“Không
phải.” Sở Diệu vô thức nói dối.
“Vậy thì ai
vậy?” Vệ Thục thật sự rất tò mò, Sở Diệu có đủ kiên nhẫn trồng hoa nuôi cỏ sao?
Chắc chắn là
người tặng chậu bạc hà này vô cùng đặc biệt, mới có thể khiến cho Sở Diệu đặt
tâm trí vào chăm sóc một chậu cỏ nhỏ như vậy.
“Mẹ, mẹ nhiều
chuyện quá đi, chỉ là bạn bình thường thôi.” Sở Diệu bưng chậu cỏ bạc hà ra ban
công, đặt vào một góc. “Hừ, con trai
lớn rồi không nghe lời mẹ, bây giờ còn ghét bỏ nữa, được rồi, không hỏi nữa,
con nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dạ, mẹ ngủ
ngon.”
“Con trai ngủ
ngon.”
Đợi Vệ Thục rời
khỏi, Sở Diệu lại bưng chậu cỏ bạc hà đặt ở một góc trên bàn học, càng nhìn
càng thích, thậm chí còn cảm thấy mỗi một chiếc lá đều đáng nâng niu vô cùng.
Vốn chỉ là một
chậu cỏ bạc hà bình thường, nhưng bởi vì người tặng nó khác biệt, vì vậy đến cả
cỏ bạc hà cũng có cảm giác khác biệt.
Đầu ngón tay
anh miết một chiếc lá rồi vặn nhẹ, chẳng mấy chốc đầu ngón tay cũng vương mùi
cỏ bạc hà.
Sở Diệu rũ mắt,
anh biết b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.