Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 25: XƯƠNG SƯỜN MỀM


9 tháng

trướctiếp

*Xương sườn mềm: Điểm yếu của một người.

Vân Khuynh mở hộp ra, nhìn cái cúp một cách kinh ngạc, là đồ cô từng bỏ lỡ, vậy mà lại ở trong tay Sở Diệu.

“Vậy nên, lần đó thực sự là cậu sao?” Vân Khuynh nhìn anh, cái người mà lần đó cô tông phải là Sở Diệu, hương thơm bạc hà man mát trên người không phải là của một người khác.

Cô biết quy định của cuộc thi, cô cũng không kịp nhờ người khác nhận hộ, nhận hộ cần phải làm thủ tục, không thể dựa vào một câu nói mà có thể nhận hộ được, chẳng phải ai cũng có thể mạo danh được.

Lần đó bị Lâm Hồng Huy dọa một phen, cô cũng không nghĩ nhiều, nên giải này thuộc về người giải nhì.

Vậy nên người đạt giải nhì là Sở Diệu, đồng thời cũng là người đạt giải tranh luận xuất sắc nhất.

Lần trước Sở Diệu còn gọi cô là Lâm Khuynh, cho nên Sở Diệu nhận ra cô rồi nhỉ, nhưng cô vội quá nên không nhìn rõ Sở Diệu.

Sở Diệu gật đầu, anh chìa tay ra hiệu: “Là tôi, nhưng nó vốn là của cậu.”

Một điểm đó, cho dù chỉ là một điểm, cũng đã đủ chênh lệch cả trời.

“Thật ra tôi vốn không định đi nhận thưởng, chỉ là muốn đi nhìn cậu xem sao, xem cái người Lâm Khuynh ở Minh Thành hơn tôi một điểm ấy là ai, nhưng tôi không nghĩ đến cậu rời đi, thật ra rất lâu về sau, tôi mới phỏng đoán cậu có thể là Lâm Khuynh.”

Với Sở Diệu mà nói, khoảng cách giữa đứng thứ nhất và đứng thứ hai quá lớn, nhưng anh cũng chả bỏ công để mắt tới, nếu như không phải vì đi nhìn xem Lâm Khuynh thì anh cũng sẽ không đến Minh Thành.

Đồng thời, bây giờ anh cũng cảm ơn bản thân mình lúc đầu không nhận thua, không cam tâm, nếu không thì cũng không đi gặp cô.

Trên thế giới này, chuyện gì nên xảy ra thì phải xảy ra, tất cả những chuyện đã xảy ra đều có ý nghĩa riêng của nó trong vận mệnh của mình.

Nếu như không phải vì sự không cam tâm của anh, thì giải thưởng này cũng sẽ không thuộc về anh, nếu như không phải không nhận thua, anh cũng sẽ không gặp được cô.

“Lần đi ăn cơm đó, cái lần cậu gọi tên tôi sao?” Vân Khuynh cong môi khẽ cười: “Cậu còn nói không quen tôi, Sở Diệu, cậu còn nhớ lúc tôi vừa mới đến lớp cậu đã nói gì với tôi hay không?”

Sở Diệu bất lực xoa xoa trán bằng đầu ngón tay, có chút không được tự nhiên: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.”

Lúc đó chỉ là anh không muốn Vân Khuynh đến gần anh, bởi vì anh phát hiện Vân Khuynh quá thu hút sự chú ý của anh, việc này đối với anh mà nói không phải chuyện tốt.

Nhưng mỗi người đều có điểm yếu, anh có những vướng bận và những thứ bị người khác quản chế, đối với Sở Diệu lúc đó mà nói không tính là chuyện tốt.

Nhưng lâu ngày rồi, anh lại cam chịu số phận, có lẽ một đời người này, vốn dĩ sẽ có một điểm yếu như vậy.

Nếu không thì, đời người chẳng phải sẽ quá vô vị sao?

Vân Khuynh mới không đồng ý, cô véo cổ họng ho một tiếng: “Lúc đầu cậu nói, học sinh mới, tôi rất dữ, tốt nhất cậu cách xa tôi một chút.”

“Khụ khụ, chuyện qua rồi không nên truy xét, cậu người lớn rộng lượng, đừng nhắc nữa.” Sở Diệu nhếch môi cư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp