Liếc Mắt Một Cái Liền Luân Hãm

Chương 52


9 tháng

trướctiếp

Chúc Dịch phản ứng lại, Lộ Bắc Sâm đại khái là bị cảm nắng nên té xỉu.

Cô vội ngồi xổm xuống, kéo khóa kéo đồ thú bông trên người Lộ Bắc Sâm ra, hướng Mẫn Di nói: “Tiểu Lý Tử, mau gọi điện thoại kêu xe cấp cứu.”

Cũng may xe cấp cứu đến kịp, bác sĩ gắn kim truyền nước cho anh, không bao lâu sau anh liền tỉnh.

Thấy anh tỉnh, Chúc Dịch lấy tay che miệng, viền mắt đỏ hồng.

Thật sự là vừa rồi, dáng vẻ kia của Lộ Bắc Sâm quá dọa người, mặt trắng toát như tờ giấy, cả người mềm oặt, như là khí lực bị rút bớt đi.

Trong nháy mắt Lộ Bắc Sâm bị nhân viên y tế nâng lên cáng, cô không biết sao, không khống chế được cảm xúc liền òa khóc.

Cũng chính vào lúc ấy, trong đầu cô bỗng nhảy ra một ý niệm, nếu Lộ Bắc Sâm không còn nữa, cô phải làm sao bây giờ?

Lộ Bắc Sâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ lên vì khóc của Chúc Dịch, thanh âm mỏng manh hỏi: “Sao em lại khóc rồi?”

Nghe anh hỏi như vậy, ngược lại Chúc Dịch càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt như hạt trân châu cứ tí tách đua nhau rơi xuống. Chỉ là cô cực lực khắc chế không khóc thành tiếng.

Cô rút khăn giấy ra, lau nước mắt trên mặt, dày đặc giọng mũi hỏi: “Anh đang làm gì vậy chứ? Anh làm em sợ muốn chết anh có biết không hả? Anh không biết nóng sao, trời nóng như vậy anh còn mặc bộ đồ thú bông, anh đang làm gì vậy chứ?”

Nói, Chúc Dịch nhịn không được lại rơi nước mắt.

Tâm tình của cô vào giờ phút này chỉ có thể dùng hai chữ phức tạp để hình dung, các loại cảm xúc toàn bộ đều công kích tuyến lệ của cô, ngăn không được nước mắt.

Lộ Bắc Sâm nhìn bộ dáng này của cô, thở dài một hơi, thanh âm suy yếu nói: “Đừng khóc, khóc thành dạng này rồi anh làm sao cưới em nữa.”

“Anh dám.” Chúc Dịch dùng khăn giấy lau nước mắt, bĩu môi trừng anh.

Anh suy yếu mà cười cười, nói: “Phải phải phải, không dám, sao lại dám không cưới em được.”

“Lộ Bắc Sâm, anh thật là, lần sau không cần phải làm việc ngốc nghếch như vậy, em không đáng để anh làm như thế.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Chúc Dịch đột nhiên trở nên thật nhẹ.

Trong khoảng thời gian Lộ Bắc Sâm hôn mê, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều.

Hai người họ bên nhau cũng 4-5 năm, cảm giác 4-5 năm ở bên nhau này, cơ hồ mỗi lần gặp khó khăn cô đều nghĩ đông nghĩ tây, sau đó lùi bước trốn tránh, thậm chí còn nghĩ đến chuyện chia tay.

Tình cảm là chuyện của hai người, đương nhiên cũng nên từ hai phía nỗ lực giữ gìn. Nếu một phía lùi bước, một bên khác giữ lại, một ngày nào đó bên cố giữ lại đoạn tình cảm này cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ muốn lùi bước trốn tránh.

Tình cảm như vậy, khi nào đi đến kết thúc, chỉ là vấn đề thời gian.

“Em có ý gì?” Nghe câu cuối của Chúc Dịch, Lộ Bắc Sâm cau mày hỏi.

Chúc Dịch ngửa ngửa đầu, muốn nước mắt trở vào mắt không rơi xuống nữa. Không có biện pháp, lực hấp dẫn vạn vật cũng không muốn nghe theo cô, cô chỉ có thể lại dùng khăn giấy để ngay sát dưới mắt.

“Ý em là về sau em sẽ không làm như vậy nữa, thoáng có chút việc liền làm bộ dáng muốn chia tay. Về sau, em muốn chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết vấn đề.” Chúc Dịch nhìn anh chăm chú, nghiêm túc nói.

Lộ Bắc Sâm mỉm cười, giơ tay lau gi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp