Trước mắt Vân Khuynh trở nên tối sầm,
cô tựa vào ngực Sở Diệu, mùi bạc hà thoang thoảng như muốn nhấn chìm cô.
Đây là lần đầu tiên Vân Khuynh được một
người đàn ông ôm, khi cô gặp lại bố mình, cô đã là một thiếu nữ trưởng thành,
bố cũng không ôm cô như vậy, Sở Diệu chính là người đầu tiên.
Tim cô đập nhanh hơn, giống như đang
đánh trống, trái tim của cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao lại xảy ra
chuyện như thế này chứ.
Cô muốn đẩy Sở Diệu ra nhưng dường như
cô chẳng có chút sức lực nào, không phải anh muốn đánh cô sao?
Tại sao anh lại nhớ cô?
Cô có điểm gì tốt đáng để anh nhớ sao?
Sở Diệu không biết Vân Khuynh đang nghĩ
gì, nhưng anh đã thở ra một tiếng đầy hài lòng, sau ba năm suy nghĩ, cuối cùng,
anh hiểu ra rồi.
Năm ba trung học, cả hai vẫn còn là học
sinh, anh đã cố gắng kiềm chế, không ngờ chính sự kiềm chế đó đã khiến cô chạy
trốn khỏi anh.
Anh là người duy nhất đến Hoa Đông, nơi
mà anh muốn đến ngay từ ban đầu.
Giờ đây, bảo bối ấm áp, mềm mại đã ở
trong ngực, Sở Diệu muốn ôm cô thật lâu, không ai có thể nói với anh rằng
chuyện này không thích hợp, không ai có thể quấy rầy anh, anh hận không thể
khắc sâu Vân Khuynh vào cơ thể mình.
Hai năm xa cách anh mới nhận ra nỗi nhớ
cô càng ngày càng sâu đậm, nửa đêm nằm mơ thấy cô khiến t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.