Khiêm Chuẩn thật sự không dám tin, rằng
hai từ "bạn tình" lại phát ra từ miệng của Tô Thiên Tầm.
Mối quan hệ của hai người bọn họ chẳng
là gì ngoài "tình một đêm".
Chẳng lẽ dáng vẻ ôn nhu dịu dàng tối qua
đều là giả vờ thôi sao?
Bộ dạng quyến luyến không rời lúc sáng
nay cũng chỉ là giả thôi sao?
Chẳng lẽ Tô Thiên Tầm vì ngại hoàn cảnh
gia đình anh nên mới dối lòng, gắng gượng nói mấy lời này?
"Tầm Tầm, không, Thiên Tầm, em
đang lừa anh phải không?"
"Có phải em đang thấy lo lắng về
Lưu Thục Diễm..."
Khiêm Chuẩn ấp úng nói ra mấy lời này,
chỉ mới thế đã khiến anh như bị ép tới cực hạn.
Tô Thiên Tầm hoàn toàn không cho anh có
thêm thời gian để biện minh, chỉ nhìn về phía anh với vẻ châm chọc: "Khiêm
Chuẩn, anh biết mà, từ khi còn nhỏ tôi đã thích anh trai của anh rồi."
"Ba năm trước anh dám đối xử với
tôi như vậy, anh còn cho rằng tôi sẽ yêu anh hay sao?"
"Đừng nói là trước kia, thậm chí
là cả bây giờ nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ thích anh, càng đừng nói đến việc
yêu anh."
Sau khi Tô Thiên Tầm nói xong câu này,
cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương ẩn sau cặp kính gọng vàng ấy nữa.
Cả người cô trở nên cực kỳ suy yếu, đi đang cố gắng gượng tựa người vào khung
cửa, từ từ bước ra ngoài.
Nếu như lúc nãy Khiêm Chuẩn còn dám mơ
tưởng đến việc mình vẫn còn cơ hội, rằng chỉ là Tô Thiên Tầm thấy lo lắng về
Lưu Thục Diễm thôi.
Nhưng kể từ khi Tô Thiên Tầm nói với
anh rằng cô thích Khiêm Hưu, anh liền nhận ra, tất cả những gì đã từng xảy ra
giữa hai người chỉ là bức màn ảo mộng do anh tự tay dệt ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).