Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 29


9 tháng

trướctiếp

Đêm mùng 5.

Giáo viên chủ nhiệm than thở thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái liền đến lúc phải chia tay, sau đó lại động viên một phen.

Mặc dù chỉ có bảy học sinh, nhưng lại giống như đối diện với toàn bộ học sinh vậy.

Thật ra những học sinh du học nước ngoài đều đang nỗ lực như nhau, chỉ là bằng các hình thức khác nhau mà thôi.

Học sinh tuyển thẳng cũng đã từng rất cố gắng mới có thể được tuyển thẳng.

Tám giờ giáo viên liền cho học sinh tan học, cũng không để ý một hai tiếng đồng hồ này.

Vân Khuynh và Sở Diệu cũng nhau ra khỏi trường.

Lúc xuống lầu Vân Khuynh đi sau lưng Sở Diệu, vỗ vai Sở Diệu.

“Sở Diệu, thủ khoa Lệ Thành. Đừng bất cẩn như vậy.”

Sở Diệu đứng im.

Nghiêng đầu liếc nhìn qua tay cô.

Mười ngón tay tinh tế như như cọng hành, móng tay tròn tròn trơn bóng dễ thương.

Khóe môi cong lên.

“Thủ khoa Lệ Thành. Cậu cũng vậy.”

Hiện tại mối quan hệ của hai người so với khi mới quen biết thì thân thiết hơn nhiều, lúc trước sẽ không có đụng chạm như thế này,

Bây giờ Vân Khuynh cũng đã quen rồi.

Còn sẽ chủ động thân cận với Sở Diệu.

Đây là điều Sở Diệu muốn, cũng là điều Sở Diệu trù tính bấy lâu nay.

Vì để có được tình cảm thật lòng của Vân Khuynh.

Trước tiên anh đưa một phần tình cảm của mình cho Vân Khuynh, đến cả người mẹ thường không về nhà cũng nói gần đây anh có chút kỳ lạ, cũng may là mẹ rất dễ nói chuyện, không truy hỏi đến cùng là chuyện gì.

Hơn nữa có vẻ bà ấy rất muốn có một đứa con dâu.

“Chao ôi, nếu như có thể có hai thủ khoa thì tốt rồi. chúng ta sẽ không cần đánh cược nữa.” Vân Khuynh thực sự không muốn tranh cao thấp với Sở Diệu.

Sở Diệu bật cười, hài hước hỏi: “Sao thế? Không dám cược, sợ cược thua rồi phải gọi tôi là ông à?”

“Cậu thôi đi.” Hai người đi xuống cầu thang, Vân Khuynh đẩy anh một cái: “Tôi không có sợ thua đâu… Không đúng, tôi sẽ không thua đâu!”

Sở Diệu quay đầu nhìn cô, ánh đèn có chút mờ ảo, đèn đường bị cành cây che khuất: “Vậy thì chống mắt lên mà xem.”

Vân Khuynh cong môi, gợn lên núm đồng tiền đáng yêu bên môi: “Sở Diệu, cậu có còn nhớ năm trước cậu nói với tôi một từ không?”

Sở Diệu gật đầu: “Còn nhớ, sau đó cậu thi được hạng nhất.”

“Cho nên lần này tôi cũng sẽ thi được hạng nhất.” Vân Khuynh đầy lòng tin.

Thi thắng được Sở Diệu khiến người ta phấn khích hơn cả thi vào được trường Hoa Đông nữa.

“Ài, vẫn còn chưa đi ngủ, mà đã bắt đầu nằm mơ rồi.” Sở Diệu xoay người rời đi: “Nằm mơ giữa ban ngày không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Tôi nói thật mà.” Vân Khuynh đuổi theo, cô rất có lòng tin.

“Tôi cũng nói thật, không thể nào.”

“Có thể!”

“…”

Hai người cãi cọ suốt dọc đường ra khỏi trường học.

Sở Diệu về đến nhà, bố mẹ đều đang ở nhà, có thể là vì anh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, một tháng nay đều ở nhà, anh vừa về đến thì dì giúp việc

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp