Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói vậy, ánh mắt Xư Lý Duẫn lóe lên tia thất vọng, nhưng mà sau đó lập tức hiểu ra lời Lam Tiểu Bố nói là thật.
Hắn tốt xấu gì cũng là tu sĩ thiên thần cảnh của Đại Uyên Thần Môn, sau khi đến biên giới Vọng Sương Mạc Hải, tất nhiên sẽ khiến tu sĩ của Đại Uyên Thần Môn chú ý đến.
Nhưng mà hắn cũng không có ý định ở lại Đại Hoang Thần Giác, lời hắn vừa nói là thật. Đồng thời hắn cũng hiểu rõ, Ngu Xúc sẽ không động tâm với hắn. Từ những cuộc nói chuyện phiếm bình thường, hắn đã nhìn ra, Ngu Xúc cũng giống như Liễu Ly thích Lam Tiểu Bố. Trước đó hắn chưa nhìn thấy Lam Tiểu Bố, trong lòng vẫn luôn xem thường, cảm thấy Lam Tiểu Bố cùng lắm chỉ là một tu sĩ ở tiên giới đến đây mà thôi. Bây giờ hắn đã nhìn ra, hắn không thể nào so sánh được với Lam Tiểu Bố.
Không nói đến chuyện bản thân Lam Tiểu Bố ưu tú đến mức nào, chỉ dựa vào chuyện Đạo Quân xem trọng Lam Tiểu Bố, là hắn đã biết mình kém rất xa. Sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ chú ý đến tin tức của Ngu Xúc, một khi biết Ngu Xúc đã được cứu thoát, hắn sẽ trốn đi thật xa tìm đại đạo của mình.
“Tiểu Bố đại ca, ta có thể đi cùng với ngươi không?” Ôn Khả Xu thấy Xư Lý Duẫn cũng vì vấn đề tu vi nên mới bị Lam Tiểu Bố cho ở lại Đại Hoang Thần Giác, vội vàng hỏi. Nàng lo lắng Lam Tiểu Bố sẽ không cho nàng đi cùng, dù sao thì nàng cũng chỉ là thiên thần cảnh mà thôi.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Ngươi cũng không cần đi cùng, chuyến đi này cũng không phải là chuyện đơn giản.”
Nói xong, Lam Tiểu Bố truyền ra một đạo phi kiếm, chỉ trong chốc lát, Bàng Bất Lận đã vọt đến, “Giác chủ, ngươi xuất quan rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT