Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô gái
xen lẫn đôi chút ôn nhu dịu dàng, thanh âm vang lên thanh thúy như tiếng chuông
bạc lúc lúc hiện trong màn sương mù dày đặc lúc sớm mai.
Khiêm Chuẩn như bị giọng nói của cô đánh
thức, anh vô thức rụt tay lại, vội kéo Tô Thiên Tầm ra.
Động tác có hơi thô lỗ.
"Không có chuyện gì, em có thể đi
rồi."
Khiêm Chuẩn đứng dậy, nhanh chóng rời
khỏi phòng khách.
Anh của lúc này giống hệt như một con
quái vật có hai bản tính thiện và ác đang điên cuồng đấu tranh trong nội tâm.
Một mặt, anh muốn đối xử thật tốt với
Tô Thiên Tầm, biến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng mặt khác, anh chỉ muốn mạnh mẽ
giam cầm cô trong chiếc lồng son nhỏ bé của riêng mình, để cô chỉ thuộc về một
mình anh.
Không cho bất cứ ai có cơ hội thèm muốn
hay tranh giành.
Sau khi Tô Thiên Tầm rời đi vào ba năm
trước, anh đã ra giá cao để tìm những người thông minh nhất trên thế giới về
thiết kế một bản vẽ vô cùng đặc biệt cho căn biệt thự này rồi tự mình xây dựng
nó.
Nhìn bề ngoài thì căn biệt thự này chỉ
là một căn nhà bình thường.
Nhưng khi vô tình chạm vào một cơ quan
nào đó trên vách tường sẽ vô tình khởi động hệ thống riêng và tạo ra một không
gian hoàn toàn khác biệt.
Có tới 64 căn phòng bí mật, cùng với
208 cơ quan tạo ra vô số đường hầm bí mật quanh co lắt léo.
Các nhà thiết kế ấy đã tự mình trải
nghiệm từng chút một và cẩn thận tinh chỉnh lại những phần còn yếu kém. Cuối
cùng, họ cho ra kết luận. Nếu người đi lạc vào đây không phải là thiên tài của
ngành kiến trúc thì chắc chắn sẽ không thể tìm được đường thoát khỏi nơi đây.
Một khi bị nhốt ở chỗ này, thì có cố
gắng làm gì cũng sẽ hoàn toàn vô ích, cả đời cũng đừng mơ tới chuyện có thể
thoát ra ngoài.
Khiêm Chuẩn lại im lặng.
Tô Thiên Tầm là một cô gái cực kỳ ngây
thơ dễ thương, sao anh có thể có những suy nghĩ đê hèn tới vậy.
Cô nên sống hạnh phúc vui vẻ như cánh
chim chao liệng trên nền trời xanh biếc kia, vươn cánh bay xa đi đến những chân
trời mới lạ.
Thay vì bị anh nhốt trong lồng như một
con thú cưng chỉ để thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của riêng mình.
Khiêm Chuẩn dựa vào cửa kính chống trộm
từ từ ngồi bệt đất, dùng hai tay ôm mặt.
Cô gái anh thích nhất định phải luôn
sống thật hạnh phúc.
Tô Thiên Tầm bất lực nhìn về hướng
Khiêm Chuẩn rời đi, khi cô tìm tới nơi thì lại chẳng thấy dấu vết nào của Khiêm
Chuẩn.
"Khiêm Chuẩn-"
"Khiêm Chuẩn-"
Tô Thiên Tầm gõ mạnh vào bức tường
trước mặt cô, nhưng dù cô có gõ mạnh đến thế nào thì cũng chẳng tạo ra âm thanh
nào cả.
Cô không biết tại sao Khiêm Chuẩn lại
phải sửa chữa để căn biệt thự trở nên phức tạp như bây giờ.
Cô không thể tìm thấy anh.
Không thể tìm thấy Khiêm Chuẩn, Tô
Thiên Tầm từ từ bình tĩnh lại, cô chạm tay vào bức tường để kiểm tra nó từng
chút một, cuối cùng cô thực sự đã chạm trúng một cái nút nhỏ.
Bức tường bên trái đột nhiên lùi về
phía sau, Tô Thiên Tầm vô thức người mắt nhìn sang.
Nơi này giống như phòng công chúa của
một cô gái nhỏ, Tô Thiên Tầm đợi bức tường ngừng di chuyển mới hơi do dự đi vào
trong phòng.
Căn phòng này trông cũng không lớn lắm,
phong cách bài trí cũng rất đơn giản, Tô Thiên Tầm có thể nhìn rõ toàn bộ căn
phòng chỉ trong nháy mắt.
Nhưng ánh mắt của cô lại bị một thứ thu
hút sự chú ý, nhìn kỹ hồi lâu vẫn không rời mắt.
Trên bàn là một con búp bê được may
bằng vải vụn cao khoảng 30cm, nếu cô nhớ không nhầm thì đó là món quà sinh nhật
mà bạn cùng lớp làm tặng cho cô vào năm cô tròn mười ba tuổi.
Suốt quãng thời gian đó, cô rất thích
con búp bê này, ngày nào cũng ôm chặt nó trên tay, nhất quyết không rời.
Nhưng sau đó cô mải mê quay sang Tần
Mục Mộc suốt hai ba tháng liền, con búp bê cũng hoàn toàn bị cô quên lãng, cũng
chẳng nhớ mình đã ném nó đi đâu.
Cô còn tưởng thím đã cất nó đi giùm
mình, cũng có khi nó đã bị cô vô tình ném đi, nhưng cô thực sự không biết Khiêm
Chuẩn đã cẩn thận cất giấu nó từ khi nào.
Tô Thiên Tầm nhặt con búp bê lên, cảm
giác thân thuộc từ từ ập đến khiến cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng là con búp bê vẫn hay được ai
đó giữ gìn cẩn thận, sau bao nhiêu năm mà nhìn nó vẫn rất sạch sẽ.
Trong phòng còn có rất nhiều thứ khác,
thứ nào cũng đem tới cho cô cảm giác quen thuộc gần gũi.
Chiếc ống đựng bút cô từng dùng khi còn
nhỏ, cây bút chì mòn vẹt tòe đầu bị cô vứt đi, thậm chí còn có cả cây bút bi bị
cô ngứa răng cắn vào chỗ nút bấm trong giờ học, vẫn có thể thấy rõ vết răng hằn
trên đó.
Những con hạc giấy trắng tinh khôi,
những ngôi sao nhỏ lấp lánh sắc màu, thậm chí còn có cả cái khăn đỏ mà cô đã
cẩn thận gấp gọn lại rồi cất đi khi cô còn là một cô bé ngây ngô nhiệt tình.
Tất cả những món đồ đó đều được giữ gìn vô cùng cẩn thận.
Ngoài ra trong phòng còn có khá nhiều
bức ảnh được chụp từ rất lâu trước đó.
Có bức chụp lúc cô còn là học sinh tiểu
học, mái tóc ngắn đen nhánh được tết thành hai bím tóc nhỏ xinh, cột nơ trông
vô cùng đáng yêu. Cô vui vẻ nhìn thẳng về phía ống kính, t ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).