng có giá của nó.

Đáng sợ hơn chính là, ăn cơm trưa xong về, vậy mà lại có người ở trên cửa sổ ngắm Vân Khuynh, trong miệng lẩm bẩm: “Người kia chính là Vân Khuynh nhỉ?”

“Nhìn nhỏ quá đi.”

“Đều bị Sở Diệu ăn chặn hết rồi.”

Vân Khuynh: “...”

Các cậu còn có thể lớn tiếng thêm được không vậy? Cả trường đều nghe thấy hết rồi.

Lúc này Sở Diệu đang cúi đầu đọc sách liếc mắt nhìn Vân Khuynh một cái, thấy mặt cô lộ ra vẻ xấu hổ, ngón tay nắm chặt bút viết, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Sở Diệu đột nhiên đứng lên, che Vân Khuynh ở phía sau, ánh mắt sắc bén nói với mấy người ở ngoài cửa sổ: “Có cần đi vào nhìn không?”

Lời nói đột ngột này, đến cả Hứa Trí cũng bị doạ cho giật mình, lấy lại tinh thần mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái xinh bao giờ à, nhìn nữa thì cũng là của lớp tôi, không có chuyện của các cậu.” Hứa Trí cực kì kiêu ngạo, không lưu tình chút nào.

Các bạn học trong lớp đằng sau cũng nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt đều không tốt, lớp A đúng là đoàn kết có tiếng.

Vốn dĩ muốn nhìn “khỉ”, ngược lại lại bị “khỉ” nhìn, mặt đỏ tai đỏ, lập tức giải tán.

Ở trường trung học số 1 Lệ Thành, đều biết bọn Sở Diệu không nên chọc vào, một là thành tích tốt, được trường học coi trọng, hai là gia cảnh tốt, ở cái thời đại dựa vào bố này không ai hơn.

Đừng thấy bình thường Hứa Trí kiêu ngạo hơn, nhưng nếu chờ Sở Diệu kiêu ngạo lên thì toi rồi.

Sở Diệu ngồi xuống, Vân Khuynh nhẹ giọng nói, khóe môi lộ ra ý cười: “Cảm ơn cậu nha.”

Anh hừ một cái, không nói nữa.

Lúc sau không có ai tới nhìn nữa, Vân Khuynh cũng không cần để bị người ta nhìn chằm chằm giống như con khỉ nữa.

Mãi cho đến buổi chiều, mọi người cùng nhau tan học, đến quán Giang Đông.

Bắt taxi ở cổng trường, bàn bạc với nhau một chút, cuối cùng đưa ra quyết định bọn Hứa Trí ngồi cùng một chiếc xe, Vân Khuynh với Sở Diệu ngồi cùng một chiếc xe, Hà Tử Khiên đến sau, Ngụy Chi Dật đến rồi.

Vân Khuynh dùng phần mềm điện thoại để gọi xe, đi trên ven đường, nhìn chằm chằm điện thoại.

Sở Diệu đút một tay vào túi đi theo phía sau, nhìn bóng dáng yểu điệu phía trước, đầu lưỡi nâng viên kẹo bạc hà trong miệng lên, hương vị lạnh lẽo nhè nhẹ xâm nhập vào ngực, đôi mắt tối, đột nhiên hô lên với bóng dáng của cô: “Lâm Khuynh.”

Vân Khuynh lên tiếng theo bản năng: “A.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp