Lam Tiểu Bố càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, hắn không những cảm ngộ quy tắc Thời Gian ở quảng trường Thiên Nhai, mà còn độ kiếp bước vào Thần Quân cảnh. Nếu như đều dựa vào quy tắc của người khác chẳng phải là hắn cũng đã thừa nhận mình bị quy tắc của người khác trói buộc rồi sao? Tương lai phải phụ thuộc vào người khác?
      Quan Hoan suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta cũng không xác định lắm, nhưng mà bây giờ chắc hẳn tu vi ngươi cũng không cao nhỉ?”
      Lam Tiểu Bố gật đầu, “Đúng vậy, ta mới là cảnh giới Thần Quân.”
      “Vậy thì tốt,” Quan Hoan nói, “Nếu như ngươi đã không yên tâm, thế thì sau khi chúng ta xé mở nơi này ra rồi, ngươi có thể tìm một nơi trảm đạo tu vi Thần Quân cảnh của mình, sau đó trảm đi quy tắc vũ trụ mà mình đã cảm ngộ.”
      Nghe thấy lời Quan Hoan nói, trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống. Trảm đi tu vi và thần thông của mình, bản thân mình tấn cấp lên Thần Quân cảnh dễ dàng lắm sao?
      Vậy thì cũng thôi đi, trảm đi tu vi rất có thể còn khiến đạo cơ của hắn bị hao tổn nữa.
      “Tiểu tử, nếu như không được, vậy đổi sang tu công pháp của ta, ta thu ngươi làm đệ tử ký danh cũng được. Đừng có mà xem thường công pháp của ta, công pháp của ta không hề tầm thường đâu, người khác muốn học ta còn lười dạy cho đó. Ta tu chính là công pháp nhất đẳng Thiên Phàm Quyết, tư chất của ngươi có kém đến đâu, tu luyện Thiên Phàm Quyết của ta cũng có thể đứng ở đỉnh Hạo Hãn.” Quan Hoan nhìn thấy Lam Tiểu Bố có chút trầm lặng, an ủi một chút. Nhưng mà đến khi nói câu sau cũng, đã là sự ngạo nghễ tự đắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play